Truyền Nhân Thần Y

Trước đó, Mã Hiểu Lộ vẫn luôn nghe hai tên kia kể chuyện, bây giờ quả thực đói bụng, thấy xung quanh chẳng còn ai, nên cũng chẳng màng hình tượng gì nữa, ngồi đó ăn uống thỏa thích.

Mã Hiểu Lộ của bây giờ, từ sau lần Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu xuất hiện, cô đã khôi phục lượng ăn như trước, thậm chí còn hơn trước nhiều.

Nghe Dạ Oanh nói chuyện với mình, Mã Hiểu Lộ vội vàng xé mấy tờ giấy lau miệng, mơ hồ quay lại nhìn Dạ Oanh: "Ồ, ngại quá, tôi quên mất các cô rồi. Nhìn cô còn bị thương, hôm nay đừng đi nữa, ở lại đây đi."

Nói xong, Mã Hiểu Lộ quay lại nói với người giúp việc đang dọn dẹp: "Thím Giang, thím đi dọn hai phòng dưới lầu đi, lát nữa khách sẽ ở lại."

'Thím Giang gật đầu, đặt cây chổi xuống đi dọn phòng.

"Phu nhân quá khách sáo rồi." Dạ Oanh cũng không từ chối, bởi với tình trạng của mọi người bây giờ, muốn rời đi quả thực hơi khó.

Cộng thêm bản thân cô ta bây giờ chân tay bất tiện, chẳng lế tự mình vác họ đi sao.

"Đâu có gì, tôi nghe họ kể hay quá nên mê mẩn luôn. Các cô thực sự đã đến cái gọi là lãnh thổ ma quỷ đó, chiến đấu với nhiều cương thi vậy sao?" Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa cầm một miếng bánh ngọt ăn tiếp.

Dạ Oanh cười ngượng, thực ra cũng chẳng có gì phải giấu Mã Hiểu Lộ, nên nói: "Nhưng mà phải nói là, quả thực rất nguy hiểm, ngay cả tôi lúc đó cũng đã chuẩn bị tinh thần chết rồi, cuối cùng ít nhiều gì cũng nhờ có Tô tiên sinh, không thì mạng tôi thực sự đã chôn trong sa mạc rồi."

Nghe xong, Mã Hiểu Lộ càng khẳng định chắc chăn tất cả là sự thật, theo bản năng gật đầu: "Xem ra là thật rồi, Tô Vũ cũng thật là, lân nào cũng không dẫn tôi theo!"

Nghe giọng Mã Hiểu Lộ, sao còn có chút tiếc nuối nữa. Đọc‎ 𝑡ruyện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ —‎ 𝑡ru𝑚𝑡r‎ uy𝔢n﹒V𝗡‎ —

"Con làm gì thế? Ăn thuốc nổ à?" Bên này Từ Thiên Thành vừa xuống xe đã thấy Từ Nguyên đá bay cái chai nước khoáng ven đường, rồi đấm mạnh một cú lên nắp cốp xe, trông như đang trút giận vậy.

Nhưng Từ Nguyên không nói lời nào mà quay người bỏ đi.

Dù sao người con gái mình thích đang ở cùng người khác, hơn nữa lại là ban đêm, làm sao có thể không khiến người ta suy nghĩ lung tung chứ? Giờ đây trong lòng Từ Nguyên đang nghẹn uất vô cùng, nhưng lại không biết trút đi đâu, ai bảo anh ta không dám đi tìm Tô Vũ lý luận chứ.

Nói thật, đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên, Từ Nguyên cảm thấy bị nghẹn uất đến vậy.

"Ê, con đi đâu đấy?" Từ Thiên Thành thấy thằng nhóc này hôm nay hơi kỳ quặc.

"Đi uống rượu." Từ Nguyên cáu kỉnh đáp lại một câu, rồi hét lớn chạy ra ngoài.

Khiến Từ Thiên Thành cũng chẳng hiểu tình hình ra sao.

Mã Hiểu Lộ ăn xong thì duỗi người đứng dậy, lúc này Xuyên Thiên Hầu dẫn theo Địa Lý Bính và Bạch Nhãn Hạt Tử, hai gã đàn ông say rượu vào trong nhà đi ngủ.

'Thím Giang cũng chăm sóc đưa Dạ Oanh vào phòng nghỉ ngơi.

Mã Hiểu Lộ nhún nhảy lên lầu, tâm trạng có thể nói là rất tốt, dù sao một việc lớn như vậy đã được giải quyết xong, sao tâm trạng không tốt cho được.

Trên ban công tầng hai, Mã Hiểu Lộ thấy Tô Vũ và Mao Đầu ngồi cùng trên một tấm thảm, mặt hướng ra cửa sổ, ngắm trăng, khiến người ta có cảm giác như đang phạm lỗi.

"Này, anh làm gì ở đây vậy? Còn ngồi dưới đất, không ngủ được à." Mã Hiểu Lộ bước tới nói.

Tô Vũ giơ tay kéo tay Mã Hiểu Lộ, cũng kéo cô ngồi xuống tấm thảm.

Lúc này nhìn từ phía sau, hai người kẹp một bóng hình nhỏ ở giữa, liếc qua trông như một gia đình ba người.

"Anh không dám đi ngủ." Tô Vũ nuốt nước bọt nói.

Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi đáp: "Mọi chuyện đã qua rồi, anh đừng lo nữa, Mao Đầu, tao nói đúng không?”

Mã Hiểu Lộ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Mao Đầu, rồi véo véo tai nó.

Cô nghĩ Tô Vũ vẫn còn e ngại những chuyện Bạch Nhãn Hạt Tử kể, hoặc là vẫn chưa thoát ra được, nên mới không dám ngủ, hoặc là ngủ không được.

"Không phải, là anh lại có chuyện tiền trảm hậu tấu rồi, giờ đang đợi em xử nhẹ đây." Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ cười khổ nói.

"Chuyện gì vậy, anh nói đi, xét theo thành tích của anh dạo gần đây cũng tạm được, nếu không phải vấn đề nguyên tắc gì, em quyết định đại xá thiên hạ." Mã Hiểu Lộ vung tay nói.

Tô Vũ liếm môi, rồi nói: "Là thế này, em xem, trong phòng ngủ bên cạnh có người, Thẩm Hân Duyệt, em biết anh muốn nói gì mà, chính là anh không xin phép. em mà chứa một người phụ nữ như vậy, anh thấy đây là chuyện rất nghiêm trọng."

"Ồ, hóa ra là chuyện này à, em còn định nói, tối nay anh định sang bên đó ngủ phải không?" Mã Hiểu Lộ trêu đùa.

Thực ra trước đó Tô Vũ đã từng nói với Mã Hiểu Lộ, anh và Thẩm Hân Duyệt có kế hoạch gì đó, lúc đó cũng đã được Mã Hiểu Lộ đồng ý rồi.

"Không, không, anh tuyệt đối chưa từng nghĩ t trời thề.

" Tô Vũ giơ ba ngón tay lên trời thề!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui