Truyền Nhân Thần Y

Bên ngoài phòng cấp cứu của Bệnh viện Quân khu Kim Lăng, Thiện Vũ Băng cúi đầu buồn bã, trông giống như một đứa trẻ vừa làm điều sai trái.

Thiện Bản Thanh đứng bên cạnh, vỗ nhẹ vai cô ấy và nói: "Thôi nào, sẽ không có chuyện gì đâu."

Thiện Vũ Băng ngẩng đầu lên, bĩu môi nói với Thiện Bản Thanh: "Ông nội, con có phải đã làm sai một điều rất lớn không? Con không muốn như vậy."

Nói xong, Thiện Vũ Băng ôm choàng lấy cổ Thiện Bản Thanh, dường như đã khóc nức nở.

Thiện Bản Thanh nhẹ nhàng võ về lưng Thiện Vũ Băng, có thể thấy rằng chắc hẳn Thiện Vũ Băng không cố ý.

Hơn nữa, trước khi luận bàn, Thiện Vũ Băng đã cảnh báo đối phương. Chỉ là Thiện Bản Thanh và Lý Vệ Đông đều không ngờ, thậm chí ngay cả Thiện Vũ Băng cũng không hình dung được rằng...

Cú đấm của cô ấy lại mạnh đến vậy, mặc dù Thiện Bản Thanh có kiến thức rộng rãi nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào.

Tuy nhiên, có một điều Thiện Bản Thanh có thể khẳng định, đó là sự thay đổi của Thiện Vũ Băng chỉ xuất hiện sau khi cô ấy trở về từ trên biển.

Trước đây, Thiện Vũ Băng không những không thể đánh người, mà ngay cả khi nắm chặt nắm đấm thì sức mạnh cũng rất yếu ớt.

"Vũ Băng, con nói cho ông biết, tại sao con lại đột nhiên có sức mạnh lớn như vậy?" Thiện Bản Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiện Vũ Băng hỏi.

Thiện Vũ Băng lắc đầu nói: "Con cũng không biết, anh Tô nói trong cơ thể con có một nguồn năng lượng nào đó đã thức tỉnh, nên mới có sức mạnh lớn như vậy. Anh ấy còn dạy con một vài quyền pháp nữa.

Con đã cố gắng hạ lực rồi, nhưng ai ngờ vẫn..."

Nói đến đây, Thiện Vũ Băng nhăn mặt, dường như sắp khóc nữa.

Thiện Bản Thanh vội vàng an ủi: "Được rồi, đã nói là sẽ không sao mà, nhìn kìa, bác sĩ đã ra đây rồi

Lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong.

Khi nhìn thấy Thiện Bản Thanh, ông ta cởi khẩu trang, chào theo nghi thức. quân đội và nói:

"Thiện tướng quân, tình trạng hiện đã ổn định, tuy nhiên anh ấy bị gãy ba xương sườn, thậm chí là gãy vỡ xương. May mắn là không bị thương phổi, chúng tôi sẽ sắp xếp ca phẫu thuật sớm nhất có thể."

Thiện Bản Thanh gật đầu, gãy xương vỡ nát, quả thực ông ấy không thể ngờ tới.

Sau đó, Thiện Bản Thanh nhìn về phía cô cháu gái nhỏ bé, dễ thương đứng bên cạnh mình, không khỏi tự hỏi trong lòng: Đây có phải là cháu gái của mình không?

"Ông nội, con muốn một mình yên tĩnh một lát." Khi về nhà, Thiện Vũ Băng vẫn tự trách mình đã vô tình đánh Lý Vệ Đông bị thương.

Thiện Bản Thanh cũng không biết phải giải thích tất cả những điều này như thế nào, cũng không biết phải an ủi cô ấy ra sao.

"Con chú ý an toàn nhé, đừng đi xa. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả. Đi đi" Thiện Bản Thanh nhẹ nhàng mỉm cười nói với Thiện Vũ Băng.

Sau đó, Thiện Vũ Băng gật đầu, quay người chạy ra ngoài.

Một lần nữa, cô ấy đến ngọn núi ngoại ô Kim Lăng, đối mặt với vách đá mà cô ấy đã đấm không ra hình dạng gì, cô ấy lại thi triển những đòn đấm mạnh mẽ như mưa rền gió dữ.

Cô ấy đấm liên tục cho đến khi bàn tay loang lổ những vết máu mà vẫn không có ý định dừng lại.

Nếu như tảng đá có cảm giác, lúc này chắc hẳn nó đang khóc lóc, tự hỏi mình đã làm gì mà phải chịu trận đòn tàn khốc như vậy.

"Ha ha ha, cô nhóc có thiên phú dị bẩm, lão phu thực sự ngưỡng mộ!" Đúng lúc Thiện Vũ Băng thở hồng hộc, vừa dừng lại thì một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Lúc gần lúc xa, mang đến cảm giác lâng lâng mơ hồ.

"Ông là ai? Ở đâu vậy?" Thiện Vũ Băng cảnh giác nhìn quanh, lớn tiếng hỏi.

"Ha ha ha, chỉ ở trong núi này thôi, mây mù che khuất nơi ẩn cư." Nói xong, một bóng người nhanh chóng lướt qua các ngọn cây, chỉ trong chớp mắt đã đến

một tảng đá cách Thiện Vũ Băng không xa.

'Thấy người này mặc một chiếc áo dài đây những miếng vá, tóc rối bời, râu dài tới ngực.

Đôi mắt nhìn Thiện Vũ Băng với vẻ hài lòng rạng rỡ.

"Ông là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Thiện Vũ Băng nắm chặt nắm đấm, nhìn người đó với vẻ thù địch.

Với sức mạnh hiện tại, cô ấy vẫn tự tin có thể tự bảo vệ mình. "Haha, cô nhóc, cô có biết rằng chính cô đã quấy rầy giấc ngủ của tôi không?

Bây giờ lại hỏi tôi là ai. Tôi đang ngủ ngon trên kia, cô ở dưới bộp bộp bộp' không ngừng, có biết đó là vô lễ lắm không?"

Lão già trái lại còn chất vấn Thiện Vũ Băng. Thiện Vũ Băng ngẩng đầu nhìn lên trên, kia là vách đá cao hàng trăm mét, làm

sao người này có thể nói rằng ông ta ngủ ở trên đó được chứ?

"Ngủ ở chốn hoang dã, ai mà biết có phải là người rừng hay không chứ." Thiện Vũ Băng bĩu môi, lẩm bẩm.

Cô ấy tưởng rằng người kia không nghe thấy, nhưng ai ngờ lão già có đôi tai thính hơn cả chuột, nghe rõ từng lời.

"Cô nhóc ngày càng kém lễ phép rồi đấy, cô quấy rầy giấc ngủ của tôi mà không xin lỗi, lại còn bảo tôi là người rừng nữa."

Lão già lắc đầu quầy quậy, như muốn dạy cho Thiện Vũ Băng một bài học vậy.

"Ông mặc rách rưới, lại ở trên núi, nếu không phải người rừng thì là gì chứ? Hứ, tôi cũng chẳng thèm lải nhải với một người rừng như ông, tôi đi đây, ông cứ ngủ tiếp đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui