Truyền Nhân Thần Y

Mã Hiểu Lộ đi xuống quầy lễ tân ở tầng trệt hỏi: "Ai tìm tôi vậy?”

Hai nhân viên ở quầy lễ tân vẫn đang chơi điện thoại, mãi đến khi Mã Hiểu Lộ đến gần họ mới phát hiện ra, vội vàng cất điện thoại đi. Phải biết rằng chơi điện thoại trong giờ làm việc sẽ bị trừ lương đấy.

Hơn nữa, lại còn bị chủ tịch nhìn thấy.

"Sếp Mã, bên này, vị tiên sinh kia muốn gặp chị." Một nhân viên bước ra dẫn Mã Hiểu Lộ đi vào phòng tiếp khách.

Lúc này, một thanh niên mặc áo khoác rộng thùng thình, gục đầu ngồi trên ghế cách đó không xa. Từ xa đã có thể cảm nhận được một bầu không khí chán nản bao trùm.

Mã Hiểu Lộ nhìn nhân viên gật đầu nói: "Biết rồi, cô đi lấy cho tôi ít bánh ngọt, tôi đói rồi."

Ở công ty, gần như mỗi ngày Mã Hiểu Lộ đều xuống dưới tìm đồ ăn, nên họ cũng đã quen rồi.

Sau đó, Mã Hiểu Lộ bước tới mở lời hỏi: "Xin hỏi anh là..."

Lời vừa nói được một nửa, người thanh niên kia ngẩng đầu lên. Chỉ với một cái nhìn, Mã Hiểu Lộ đã nhận ra đối phương lại là Từ Nguyên.

"Từ Nguyên à, sao anh ra nông nỗi này vậy? Cậu không về Thượng Nhiêu mà ở đây làm gì?" Mã Hiểu Lộ nói xong rồi ngồi đối diện Từ Nguyên.

Nhìn đôi mắt đầy tớ máu của anh ta, Mã Hiểu Lộ biết chắc hẳn là do chuyện của Thẩm Hân Duyệt tối qua khiến anh chàng này chỉ sau một đêm mà suy sụp thành ra nông nỗi này.

Nhìn Từ Nguyên cũng đáng thương, hơn nữa có thể thấy anh chàng này khá quan tâm đến Thẩm Hân Duyệt. Vì vậy, Mã Hiểu Lộ nghĩ nếu có thể se duyên cho

họ thì cũng coi như một việc tốt.

"Phu nhân!" Từ Nguyên nhìn thấy Mã Hiểu Lộ định đứng dậy cúi chào, nhưng lại bị Mã Hiểu Lộ giơ tay ngăn lại.

"Chúng ta chênh lệch tuổi cũng không nhiều lắm, không cần khách sáo như vậy. Nói thẳng đi, hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?" Mã Hiểu Lộ nói thẳng vào. vấn đề.

Từ Nguyên cắn môi, rồi như hạ quyết tâm lớn nói: "Tôi... tôi đến để tố cáo."

Mã Hiểu Lộ nhướn mày nói: "Tố cáo? Tố cáo chuyện gì?"

Lúc này nhân viên dùng khay bưng mấy miếng bánh ngọt đến, đặt trước mặt Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ cầm luôn một miếng nói với Từ Nguyên: "Anh có muốn ăn chút không?”

Từ Nguyên lắc đầu rồi nói tiếp: "Tôi... tôi muốn vạch trần Tô tiên sinh..."

Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: 'Được, anh cứ vạch trần đi. Gần đây anh ấy quả thực khá không thành thật, tôi cũng muốn xem anh ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì trái lương tâm."

Lúc này, Từ Nguyên như một đứa trẻ mách lẻo với thầy cô và phụ huynh, nói: "Tôi tố cáo Tô tiên sinh ngoại tình!"

Mã Hiểu Lộ bị Từ Nguyên chọc cười, không nhịn được "phụt" một tiếng cười.

Trước kia nói về chuyện Tô Vũ ngoại tình, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Nếu có ngày anh không ngoại tình, Mã Hiểu Lộ còn tưởng anh đã thay đổi tính nết cơ.

Nhưng Tô Vũ bây giờ, Mã Hiểu Lộ lại một trăm hai mươi phần trăm yên tâm, bởi vì anh đã đủ tôn trọng cô, cũng đủ tốt với cô, không có bất cứ lý do gì để ngoại tình.

"Ngoại tình, anh nói đi, tôi cũng muốn xem là với ai." Mã Hiểu Lộ nói tiếp.

Trong lòng Từ Nguyên đang ấm ức tràn trề, nhưng lại không thể trút ra trước. mặt Mã Hiểu Lộ.

Thực ra anh ta đến đây tố cáo Tô Vũ, đã là thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành rồi.

Anh ta biết làm vậy sẽ chẳng được lợi lộc gì, nhưng dù không được lợi lộc gì. Anh ta cũng không để Tô Vũ sống dễ chịu, cũng nhắc nhở Thẩm Hân Duyệt rằng người ta đã có vợ rồi, cô ta nhiều lắm cũng chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào thôi.

Qua một lúc lâu, Từ Nguyên mới nói: "Hân Duyệt, anh ta và Hân Duyêt đã yêu nhau rồi."

Nói đến đây, Từ Nguyên bật khóc, mà còn khóc nghẹn ngào.

Mã Hiểu Lộ liếm môi nói: "Anh khóc cái gì chứ? Cho dù Hân Duyệt ngoại tình thì cũng đâu liên quan gì đến anh?”

'Từ Nguyên dùng tay quệt ngang dòng nước mắt nói: "Sao lại không liên quan chứ, tôi thích Hân Duyệt, tôi biết tôi không có bản lĩnh như Tô tiên sinh, tôi...

Mã Hiểu Lộ có thể cảm nhận được nỗi bất lực không nói nên lời của Từ Nguyên.

Mà một gã trai tráng lại nói khóc là khóc, hẳn là đã động chân tình rồi.

Về bản chất của chuyện này, Mã Hiểu Lộ tất nhiên hiểu rõ.

Lúc này cô quyết định giúp tên nhóc ngốc này một tay.

"Hừ, thật là tức chết tôi rồi. Lại dám làm chuyện nhơ nhuốc như vậy ngay dưới mí mắt của tôi." Nói xong, Mã Hiểu Lộ lại nhét thêm một miếng bánh vào. miệng.

Tuy giọng nói của Mã Hiểu Lộ khá lớn, nhưng lại hơi có ý sấm to mưa nhỏ. Bởi Từ Nguyên không cảm nhận được ý giận dữ trong cảm xúc của Mã Hiểu Lộ.

"Phu nhân, xảy ra chuyện như vậy rồi mà cô vẫn ăn uống được sao?" Từ Nguyên hơi nghỉ hoặc hỏi.

Mã Hiểu Lộ vừa ăn vừa nói: "Sao lại không ăn được chứ? Phải biến bi phẫn thành thực dục chứ, anh có hiểu không?"

Từ Nguyên gật đầu, có vẻ hiểu mà như không. Sau đó Mã Hiểu Lộ đập bàn nói với Từ Nguyên: "Tôi càng nghĩ càng tức, tôi phải xem anh ta rốt cuộc muốn thế nào. Nếu thực sự chọn Thẩm Hân Duyệt, tôi sẽ ly hôn với anh ta."

Từ Nguyên nghe xong liền gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, loại đàn ông bỉ ổi như thế thì nên ly hôn cho rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui