Truyền Nhân Thần Y

Nhân viên phục vụ giật mình vì lời này của Thiện Vũ Băng, đây chính là Ngự Thiện Cung, có thể nói là nhà hàng cao cấp nhất toàn thành phố Kim Lăng.

Phòng VỊP chữ "Thiên", đâu phải ai cũng có thể dùng, ít nhất trong mắt nhân viên phục vụ, phòng đó là nơi cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mở cho anh dùng, đó là một biểu tượng của địa vị.

"Cái này..." Rõ ràng nhân viên phục vụ cảm thấy đây không phải là phòng mà hai người trước mặt có thể dùng.

"Sao thế, trong phòng có người à?" Thiện Vũ Băng quay đầu lại hỏi với giọng chất vấn.

Nhân viên phục vụ lắc đầu nói: "Cái này thì không, có điều, tôi nghĩ tôi cần nói rõ trước với cô. Phòng đó, chỉ riêng phí phòng thôi đã không..."

Nhân viên phục vụ định nói, chỉ riêng phí phòng thôi đã không rẻ, hoặc nói là không phải loại người như họ có thể chỉ trả nổi.

Nhưng chưa nói hết câu, Thiện Vũ Băng đã vội nói trước: "Không cần nói nữa, dẫn đường đi, tôi chỉ muốn phòng đó."

Trước đây Thiện Vũ Băng từng đến đây cùng ông nội, bởi vì lúc đó cơ thể Thiện Vũ Băng không tốt, rất nhiều thứ đều không thể ăn.

Nên chỉ có thể ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, nhưng không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì thực sự khiến cô ấy nhớ kỹ, cửa sổ của phòng này nhìn ra ngoài rất đẹp.

"Xin lỗi, hai vị chờ chút, tôi đi xin chỉ thị đã." Nhân viên phục vụ hơi cúi người nói với Thiện Vũ Băng. Bởi vì cô ta cũng không chắc hai người này có lai lịch thế nào, dù sao vừa mở

miệng đã đòi phòng VỊP chữ Thiên, đây không giống người bình thường.

Cô ta không muốn vì sự lỗ mãng hấp tấp của mình mà đắc tội với nhân vật ghê gớm nào đó.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

"Quản lý, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay có ai đặt phòng VỊP chữ Thiên không?" Nhân viên phục vụ chạy đến quầy lễ tân, hỏi quản lý.

Quản lý trợn mắt nhìn cô ta nói: "Cô nói lời này không phải thừa thãi à? Ngày nào phòng VỊP chữ Thiên chả có người đặt? Cậu chủ Tôn trước đó có gọi điện, bảo giữ phòng cho anh ta."

Nhân viên phục vụ gật đầu quay người chạy đến trước mặt hai người Thiện Vũ Băng, hơi cúi mình nói: "Hai vị, thật ngại quá, phòng VIP chữ Thiên đã có người đặt rồi”

Tuy bình thường Thiện Vũ Băng rất khiêm tốn, nhưng cô bé cũng cần thể diện chứ, hôm nay lần đầu mời sư phụ ăn cơm, nếu chỉ ngồi ở đại sảnh, đây là sự bất kính với sư phụ, ít nhất Thiện Vũ Băng nghĩ vậy.

Đôi khi trẻ con thực ra cũng rất coi trọng thể diện, đặc biệt là hôm nay Thiện Vũ Băng dẫn lão già giữ mộ đến, cô ấy đương nhiên phải ra vẻ tiểu thư nhà họ Thiện.

Chỉ thấy cô ấy chống nạnh nói: "Không cần biết, hôm nay cô nhất định phải đưa phòng đó cho tôi."

Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu cảm thấy là con bé này đang gây rối.

'Thậm chí cô ta nghĩ không biết hai người này có vấn đề về thần kinh không, bởi vì ra vào chỗ này ít nhất cũng phải ăn mặc chỉnh tề chứ.

Nhưng nhìn lão già giữ mộ giống như ăn mày ven đường, ai mà biết có phải đến đây quấy rối hay không.

Thế là nhân viên phục vụ hắng giọng rồi nói: "Hai vị à, thực sự rất xin lỗi, phòng đã có người khác đặt, tôi cũng thực sự bó tay. Bây giờ chỉ còn chỗ ở đại sảnh, nếu hai vị thấy không ổn thì mời tìm chỗ khác đi ạ."

Lời này vừa thốt ra, Thiện Vũ Băng đã không vui rồi, bĩu môi nhìn nhân viên phục vụ nói: "Ý cô là sao, cô đang đuổi chúng tôi đi phải không?"

Nhân viên phục vụ im lặng, dường như là ngầm đồng ý. Lúc này lão già giữ mộ cười "haha" nói với Thiện Vũ Băng: "Nhóc con, thôi thôi, ông thấy chỗ này cũng có gì ghê gớm đâu, chúng ta đổi chỗ khác là được rồi"

Với những điều này lão già giữ mộ đã sớm nhìn đến nhạt nhếo, không tranh với đời mới có thể thảnh thơi tự tại.

Nhưng có vẻ Thiện Vũ Băng không định bỏ qua như vậy, bước hai bước đến trước quầy hàng võ mạnh một cái lên bàn, nhìn quản lý nói: "Tôi muốn phòng VỊP chữ Thiên, tôi không quan tâm ai đặt, tôi chỉ muốn nó."

Khí thế của Thiện Vũ Băng này khiến người ta cảm thấy cô ấy rất có khí chất.

"Em gái, cho em một viên kẹo, đừng làm ầm ï ở đây được không." Quản lý cười lấy một viên kẹo từ trên quầy đưa cho Thiện Vũ Băng.

Lúc này Thiện Vũ Băng tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn quản lý nói: "Hừ!"

Sau đó trước mặt quản lý, cô lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi về nhà. "A lô!" Thiện Bản Thanh bắt máy.

"Ông nội, cháu bị người ta bắt nạt." Thiện Vũ Băng bĩu môi giậm chân nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui