Mà đúng lúc này, một chiếc xe tự lái đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó, tài xế kéo người đàn ông ngồi trên ghế phụ xuống, dùng sức đè lại lồng ngực của hắn rồi bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu, cứu mạng! Ai có thể cứu em tôi! Hiện trường có bác sĩ hay không!"
"Em tôi phát tác bệnh tim bẩm sinh! Nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài gấp nên quên mang thuốc! Em tôi hiện tại đã lên cơn sốc! Cầu xin những người hảo tâm mau cứu em tôi!"
Đám người thấy thế, cho dù hiện tại chung quanh còn tạm thời không có mãnh thú ẩn hiện, nhưng cũng không ai dám xuống xe, dù sao mọi người đều từng nghe qua không ít tin tức về chuyện mất mạng trong vườn động vật hoang dã.
"Hô.
.
." Sau khi hít sâu mấy cái, cưỡng ép sát ý nồng đậm đang dâng lên trong lòng, Diệp Tiêu cười cười với Lương Siêu, hỏi: "Lâm Y Thánh, người kia bị bệnh tim bẩm sinh, anh có trị được không?"
Còn không đợi Lương Siêu trả lời, Diệp Khuynh Thành đã trừng Diệp Tiêu một cái: "Tiểu Tiêu, không cho phép nói ẩu tả.
Trong vườn động vật hoang dã cấm xuống xe, hiện tại mau bảo tài xế lái qua, mang hai anh em kia lên xe rồi nói sau."
Không biết do trùng hợp hay sao mà Diệp Khuynh Thành vừa nói xong thì tài xế đã bất đắc dĩ giang tay ra với bốn người, nói: "Thật có lỗi, chiếc xe an toàn này của chúng ta xảy ra sự cố, tạm thời không cách nào di chuyển.
Hiện đã gọi cho trung tâm an toàn, chờ một lát họ sẽ phái một chiếc xe mới tới, đến lúc đó xin các vị đổi chỗ có trật tự."
"Cứu mạng, cứu mạng! Ai là bác sĩ, ai có thể cứu em tôi!"
Người kia lại gào thét kêu cứu, Diệp Tiêu bắt đầu khẽ than rồi lắc đầu.
"Người này thật ngốc, nơi này là khu thả lang, tất cả động vật đều có thể xuất hiện trong khu vực này, hắn kêu càng lớn tiếng thì càng thu hút một số mãnh thú, đến lúc đó không chỉ là em trai hắn, chỉ sợ cả hắn cũng bỏ mạng."
"Tiểu Tiêu, nói ít vài câu đi." Diệp Khuynh Thành lại khẽ khiển trách, sau đó đã nghe Lương Siêu than thở một tiếng.
Hắn bảo tài xế mở cửa ra rồi thả người nhảy xuống xe, không vội không chậm đi về hướng hai anh em cách đó không xa.
"Lương Siêu, anh.
.
."
"Yên tâm đi, không có việc gì."
Lương Siêu không quay đầu lại mà khoát khoát tay, lấy thực lực hiện nay của mình, chỉ cần không phải gặp đàn thú thì dù là mãnh thú hung cầm lợi hại nhất trong vườn thú này cũng không thể tạo thành uy hiếp nào cả.
"Khà.
.
." Nhìn theo bóng lưng Lương Siêu, khóe miệng Diệp Tiêu lập tức nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh khát máu cực độ, bờ môi khẽ nhúc nhích, thì thầm nói: "Họ Lương, dám quyến rũ chị tao, nhắm vào Diệp gia tụi tao, hôm nay bản thiếu gia phải tận mắt nhìn mày chết thế nào!"
Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, nhíu mày nhìn Diệp Tiêu đang lộ ra vẻ mặt có chút cổ quái.
"Tiểu Tiêu, em đang nói cái gì?"
"Không có gì."
Diệp Tiêu lạnh giọng đáp lại một câu thì một chiếc xe an toàn đặc chế nặng nề toàn thân đen nhánh đã vừa vặn dừng lại một bên.
"Chị, đi theo em."
Nói xong, cậu ta trực tiếp hợp sức với tài xế lôi kéo Diệp Khuynh Thành lên xe đặc chế, chỉ để lại một mình Lâm Nghiên ngồi trong chiếc xe trục trặc trước đó, đang lom lom nhìn theo bọn họ.
Diệp Tiêu lại nhìn Lâm Nghiên một cái, suy nghĩ một chút rồi lộ vẻ mặt không đành lòng, lập tức chạy về chiếc xe trục trặc kia, muốn dẫn Lâm Nghiên theo luôn.
"Em không muốn đi với anh! Em muốn ở đây chờ anh trai!"
"Chờ anh trai? Anh của nhóc không về được! Không muốn chết thì mau đi theo!"
Sau khi quát to một tiếng, Diệp Tiêu không để ý Lâm Nghiên khóc rống mà trực tiếp ôm cô bé xông vào xe đặc chế, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
"Tiểu Tiêu, em, em đang làm gì?"
"Chiếc xe này là em chuẩn bị trước à? Vừa rồi vì sao không để tài xế chiếc xe này đón hai anh em kia đi trước? Còn muốn ép Lương Siêu xuống xe mạo hiểm?"
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, căm hận cắn răng mà nói: "Bởi vì hắn đáng chết!"
Soạt!
Diệp Khuynh Thành biến sắc, lấy sự thông minh của cô thì lập tức hiểu ra là chuyện gì xảy ra, vội vàng cách cửa sổ hô to với Lương Siêu.
"Lương Siêu! Mau trở lại! Nguy hiểm!"
"Trở lại? Đừng uổng phí sức lực! Chị, em khuyên chị dẹp suy nghĩ này đi, họ Lâm khốn nạn kia không thể trở về! Đóng cửa!"
Nghe Diệp Tiêu ra lệnh, Lương Siêu cũng đã xoay người, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh cánh cửa nặng nề của xe đặc chế đột nhiên đóng chặt.
.
.
Nhìn lại hai anh em kia đạt được mục đích rồi cũng không diễn kịch nữa, trực tiếp chui lên xe nhanh chóng trốn khỏi hiện trường,Lương Siêu không khỏi nhíu mày, trước đó hắn không để ý, hiện tại coi như triệt để nhậnra.
Đây chính là cái bẫy mà thằng nhãi Diệp Tiêu kia đặc biệt chuẩn bị cho mình? Hơn nữa nhìn ý thằng nhãi này là muốn hại chết mình?
Rất nhanh, ba con Đông Bắc hổ thành niên không biết nhảy ra từ đâu, rất nhanh đã bao vây lấy Lương Siêu, Diệp Khuynh Thành thấy thế thì trái tim đột nhiên căng thẳng.
Lâm Nghiên trực tiếp bị dọa khóc, nhưng Lương Siêu lại không có cảm giác gì, ngược lại còn rất nhẹ nhàng nhún vai, cười cười với Diệp Tiêu đang ngồi trong xe đặc chế rồi lớn tiếng nói: "Này! Đây chính là thủ đoạn của cậu à?"
"Không thể không nói cậu rất ngây thơ, cho dù cậu gọi tất cả đám sài lang hổ bào trong vườn này đến thì cũng không làm gì được tôi."
Thấy Lương Siêu sắp chết đến nơi còn trào phúng mình, Diệp Tiêu không khỏi giận dữ, hét lớn: "Lần này bản thiếu gia đã lập nên một sát cục tuyệt đối! Chờ xem, chỉ mong lát nữa mày còn có thể mạnh miệng như thế!"
Vừa dứt lời, một tiếng thú gào quái dị đinh tai nhức óc đột nhiên truyền vào khu vực này, trong đó còn kèm theo một sức nén kì lạ.
Bị sức nén đó bao phủ, ba con Đông Bắc hổ quanh người Lương Siêu lại nhao nhao phát ra từng đợt gầm nhẹ e sợ, lập tức quay người chạy đi!
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, chợt nhận ra cái gì mà xoay người, lập tức nhìn thấy một con thú khổng lồ dạng hổ thân dài khoảng bốn mét, toàn thân có lớp vảy màu vàng óng bao trùm đang chậm rãi lên sàn.
Đó là Kim Giáp Hổ!
"Con mẹ nó? Giờ hình như.
.
.
Thú vị hơn rồi?".