“Chị!”
Diệp Tiêu hét lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi vội chạy ra cửa để kéo Diệp Khuynh Thành lên.
Khi thấy cánh cổng bắt đầu đóng lại, cậu ta hét lên đầy tức giận với tài xế: “Ông làm cái trò gì vậy! Mau mở cổng ra!”
“Mắt bị mù à! Không thấy xe của chị tôi còn ở bên ngoài sao!”
“Không, không được đâu cậu Diệp!”
Tài xế chỉ vào con hổ kim giáp và nói: “Thật sự quá nguy hiểm.
Nếu như có con nào chạy qua mà không đóng cửa lại thì chúng ta đều sẽ phải chết!”
“Ông!”
Dưới tình thế nguy cấp, Diệp Tiêu ngồi xổm xuống và vươn tay túm lấy cổ áo Diệp Khuynh Thành: “Chị, mau, mau lên đây đi! Nguy hiểm lắm!”
Ngay khi cậu ta định kéo Diệp Khuynh Thành lên, đột nhiên cô ta lại hất tay ra!
Sau khi thoát khỏi tay của Diệp Tiêu, cô ta thậm chí còn đi ngược lại về phía đám hổ kim giáp!
“Chị!”
“Chị, chị điên rồi!”
Vừa dứt lời, thanh âm cánh cổng đóng lại vang lên, trong lòng Diệp Tiêu hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi ra lệnh cho ông mau mở cửa ra! Nếu không tôi sẽ giết ông!”
Diệp Tiêu quát to uy hiếp nhưng sắc mặt của người tài xế kia cũng thay đổi, cuối cùng ông ta bẻ gãy chốt mở cổng!
Như vậy sẽ không có ai mở được cổng nữa!
Cho dù sau khi quay về bị Diệp Tiêu giết cũng còn hơn là bị rơi vào miệng thú.
Nếu thật sự như thế thì đừng nói toàn thây, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Bên ngoài, Diệp Khuynh Thành dừng lại và quay đầu nhìn cánh cổng đóng lại.
Sau đó lại nhìn thấy hai con hổ kim giáp đang lao như điên về phía mình, trong lòng cô ta không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh lạ thường.
Nhìn thấy Lương Siêu vẫn đang chiến đấu với đàn hổ, vết thương trên người cũng càng nhiều hơn, Diệp Khuynh Thành từ từ nhắm mắt lại và thầm thở dài trong lòng.
“Lỗi của em trai, cứ để người chị này đền bù thay đi.”
“Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là ở bên anh trên con đường xuống địa phủ, để anh không cảm thấy quá cô đơn.”
Thế nhưng mười giây trôi qua, cảm giác đau nhức vì bị cắn xé không hề xảy ra và ý thức vẫn còn rất rõ ràng, Diệp Khuynh Thành mở mắt ra.
Tất cả những gì cô ta thấy lúc này là một thân hình gầy guộc với phần thân trên để trần đã xuất hiện trước mặt cô ta từ bao giờ.
Chính là Lương Siêu!
Lúc này, Lương Siêu một tay cầm kiếm đâm xuyên qua ngực con hổ kim giáp còn tay kia trực tiếp đánh vào đầu một con khác!
Sau khi rút lại nắm đấm cùng với thanh kiếm, hai con hổ kim giáp vừa lao tới đã gục ngã trong vũng máu.
Sau khi tiêu diệt xong hai con hổ, Lương Siêu quay đầu lại nhìn Diệp Khuynh Thành.
Hàng vạn hàng nghìn lời nói cuối cùng chỉ thu gọn trong vài chữ.
“Cô gái ngốc nghếch.”
Mặt đất bị chấn động khiến cho Diệp Khuynh Thành tỉnh táo lại.
Cô ta trông thấy những con hổ kim giáp còn lại gào rú và xông tới một cách điên cuồng!
“Cẩn thận!”
“Bọn chúng…”
“Bình tĩnh.”
Lương Siêu khẽ lắc đầu thở dài, nói: “Đúng là một cơ hội khó có được, vốn dĩ đang cần một khoảng thời gian để trau dồi khả năng thực chiến nhưng hiện tại đều bị cô ngốc này phá hỏng rồi.”
Diệp Khuynh Thành: “…”
Bị gọi là cô ngốc khiến cho Diệp Khuynh Thành cau mày.
Đang định nổi cơn giận thì thấy Lương Siêu xoay người đi tới bên cạnh và ôm chặt lấy eo của cô ta…
“Anh…”
“Xuỵt…”
Lương Siêu làm động tác im lặng rồi nói: “Tôi không cố ý mạo phạm đâu, tôi đành làm vậy vì muốn bảo đảm an toàn cho cô thôi.”
Diệp Khuynh Thành cố nén cơn giận nói: “Nhìn anh như này là định đưa tôi chạy đi sao?”
“Chạy?”
Lương Siêu cười khinh thường: “Chỉ là mấy con thú ngu ngốc thôi, cần gì phải chạy.”
“Tuy rằng có cô ở bên cạnh khiến cho hành động của tôi hơi bất tiện nhưng điều đó không ngăn cản tôi tiêu diệt cả đám.”
“Diệt cả đám?”
Diệp Khuynh Thành sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết thương thì oán thầm trong lòng.
“Người này…”
“Đã chết đến nơi rồi mà còn tâm trạng đi khoe khoang?”
Thế nhưng vài giây tiếp theo.
Chỉ thấy bóng người của Lương Siêu chợt lóe, hắn ôm cô ta lui về phía sau mấy chục mét.
Sau đó vừa tránh xa đám hổ kim giáp đang lao tới đầy hung hãn vừa kết ấn bằng một tay với vẻ nghiêm túc.
Ngay sau đó, kiếm chỉ đột nhiên hướng thẳng lên trời cao!
“Lôi tới!”
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen, tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm cùng với tiếng gió gào thét!
Cùng lúc đó, huyền khí trong cơ thể Lương Siêu bùng phát khiến cho sấm sét trên bầu trời ngày càng dày đặc.
Tiếng sấm sét ầm ầm bên tai khiến cho da đầu tê dại!
Còn đối với những con hổ kim giáp kia, từng tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên như tiếng gầm của rồng, thậm chí còn ẩn chứa sự uy áp độc nhất vô nhị đối với dã thú!
Rất nhanh, mấy con hổ kim giáp kia đứng yên tại chỗ và hoảng sợ nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy sấm sét xuất hiện dày đặc trên bầu trời, bọn chúng sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy!
“Chạy rồi!”
Thấy vậy, nét vui mừng trên gương mặt Diệp Khuynh Thành hiện rõ.
Cô ta kích động nắm tay của Lương Siêu.
“Thật không ngờ anh còn biết trò ảo thuật lừa người này.”
Lừa người?
Lại còn là ảo thuật?
Lương Siêu giật giật khóe miệng.
Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Diệp Khuynh Thành, hắn thật muốn nói mấy lời cay nghiệt.
Đây chính là bí thuật cực kỳ cao thẩm của Thiên y nhất mạch!
Với tu vi và thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển nó cũng khá tốn sức.
Một thuật pháp lợi hại như thế, vậy mà ở trong miệng của cô gái này lại biến thành một chiêu trò ảo thuật lừa người.
Vốn dĩ hắn muốn dùng chiêu này diễn một chút nhưng hiện giờ chẳng còn tâm trạng nào mà diễn nữa, hắn cũng lười phản ứng trước sự tích cực của Diệp Khuynh Thành.
Sau khi ổn định lại trạng thái, hắn lập tức chắp tay lại.
“Vô cực lôi pháp, Tu di lôi trụ!”
Ầm ầm ầm!
Khi Lương Siêu hét lên một tiếng, sấm sét trên bầu trời lập tức hội tụ lại và chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một lôi trụ cao khoảng 7-8 chục mét!
“Đây…”
Diệp Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Ngay sau đó dưới sự điều khiển của Lương Siêu, lôi trụ kia giáng xuống đầy hung hãn và lần lượt tìm đến những con hổ kim giáp rồi giết sạch chúng!
“Phù…”
Sắc mặt của Lương Siêu tái nhợt.
Sau khi hít sâu một hơi, lôi trụ kia biến mất, mây đen trên trời cũng tiêu tan và bầu trời trở nên quang đãng như trước.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Khuynh Thành, Lương Siêu bật cười.
“Chủ tịch Diệp, bêu xấu rồi.”
“Trò ảo thuật nho nhỏ này của tôi không dọa cô đấy chứ?”.