"Không, không dám!"
Hồ Thiên Trì thất kinh, nào còn dáng vẻ nửa vời lúc trước, lập tức bắt đầu vừa dập đầu lại vừa xin lỗi bồi tội.
Cuối cùng còn tự tát mạnh vào mặt mình! Làm Mộ Vân Thao nhìn thấy cũng có chút bất ngờ!
"Hồ đại sư, ngài đây là..."
"Quỷ Vương là gì? Rất lợi hại sao?”
Đối với một kẻ mới tu luyện như Mộ Vân Thao, Hồ Thiên Trì cũng không biết nói sao, suy nghĩ một hồi chỉ giải thích một câu ngắn gọn cho đối phương hiểu.
"Nếu tính theo bình thường thì, mấy trưởng lão địa vị tôn quý mà ông không thể tiếp cận ở tổng bộ Võ Minh sẽ có thực lực ngang ngửa với Mễ Lặc đại sư!"
Nghe xong, Mộ Vân Thao lập tức hiểu được, hai mắt phát sáng chói lóa nhìn Mễ Liêm.
Có thể có một vị Huyền Võ Giả thực lực sánh ngang với Nguyên Anh kỳ tọa trấn trong gia tộc, Mộ gia nhất định sẽ vùng lên trở thành một gia tộc đứng hàng đầu đế kinh!
Thậm chí, chuyện bước vào hàng ngũ siêu cấp gia tộc cũng không phải là mộng tưởng nữa!
"Mễ, Mễ, Mễ Lặc đại sư, ngài..."
Đang lúc Mộ Vân Thao nghĩ đến việc phải hứa hẹn chuyện gì để giữ chân Mễ Lặc lại, thì Mễ Lặc lại lên tiếng hỏi trước: "Đề nghị lúc trước của bổn vương, gia chủ suy nghĩ như thế nào?"
"À, chuyện này ..."
Mộ Vân Thao có chút do dự, nhưng lúc này thái độ của Hồ Thiên Trì đại biến, vội vàng khuyên nhủ: "Gia chủ, ngài còn do dự cái gì nữa? Nhanh chóng đồng ý đi!"
"Mễ Lặc đại sư tuổi còn trẻ đã có thể có thực lực như thế, chắc chắn bạn bè của ngài ấy cũng là một đại sư thôi! Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy có thể gặp chứ không thể cầu đâu!"
"Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để Mộ gia một bước lên trời đó!"
Thấy Mễ Lặc đã có chút không vui, lại nghe Hồ Thiên Trì nói như vậy, Mộ Vân Thao cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp đáp ứng, bắt đầu ôm ấp giấc mộng về mộ Mộ gia lừng lẫy.
Một lát sau, Mộ Vân Thao liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, đem toàn bộ dòng tiền của Mộ gia chuyển vào tài khoản mình cung cấp, nhưng Mễ Lặc vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Gia chủ, chẳng lẽ ông chỉ có chút khả năng này thôi?"
"Ý của tôi là đem toàn bộ Cổ Hiên Trai, thậm chí các nơi có bất động sản của Mộ gia cùng với tòa nhà tổ có giá hơn trăm triệu này đưa vào hết."
"Hả?"
Mộ Vân Thao nhất thời hoảng sợ, vẻ mặt đau khổ nói: "Mễ Lặc đại sư, vừa nãy tôi đã chuyển vào hơn 60 triệu, nếu thật sự có thể tiến triển theo những gì ngài nói, với số tiền đó trong vài năm đã đủ kiếm lời rồi chứ? Không cần thiết..."
"Ha..."
Mễ Lặc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đứng trước cơ hội tuyệt vời như vậy vẫn không đủ dũng khí cược hết, một gia chủ như vậy hình như cũng không đáng để bổn vương đi theo đâu.”
"Thôi được rồi, Mộ gia chủ, Mễ Lặt cáo từ."
"Đừng!"
"Mễ Lặc đại sư dừng bước!"
Mộ Vân Thao vẻ mặt không nỡ vội vàng ngăn cản Mễ Lặc lại, sau khi trầm ngâm một hồi hung hăng cắn răng một cái, nói: "Mễ Lặc đại sư, tôi nghe theo ngài, cược hết!"
"Mộ gia sau này chính là Mộ gia của hai người chúng ta! Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Miller nghe vậy thì cười hắc hắc, ngoài miệng liên tiếp nói rất tốt, nhưng trong lòng lại mắng thẳng đồ ngu.
Tôi chỉ nói hai ba câu, ông liền nói theo cược hết.
Người biết còn nhận ra tôi chỉ là một người ngoài, nhưng người không biết còn tưởng tôi là cha ông đấy!
......!
Ngày hôm sau.
Lương Siêu dậy sớm, đi tới bên phòng Mộ Khuynh Tuyết gõ cửa.
Hôm nay nên giúp cô gái này cắt đứt với Mộ gia rồi.
Nhưng sau khi gõ liên tục vài tiếng vẫn không có người phản hồi thì trong lòng Lương Siêu dần dần dâng lên một tia dự cảm không ổn, lúc này hắn giơ chân một cước đá văng cửa vọt vào.
Trong phòng trống rỗng, gọn gàng không có dấu vết có người nghỉ ngơi.
Trên bàn trang điểm, còn lưu lại một phong thư có nụ hôn đỏ rực in lên trên.
"Chuyện Mô gia quấy nhiễu lòng tôi đã lâu, dẫn đến áp lực trong tôi rất lớn, áp lực đến mức tôi có chút trầm cảm."
"Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ giành thời gian du ngoạn đó đây để giải sầu, thế giới lớn như vậy, tôi cũng muốn đi xem một chút, sau khi xem xong cũng không biết đã tới ngày tháng năm nào, cho nên anh cũng không cần tới tìm tôi."
"Cuối cùng, hy vọng mọi chuyện sẽ trôi qua suôn sẻ."
"Không cần nhớ đến tôi."
"Kí tên: Mộ Khuynh Tuyết, yêu anh nhiều."
Roẹt!
Lương Siêu đọc xong, lập tức xé nát lá thư này!
Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn xem?
Xem con khỉ!
Nhất định là ngày hôm qua cô ấy nhìn thấy hắn hộc máu trọng thương trên tay Hồ Thiên Trì, cảm thấy hắn không có năng lực bảo vệ được mình, vì không muốn liên lụy đến hắn cho nên cô lựa chọn tự đâm đầu vào lưới!
Hành vi này của Mộ Khuynh Tuyết khiến Lương Siêu nhất thời sinh ra cảm giác mình chỉ còn cách thời cơ tốt để tiêu diệt căn cứ đối phương một bước, mà đồng đội đã trực tiếp giơ tay đầu hàng.
Tức.
Cực kỳ tức!
"Đồng đội heo này!"
Sau khi mắng một tiếng, Lương Siêu trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tăng tốc một đường chạy như điên tới nhà tổ Mộ gia!
Trong khi đó.
Tại nhà tổ Mộ gia, bên trong từ đường tông tộc trang nghiêm.
Mộ Khuynh Tuyết sau khi chủ động tự nộp mình, Mộ Vân Thao đã đồng ý yêu cầu cuối cùng của cô ấy, đưa cô ấy đến từ đường để tế bái bài vị của cha mẹ.
Giờ phút này, Mộ Khuynh Tuyết đang thất thần quỳ gối trước bài vị của cha mẹ mình, nước mắt cuồn cuộn không tiếng động rơi xuống.
Không biết bao lâu sau, cô ấy đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?”
Mộ Vân Thao hừ lạnh nói: "Tất cả đều bởi vì nội tạng của cô, thậm chí giác mạc cũng hoàn toàn phù hợp Đình Phong, nếu không cô cho rằng bổn gia chủ nguyện ý ghép nội tạng của kẻ khắc cả gia đình như cô lên người con tôi sao?"
"Tôi muốn hỏi là, tại sao lúc trước ông muốn hại cha mẹ tôi!"
Giọng điệu Mộ Khuynh Tuyết nhất thời nhắc gay gắt hơn, cắn chặt răng oán hận nhìn chằm chằm Mộ Vân Thao.
Nhắc lại chuyện cũ, Mộ Vân Thao không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút cũng không giấu diếm gì nữa.
"Cũng bởi vì thiên phú kinh doanh của cha cô, khả năng quản lý và thao túng lòng người đều mạnh hơn tôi!"
"Bởi vì cha cô có thiên phú tu luyện, hơn nữa còn được một vị trưởng lão trong tổng bộ Võ Minh nhìn trúng, thậm chí còn muốn thu hắn ta làm đồ đệ!"
"Bởi vì mẹ cô lúc ấy khuynh thành tuyệt sắc, tôi nhiều lần muốn có được coi ta nhưng luôn bị cô ta từ chối."
"Cho nên cả hai người bọn họ đều đáng chết!"
"Những lý do này, cô có hài lòng không?"
"Ông!"
Mộ Khuynh Tuyết nhất thời che ngực đau đớn, môi cũng bị cắn ra từng vết máu, thân thể mềm mại run rẩy chỉ vào Mộ Vân Thao: "Ông, đồ súc sinh!”
"Ông trời thật sự là bị mù rồi, tại sao vẫn chưa đánh chết kẻ vô sỉ như ông chứ!"
Mộ Vân Thao lại hừ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, phân phó người a Mộ Khuynh Tuyết đến bệnh viện, lập tức chuẩn bị các loại thiết bị lấy nội tạng và giác mạc cấy ghép để cấy ghép.
Mà lòng Mộ Khuynh Tuyết đang bị Hồ Thiên Trì tự mình áp giải giờ này đang mang đầy hận ý, ý thức lâm vào tuyệt vọng vô tận.
"Kẽo kẹt..."
Cửa lớn của từ đường đột nhiên chậm rãi mở ra.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên hai tay chấp sau lưng lửng thửng đi vào.
Đó chính là Lương Siêu..