Truyền Nhân Thiên Y


Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lương Siêu, Mộ Vân Thao bắt đầu cười một cách điên cuồng.

"Ha ha ha ha!"
"Cậu đoán….

Cậu đoán xem!"
"Tên họ Lương, lúc đó tôi chỉ là một trong số rất nhiều người được ra lệnh ra tay, đoán xem ai là kẻ đứng sau muốn tiêu diệt tên họ Lương nhà cậu?"
"Nói!"
Ngay lập tức, Lương Siêu hét lên, trực tiếp dùng một quyền đấm Mộ Vân Thao đến mất nửa cái mạng!
Sau khi đánh bay ông ta ra ngoài, trong nháy mắt, ở giữa không trung đuổi kịp ông ta, hung hăng đè bẹp ông ta xuống đất, làm vỡ mấy tầng nhà.

Hiện tại hắn đã lấy lại bình tĩnh, hắn kết luận rằng, Mộ gia nhiều nhất chỉ hành động như một nhân vật nhỏ lâu la mà thôi
Nếu không chỉ dựa Mộ gia, thì lão già đó không có khả năng là hung thủ diệt môn, mỗi lần hỏi đều bày ra bộ dạng che giấu, bản thân tìm cách giấu diếm.

"Rốt cuộc bàn tay đen thật sự là ai?"
"Nếu như ông thành thật khai báo, tôi có thể cân nhắc tha cái mạng chó của ông."
"Khụ….khụ…khụ!"
Mộ Vân Thao cười lạnh một tiếng, sau đó liền ho dữ dội, giọng run rẩy nói: "Ngươi, đừng lãng phí thời gian với tôi, tôi ngay cả bàn tay đen kia là ai cũng không biết."
"Tôi chỉ biết, đó là một thế lực cực kỳ cường đại, thần bí, tên họ Lương nhà cậu, nếu như đối mặt với địch nhân đáng sợ như vậy, tương lai tuyệt, …tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Lương Siêu nghe vậy liền nổi giận, không thèm nói nhảm với ông ta nữa, lật tay lấy ra một cây kim kim đâm thật sâu vào chính giữa huyệt Phong Phủ của ông ta, bắt đầu thi triển Sưu Hồn bí pháp!
Bởi vì phương pháp này tương đối tàn khốc, do đó rất nhiều bí thuật của Đạo Gia, luôn nằm trong số cấm thuật bí thiển.

Nếu không phải vì sự việc nghiêm trọng, Lương Siêu sẽ không dễ dàng sử dụng.

"A….a….a..

a!"
Ngay sau đó, toàn thân Mộ Vân Thao bắt đầu co giật, la hét dữ dội, mắt liền trợn trắng, miệng sùi bọt mép, với vẻ mặt vô cùng thống khổ.

"Tên họ Lương kia, ngươi, ngươi đã làm gì ta!"
"Ta, ta biết rất rõ, sợ rằng Tả Gia còn không biết nhiều như ta! Ta thật sự không lừa gạt ngươi!"
"Giết ta đi, nếu ngươi có gan, ngươi có thể trực tiếp giết ta! Cũng coi như là vì các vong hồn của Lương gia ngươi báo thù!"
Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ ông ta, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm ký ức về cuộc thảm sát Lương gia năm năm trước.


Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhận ra có liên quan đến người bạn của mình khi đó, Tả Khiêm một mực đòi làm điệp báo viên, truyền tin tức về Lương gia cho Tả Gia và một số gia tộc khác.

Tìm kiếm kí ức về một gia tộc nhỏ cung phụng Mộ Gia, đêm khuya cùng nhau ra tay với Lương Gia, sau đó lục soát mọi ngóc ngách Lương gia, không thấy gì bất thường, liền phóng hỏa thiêu hủy xác chết và xóa sạch mọi dấu vết!
Cuối cùng, ngoại trừ Tả Gia, Mộ Gia, những gia tộc khác đã động thủ với Lương gia đều đã diệt.

Không còn gì khác.

Ngay khi hắn đối với điều này mà có chút buồn bực, Mộ Vân Thao lại hét lên một lần nữa, đột nhiên đầu ông ta chảy ra một mảnh máu, sau đó ông ta chết.

Thấy vậy, Lương Siêu nhướng mày.

Trong trí nhớ của hắn, hình như có đặt biện pháp cấm chế!
Loại biện pháp cấm chế này cực kỳ cao cấp, mục đích chính là hoàn toàn loại bỏ những người không có khả năng, cho dù hắn lấy tu vi và thực lực hiện tại của mình cũng hoàn toàn không làm được!
Đối với những người có được năng lực này, điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến Nguyên Anh kỳ, ngưng tụ thành công Nguyên Anh của mình!
Nghĩ đến đây, Lương Siêu càng cảm thấy mơ hồ, đầu óc có chút hỗn loạn.

Khi đó Lương gia, chẳng qua là một tiểu gia tộc hạng ba ở Đế Kinh, cha mẹ đều là thương nhân có tiếng, những gì họ làm cũng chỉ là buôn bán nhỏ.

Cao thủ Nguyên Anh kỳ, tại sao lại bởi vì một nhân vật nhỏ như vậy, lại dùng thủ đoạn để sát hại?
Đến cuối thì đối phương có kế hoạch gì?
Một lúc sau.

"Lương Siêu."
Mộ Khuynh Tuyết đi tới, nắm lấy tay Lương Siêu khẽ gọi, lại phát hiện hắn vẫn ngồi thiền bất động như cũ, chỉ có điều cặp mày đã cau lại càng ngày càng sâu.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn ngày càng hung dữ.

Mạc Vân thấy vậy, thầm nghĩ đã có chuyện không ổn, nếu cứ tiếp tục để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt thế này, ông ta nhất định sẽ phát điên mất!
Vì vậy cô ta lập tức tiến lên, dùng huyền lực tát Lương Siêu một cái, khiến cho hắn hoàn hồn lại, thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Thằng nhóc này, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?"
"Ngươi có thể từ từ tra xét, nhưng về sau đừng quá để tâm vào những việc không đâu, chỉ khiến ngươi càng lún càng sâu hơn thôi, hiểu chưa?"
"Ừm."
Lương Siêu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ mờ mịt không xác định, mặc dù đã dùng hết sức khống chế cảm xúc, áp chế lửa giận trong lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Bây giờ Mộ Vân Thao đã chết, manh mối về quan hệ của Mộ gia coi như đứt đoạn.


Manh mối còn duy nhất chính là Tả Gia, Tả Khiêm, tên khốn đó.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của bàn tay đen thần bí, trong lòng Lương Siêu biết rằng cho dù mình có đến Tả gia, thì khả năng cao là sẽ không thu được bất kỳ manh mối quan trọng nào.

Những kẻ đồng lõa còn đáng hận hơn cả Mộ Gia này, vẫn phải được giải quyết!
"Khuynh Tuyết, cô vừa mới có chỗ đứng vững ở Mộ gia, nhất định có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô mau đi làm việc của mình đi, tôi không muốn quấy rầy cô nữa."
Nói xong, Lương Siêu quay người rời đi, định trực tiếp đến Tả gia tính sổ tất cả mọi thứ, nhưng bị Mặc Vân ngăn lại.

“Tả Gia được Mộ Vân Thao vừa nhắc đến, chính là gia tộc thành đạt nhất trong lĩnh vực bất động sản ở Đế Kinh, gia tộc được mệnh danh là gia tộc bất động sản mới nổi sao?”
"Đúng."
Lương Siêu gật đầu.

"Cậu, cậu định liều lĩnh một mình diệt cả Tả Gia sao?"
"Bằng không thì sao?"
Mạc Vân lắc đầu, nói: "Tả gia kia không phải gia tộc về võ thuật, mà chỉ là gia tộc thế tục, cho nên muốn được Vũ Minh che chở.

Chỉ dựa vào lời nói một phía của Mộ Vân Thao, không có chứng cứ xác thực, thì cậu không nên động vào."
"Chứng cớ?"
Lương Siêu nhìn chằm chằm, khó thở cười cười!
"Sưu Hồn thuật, đây chính là chứng cứ xác thực nhất!"
"Lùi một bước đi, điều mà Lương Siêu ngươi chắc chắn, mặc dù không có chứng cứ thì làm như thế nào!"
"Tôi sẽ diệt toàn bộ Tả gia, thì từ già đến trẻ đều không giữ lại! Là ai dám ở trước mặt tôi đắc tội!"
"Tránh sang một bên!"
Trong lúc nhất thời, một cỗ ngạo khí bá đạo khó tả từ trong xương Lương Siêu phát ra, làm cho tất cả trưởng lão của Vũ Minh đứng ở trước mặt hắn đều lui lại hai bước.

Cảm giác đó, giống như đối mặt với một Tu La Ma Thần, người có thể bất cứ lúc nào mà bạo phát ...!
Ngay cả Mặc Vân cũng không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn thấy Miller đang định làm gì đó, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn động đến Tả gia, cũng không phải là không thể.”
"Tôi có một kế hoạch.

Cậu không chỉ có thể đường đường chính chính tiêu diệt Tả gia, còn có thể dùng lực lượng của Vũ Minh giúp cậu điều tra hung thủ đã diệt Lăng gia cậu."
Nghe vậy, trong nháy mắt địch ý trong mắt Lương Siêu dần yếu đi.

Người ở phía trước hắn không có tác dụng gì, cho dù không được Vũ Minh giúp đỡ, hắn cũng sẽ quét sạch Tả gia.


Nhưng vế sau, thực sự hấp dẫn đối với hắn.

Thế lực của Vũ Minh trải dài khắp cả nước, kế hoạch hủy hôn đang được tiến hành thì gặp khó khăn, nếu được bọn họ giúp đỡ, nói không chừng không cần chờ đợi tập hợp đủ chín phần hôn thư, thì mới biết rõ được chân tướng năm đó.

Bây giờ,hắn thực sự cấp thiết để tìm ra, thủ phạm thần bí năm đó.

"Tiền bối, tôi muốn nghe."
Mặc Vân cười nói: "Rất đơn giản, chỉ cần cậu trở thành chỉ huy phi tham mưu của Vũ Minh chúng ta là được."
Chương 260: Tỷ lệ thắng, sáu phần
Chỉ huy sứ?
Còn là ngoài biên chế?
Lương Siêu hoài nghi, hoàn toàn không biết đây là thứ gì, nhưng trái lại những trưởng lão tổng bộ Võ Minh đều biến sắc!
"Mặc trưởng lão, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế có quan hệ trọng đại, hơn nữa tại trong tổng bộ đã tìm ra người được chọn thích hợp, chỉ còn thiếu thủ tục nhậm chức thôi!"
"Đúng vậy Mặc trưởng lão, tôi thừa nhận thiên phú, tâm tính của Lương Siêu này là người chọn tốt nhất, nhưng dù sao chưa hề tham gia Võ Minh, tôi hoàn toàn không biết gốc gác ngọn nguồn của cậu ta!"
"Hơn nữa cậu t còn dính dáng đến thù nhà nợ máu lớn như thế, ngài không thể nóng đầu lên liền..."
"Làm càn!"
Mặc Vân lạnh lùng trừng lão già mở miệng bất kính kia, trầm mặt mà nói: "Thân là một trong những trưởng lão Hình Phạt, tất nhiên lão hủ có tính toán trong việc này, còn chưa tới phiên các ngươi nói này nói kia, khoa tay múa chân."
Thấy Mặc Vân đã hơi tức giận, mấy trưởng lão kia bị nghẹn đến mặt mo đỏ bừng, trong nhất thời cũng không dám nhiều lời.

"Khục...!Cái kia, tiền bối, cái này chỉ huy sứ ngoài biên chế là chức vụ gì?"
"Rất quan trọng à? Nếu thực sự khó xử thì thôi, tôi tự do tự tại quen rồi, còn không có..."
"Yên tâm." Mặc Vân cắt ngang lời hắn, cười nói: "Tôi biết tâm ý của cậu, cho nên mới đề cử chức vị này.

Ý nghĩa như tên, đã là ngoài biên chế thì tất nhiên không tính là thành viên nội bộ của Võ Minh, cậu có thể lý giải là...!Một chức vị vinh dự trên danh nghĩa."
Nghe ông ta nói như vậy, Lương Siêu liền hiểu ra, bừng tỉnh mà gật đầu.

Nghĩ cũng phải, đã muốn mời Võ Minh người ta hỗ trợ thì dĩ nhiên phải thành lập mối quan hệ với người ta, bằng không không thân chẳng quen, dựa vào cái gì giúp đỡ chứ?
Thấy Mặc Vân suy nghĩ cho mình như thế, Lương Siêu nhất thời có chút cảm động, lập tức chắp tay nói cảm ơn ông ta, lại hoàn toàn không phát giác vẻ mặt quái dị của đám trưởng lão Võ Minh kia.

"Đa tạ ý tốt của tiền bối, vậy vãn bối từ chối thì bất kính."
"Chờ một chút." Mặc Vân đưa tay cắt ngang lời hắn, cười nhạt và nói: "Thằng nhãi cậu thật không khách sáo."
"Bản trưởng lão chỉ có tư cách tiến cứ cậu, để cậu có tư cách cạnh tranh chức vị này, nhưng cuối cùng có thể tranh được hay không còn phải dựa vào bản lãnh của cậu."
Lương Siêu: "..."
"Phiền toái như vậy sao? Một chức vụ danh dự ngoài biên chế thôi mà cạnh tranh kịch liệt thế à?"
"Nói nhảm!" Một trưởng lão Võ Minh thực sự nghe không vô, khóe miệng giật giật rồi bật thốt lên một câu, nhưng lúc đang muốn nói tiếp thì Mặc Vân đã lạnh lùng trừng ông ta một cái.

"Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ông bị câm." Sau khi cảnh cáo một câu về, ông ta lại cười cười với Lương Siêu, nói: "Bây giờ cuộc tranh cử chức vị này đã đến hồi cuối, cho nên đối thủ cạnh tranh của cậu cũng không nhiều.

Chỉ có một người."

"A, vậy thì tốt." Lương Siêu buông lỏng, chẳng qua trong lòng cứ thấy là lạ, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cứ cảm thấy Mặc Vân đang đào cái hố cho mình.

Chẳng qua nhìn gương mặt nghiêm túc thận trọng, có chút trang nghiêm đứng đắn của Mặc Vân, hơn nữa mình thật sự muốn Võ Minh trợ giúp, hắn đành cố nén cảm giác này xuống.

"Trong ba ngày sẽ thông báo cậu tiến đến tổng bộ Võ Minh, tiến hành vòng tranh cử cuối cùng.

Nhưng trong lúc đó, tôi hi vọng cậu tạm thời không cần đến Tả gia trả thù."
“Câu có làm được không?"
Thấy đối phương suy nghĩ và giúp mình như vậy rồi, nếu cả chút mặt mũi này cũng không cho đối phương thì không khỏi quá không hiểu chuyện.

Dù sao Tả gia lớn như vậy cũng không chạy được, chờ thêm ba ngày cũng không sao.

"Được, tất cả làm theo lời tiền bối nói."
Đưa mắt nhìn Mặc Vân rời đi, Miller nhíu nhíu mày, nói: "Chủ thượng, cứ cảm thấy lão già kia không có lòng tốt, hình như đang đào hố cho ngài."
"Ừm." Mộ Khuynh Tuyết cũng gật gật đầu: "Tôi cũng có cảm giác tương tự."
Lương Siêu nhìn hai người một cái, cố nén xúc động gật đầu.

Đâu chỉ các người? Ông đây cũng có!
Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói: "Các người lo xa quá, thật sự coi Mặc Vân tiền bối như Lăng Lão sao? Làm một đời Kiếm Tôn, lấy tính tình của ông ta thì sẽ không làm ra mấy trò lén lút chẳng ra gì kia."
Cùng lúc đó, Mặc Vân vừa lên xe thì đã gọi cho Lăng Vũ, trong giọng nói lộ ra đắc ý nồng đậm.

"Lăng lão đầu, chuyện ông không làm được mà tôi thành công rồi.

Thằng nhãi Lương Siêu kia đã bị tôi triệt để lừa gạt, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ra nhận chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."
"Cmn? !" Lăng Vũ giật mình, nghe kể xong thì tặc lưỡi than nhẹ: "Cái tên biến thái nhà ông, cả chiêu này cũng chơi ra được.

Chẳng qua việc này không phải tuyệt đối, đừng quên đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu là ai."
"Theo lão hủ thấy, nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có tỷ lệ được chọn năm phần mà thôi."
Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng lần nữa: "Theo tôi thấy, tỷ lệ thắng là sáu phần."
Mấy trưởng lão Võ Minh trong xe nghe vậy thì nhìn nhau không nói gì.

Lăng Lão và Mặc trưởng lão xem trọng hậu sinh trẻ tuổi Lương Siêu như thế sao?
Phải biết đối thủ cạnh tranh lần này của Lương Siêu không phải người bình thường, mà là người duy nhất trong trăm năm qua được tổng bộ Võ Minh công nhận là...!
Thằng nhãi biến thái...!
Hôm sau, trong nhà tổ Diệp gia.

Từ sau phong ba vườn động vật hoang dã lần trước, Diệp Tiêu luôn hối lỗi tại nhà, thậm chí Diệp Khuynh Thành còn nhờ một người được thủ tịch Diệp gia cung phụng - Bộ Hạo chuyên môn canh chừng cậu ta.

Nhưng Diệp Tiêu vẫn luôn không an phận, liên tục hai ngày ăn cơm, đi ngủ, cả đi nhà xí cũng đi theo bên cạnh Bộ Hạo, càng không ngừng tiến hành xúi giục thuyết phục Bộ Hạo....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận