Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 172

Hắn dùng tay nào sờ?

Tay bị trói lâu nên có chút tê cứng, được tự do tạm thời nên Sở Niệm duỗi duỗi chân. Bước vòng qua sáu gã đàn ông trước mặt, cô nói:

“Đánh chỗ góc tường, ta sợ ảnh hưởng tới sức phát huy của mấy người. Hay mấy người lùi ra giữa sân đi, ra tới đó chúng ta bắt đầu?”

“Đừng có tỏ vẻ nữa!” Gã dữ tợn gắt.

Sở Niệm xoa xoa lỗ tai, khoanh tay trước ngực. “Người thì đứng trước mặt mấy người, ta cũng đang ở đây chơi với mấy người không phải sao?”

Gã đàn ông nhíu mày, trừng mắt với Sở Niệm một hồi lâu mới nói đám anh em quay người ra sân giữa.

“Niệm Niệm không cần lo cho tớ, có cơ hội thì chạy đi, nghe không?”

Nhạc Du vốn vẫn đang theo dõi cuộc trò chuyện cho rằng Sở Niệm làm vậy chỉ để bảo hộ cho mình, cô nỗ lực nghiêng người hướng tới Sở Niệm, cau mày nói. Cũng không trách cô được, rốt cuộc trong mắt Nhạc Du thì Sở Niệm chỉ như một đứa trẻ ham chơi mà thôi.

Sở Niệm năm tay, nháy mắt. “Nhạc Du, cậu còn nhớ hai gã túm cậu lên xe là tên nào không?”

Nhạc Du nghi hoặc, cho dù không rõ ý của Sở Niệm khi hỏi, nhưng vẫn cắn môi gật đầu. “Nhớ chứ, là hai gã vừa túm cậu lúc nãy.”

“Từ lúc cậu bị bắt tới giờ, có tên nào đụng chạm cậu không?”

“Có, có một tên dùng tay sờ mặt tớ.”

“Đứa nào?” Sở Niệm quay đầu nhìn lại sáu gã đứng ngoài sân.

“Gã bên thứ hai bên tay trái.”

“Hắn dùng tay nào sờ?”

“…tay phải.”

“Đã biết.”

Sở Niệm nén giận, thấp giọng nói.

“Nhạc Du, chút nữa dù cậu thấy cái gì cũng phải im lặng, tin tưởng tớ, tớ sẽ không để cậu xảy ra việc gì.” Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com



Thời điểm Vương Lượng tỉnh lại, Thương Sùng và Sở Niệm đều đã biến mất. Xoa xoa cổ đau, hắn tức muốn hộc máu thấp giọng chửi thề.

Móc chìa khóa xe trong túi ra, Vương Lượng hung hăng nhấn ga, đảo tay lái chạy nhanh về phía cục cảnh sát.



Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com

Trốn dưới mặt đất trong kho hàng, Cẩm Mặtc nghe ngóng động tĩnh bên trong, lòng nôn nóng vạn phần.

Từ cuộc trò chuyện ban nãy và âm thanh tát tai đó, chủ nhân sắc mặc đen thui thật dọa người.

Phải biết là từ nhỏ tới lớn, chủ nhân chưa từng để cho bất cứ phàm nhân nào dám đối xử như vậy với Sở Niệm.

Đừng nói là tát, ăn nói với Sở Niệm như vậy… bọn chúng là ngại chết chưa đủ thảm hay sao?!

Cẩm mặc móc vòng cổ trong túi đeo lên, một đôi mắt hổ phách trong bóng đêm dị thường quỷ dị.

“Chủ nhân, hay là chúng ta xông vào luôn?”

Thương Sùng rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lỗ tai nghe tiếng kêu rên trong kho hàng mà giật giật.

“Không vội, chờ thêm mười lăm phút nữa.”

Cẩm Mặc nhíu mày, há hốc miệng, sau cùng cũng không nói thêm tiếng nào.

Thương Sùng đứng dậy, đôi mắt đỏ nhìn không chớp về đường cao tốc phía xa. Sở Niệm, hỗ trợ tới rồi. Anh sẽ cho bọn chúng từng đứa một bị trừng phạt vì chuyện đã làm với em hôm nay.



Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com

Ngoài kho hàng gió lạnh thôi, trong kho hàng thì một mảnh lửa nóng.

Mắt thấy Sở Niệm chưa tới ba phút đã hạ gục hai gã đàn ông, đừng nói là Nhạc Du, kẻ liên đới ngồi trên sô pha là Ấn Sầu cũng có chút khó tin mở to hai mắt.

Tay chân cô thật nhanh nhẹn, động tác thật sạch sẽ lưu loát, chỉ nhìn hai gã kia ngã xuống đất rên rỉ thì có thể biết được cô xuống tay tàn nhẫn thế nào,

Không cho bốn gã còn lại có cơ hội hoàn hồn, Sở Niệm bước nhanh tới trước mặt bọn chúng, một quyền đánh thẳng vào trên ngực đối phương, bẻ ngoặt tay một đứa, không đợi đến lúc đứa thứ ba kêu thành tiếng cô nhấc chân đá về bụng hắn.

Ba tiếng xương gãy vang lên trong kho hàng. Sở Niệm cúi đầu, như một ác ma khát máu.

Nhạc Du bị trói trên ghế nhìn cảnh này trong lọc vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.

Cô không biết Sở Niệm có thân thủ như vậy khi nào, nhưng cô hiểu được vì sao ban nãy Sở Niệm hỏi mình như vậy. Hiện tại ba gã nằm trên mặt đất chính là mấy tên mà cô vừa nói.

Cắn chặt môi  không cho mình la lớn, Nhạc Du sợ mình làm phân tán chú ý của Sở Niệm.

Tung đấm, bay đá, xoay người đá…

Nhẹ nhàng hạ knockout năm gã, Sở Niệm đứng trên mặt đất xoay xoay cổ tay. Cô ngẩng cao đầu, châm chọc nhìn gã còn lại đang đứng phát ngốc trước mặt.

“Thân thủ như vầy mà còn đòi đi làm cướp, mấy người không sợ truyền ra làm người ta cười rụng răng sao?”

Sát thủ hạng nhất còn không phải là đối thủ của mình, đám ô hợp này thật quá coi thường chính mình!

Gã đứng tại chỗ nhíu mày, trong lòng hắn dù sợ muốn chết nhưng nhìn mấy gã huynh đệ đang nằm bò dưới đất, hắn vẫn nắm chặt song quyền, hét lớn một tiếng hướng tới Sở Niệm.

Lúc này Sở Niệm cũng không nóng vội như ban nãy mà bỗng nhiên tránh né, giống như đứa trẻ đang chơi với dì, như diều hâu bắt gà nhỏ. Chỉ là Sở Niệm là diều hâu, gà nhỏ là lũ ô hợp này.

Chuyển bước một cái, Sở Niệm đã thành ra ở sau lưng gã. Không cho gã có chút cơ hội nào phản ứng, cô đưa chân đạp phía sau chân gã.

Gã bị đau kêu lên một tiếng, Sở Niệm một phát làm cho hắn suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Cắn răng, hắn tiếp tục tung quyền đánh cô, đáng tiếng gã dùng lực quá nhiều, xém nữa bị Sở Niệm quăng một phát như chó ăn cứt.

Bên tai là tiếng cười nhạo của Sở Niệm, gã thẹn quá thành giận xoay người móc súng ra từ trên eo.

Một họng súng đen như mực nhắm vào đầu Sở Niệm, gã hướng Sở Niệm phun nước bọt: “Cái đồ kỹ nữ xấu xí này, đánh đồng tao với lũ đầu đất chúng mày sao!”

“Đây là đánh không lại nên chơi xấu sao?”

Sở Niệm cười lạnh, đi tới phía trước một bước, cảm giác lạnh lẽo từ họng súng trên trán trong chốc lát lan tràn. Cô nói:

“Có bản lĩnh thì mày giết tao đi, tao không tin Tôn Quý Nhân sẽ để cho mày bước chân ra khỏi kho hàng này!”

“Mày cho là tao không dám sao?!” Gã tức giận, tay cầm súng run rẩy, ngón trỏ đặt ở cò súng siết chặt.

Nhạc Du sợ hãi: “Đừng mà, Niệm Niệm!”

Ấn Sầu cười lạnh: “Đúng vậy, giết nó nhanh đi!”

Sở Niệm hừ lạnh, hai tròng mắt đen láy không động đậy nhìn gã.

“Pằng!”

Tiếng súng hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng trong đêm. Ánh trăng như sợ hãi, trốn mình vào trong đám mây đen.

Gió lạnh.

Thuốc súng.

Còn có tiếng cười nhạo đinh tai nhức óc…

….

Điện thoại trong tay vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Thương Sùng nắm chặt song quyền, nhìn thẳng chằm chằm vào cổng kho hàng cách chưa đến mười mét.

“Chủ nhân! Không thể đợi thêm! Sở Niệm sẽ xảy ra chuyện đó!”

Cẩm Mặc quỳ một chân xuống đất, giọng vì sốt ruột mà run lên.

Thương Sùng trầm mặc, đôi tay thõng bên người nắm chặt.

Con ngươi màu đỏ càng lúc càng sậm. Mạch máu màu đen quỷ dị bắt đầu không kiêng nể mà lan tràn trên mặt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui