Chương 238
Anh Chính Là Yêu Em Như Thế
Thương Sùng đã quên mất cảm giác ngủ là thế nào từ lâu lắm rồi. Hắn giả vờ ngủ nằm bên cạnh cô cũng chỉ muốn cho mình an tâm một chút mà thôi.
Cảm giác được người mình yêu bên cạnh tỉnh lại, cảm giác được cô đang ngắm nhìn mình. Thương Sùng ban đầu tính chớp mắt, nhưng ai biết được trong lúc vô ý lại nghe được những lời tâm sự của cô.
Lời tỏ tình bất ngờ? Đây là những bí mật đã được giấu kín trong lòng cô? [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
Những lời nói của Sở Niệm làm cho hắn thật hạnh phúc, nhưng khi nghe thấy cô nghẹn ngào xin lỗi, trái tim của Thương Sùng trong nháy mắt cảm thấy xót xa.
Cúi đầu nhìn cô gái đang tựa vào ngực mình, Thương Sùng nhẹ nhàng dùng bàn tay khẽ vuốt tóc sau đầu cô. Không muốn cô tiếp tục đau lòng, hắn chỉ có thể dùng giọng điệu hài hước, mở miệng nói: “Được, anh hứa với em. Nhưng anh cũng muốn em biết rằng trước giờ anh chưa từng giận em.”
Cho dù em thích phiêu lưu này nọ, hay tức giận vì nhạy cảm. Anh-Thương Sùng trước giờ chưa từng giận em.
Em qua loa đại khái, anh thích. Em tính toán tỉ mỉ, anh cũng thích. Thậm chí là em tức giận, dùng ánh mắt như dao cau nhìn anh, anh vẫn thích.
Sẽ không tức giận, không thể tức giận.
Anh yêu em tính khí trẻ con như vậy, yêu em không sợ trời không sợ đất.
“Anh tỉnh rồi?” Nghe được tiếng của Thương Sùng, Sở Niệm rõ ràng hoảng sợ. Bò xuống khỏi ngực hắn, khuôn mặt nhỏ chậm rãi biến hồng.
Cô xấu hổ gãi đầu, Sở Niệm nhìn sang nơi khác. “Là, là em đánh thức anh sao?”
Thương Sùng lắc đầu, cười nhạt không nói.
“Anh, anh vốn không hề ngủ.”
“Gần đúng.” Thương Sùng trả lời luôn là như thế, mơ hồ không rõ.
Sở Niệm sửng sốt, thêm tức giận và thẹn thùng. Cô rất muốn hỏi Thương Sùng có nghe được những gì mình nói không, nhưng là cô lại càng sợ hắn nghe thấy rồi cười nhạo cô.
Thẹn quá thành giận, cô dùng chân THương Sùng còn đang cười mình, quay người lấy chăn trùm qua đầu.
Nhìn thoáng qua trông y như một con đà điểu hình người.
Quả nhiên vẫn là bị hắn nghe được!
“Cái gì chứ…” Sở Niệm rất không vừa lòng mà hừ một tiếng. “Thương Sùng, nghe lén người khác anh cảm thấy hay ho lắm sao?”
“Người khác?” Thương Sùng thần thái tự nhiên mà nhún nhún vai. “Anh không cho rằng trong nhà này ngoài anh và em còn có người khác.”
Sở Niệm phục rồi, Thương Sùng da mặt quả nhiên dày tới mức cô không tưởng tượng được.
Dù sao biết kết quả cũng chỉ như vậy, Sở Niệm cảm thấy dứt khoát còn không bằng thản nhiên đối mặt. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn vào mắt Thương Sùng, đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà nói: “Thương Sùng,những lời vừa rồi chính là những việc em suy nghĩ nói với anh nhưng không dám nói. Có lẽ anh cảm thấy dáng vẻ đó của em thật ngốc, nhưng em cũng rất yêu anh.”
“Cho dù em tạm thời không làm được giống như những gì anh làm cho em, nhưng em muốn anh hãy tin em, em sẽ nỗ lực hơn học để đối xử tốt hơn với anh.”
Ánh mặt trời ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào bên má Sở Niệm, dáng vẻ thật ấm áp làm Thương Sùng cảm thấy cô đẹp tựa như một thiên sứ.
…Đầu ngày tặng cả nhà tấm ảnh đồi Monmartre Paris nhé...
Ban đầu, Thương Sùng định nằm nướng thêm một chút trên giường với Sở Niệm, nhưng đúng là trời xanh không tốt cố tình để cho Hoa Lệ phá bĩnh.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ kế hoạch của Thương Sùng.
Thương Sùng mặt đen như đít nồi buông tay Sở Niệm ra, giúp cô kéo ghế.
Vươn tay chuyển bát cháo tới trước mặt Sở Niệm, Thương Sùng lấy một chiếc quẩy đưa cho cô.
Động tác tuy rằng thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng vẫn làm cho Hoa Lệ ngồi ở đối diện hắn không dám ho he lấy một tiếng.
Cẩn thận liếc nhìn Thương Sùng lạnh lùng cau có, Hoa Lệ thở dài một tiếng trong lòng, đưa tay lên che mắt.
“Chị dâu, đi Paris chơi vui không?”
Đang ăn cháo, nghe thấy lời của Hoa Lệ nói Sở Niệm suýt nữa đã phun cháo ra. Quay đầu nhìn người đàn ông đang trừng mắt với Hoa Lệ, Sở Niệm hai vai nhịn không được run rẩy lên.
Cô dùng tóc mái che đi đôi mắt cong lên vì cười, Sở Niệm có nhịn cười đáp: “Cũng không tệ lắm.”
“Lần sau chúng ta đi cùng nhau nhé?” Hoa Lệ thẳng vào mắt Sở Niệm, đôi mắt xanh trong veo đầy ánh cầu cứu.
Sở Niệm gật gật đầu. “Được.”
Dường như nghĩ ra cái gì Sở Niệm buông thìa, trước hết ngó người trầm mặc cạnh bên, sau mới đưa mắt nhìn Hoa Lệ.
“Chị với anh hai đi Paris về có mua quà cho em và Cẩm Mặc. Mọi người xem qua chưa?”
“Rồi, từ tối qua rồi.”
“Vậy có thích không?” Sở Niệm tiếp. “Bởi vì chị cũng không biết em và Cẩm Mặc ngày thường thích cái gì nên tùy ý mua vài thứ trang sức cho em. Mọi thứ không đắt, nhưng có thể tạm dùng được.”
“Còn có… Hoa Lệ…tối hôm đó cảm ơn em.” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
“Chị dâu, đừng khách khí.” Hoa Lệ cau mày, cầm lấy tay Sở Niệm trên bàn, “Hoa Lệ thực thích chị, không nói tới việc anh hai đối xử với chị thế nào, chỉ tính phần Hoa Lệ thì em cũng không muốn nhìn thấy chị buồn đâu.”
“Về sau nếu anh trai em lại chọc tức chị, Hoa Lệ sẽ đứng về phía chị mà giúp chị mắng ảnh.”
“Em mắng Thương Sùng? Cái này…… Dường như không có khả năng đâu.”
Từ lúc cô biết Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc cũng hơn ba tháng, dù thời gian cùng nhau không nhiều, nhưng hình tượng và địa vị của Thương Sùng trong lòng em gái và em rể hắn thế nào, Sở Niệm vẫn là có thể cảm giác được.
Cô không tin rằng hoa Lệ như con mèo nhỏ trước mặt Thương Sùng, sẽ thật sự có can đảm giáo huấn anh trai.
Hoa Lệ không vui, dường như không hài lòng với câu trả lời của Sở Niệm.
Cũng không buồn để ý xem Thương Sùng liệu còn tức giận với mình không mà đưa tay chỉ hắn, ủy khuất mím môi, Hoa Lệ nhìn Sở Niệm nói:
“Chị dâu, chị nếu không tin em, thì chị có thể đi hỏi anh em.”
“Hoa Lệ…… chị không có ý như vậy.” Sở Niệm có chút xấu hổ mà cắn môi.
“Chị chỉ cảm thấy nếu vì chị mà hai anh em không vui thì không tốt.”
“Cái này thì có cái gì mà băn khoăn! Anh hai em có thể bảo vệ chị, em cũng vậy!”
“Được rồi được rồi, chị sai rồi, được không?” Sở Niệm cười nhận tội với Hoa Lệ, gắp một cái quẩy đặt vào bát cô nàng.