Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Sở Niệm bị Thương Sùng dùng khẩu khí oán phụ này chọc cho buồn cười, cô bật cười rồi mím môi, đảo mắt nói:

“Quên thì chắc chắn không quên rồi đó. Chẳng qua là… anh biết đó, em vừa qua sinh nhật xong, trí nhớ nè, mắt nhìn nè… đều không giống trước kia cho lắm

Thương Sùng ‘a’ một tiếng, đáy mắt tràn đầy ý cười. “Từ đó tới giờ anh cũng có nghe tới việc tâm lý  phụ nữ thay đổi, nhưng mà em còn cả mắt nhìn các thứ cũng thay đổi, nha đầu… em là… thành bà nội trợ sao?”

Sở Niệm trợn tròn mắt: “Bà Nội Trợ? Đại thúc, anh cho rằng nói như vậy với một Loli, thích hợp sao?”

“Loli…” Nắm tay lái, Thương Sùng không buồn che dấu cười ha hả, hài hước mà dùng đôi mắt nhìn quét qua Sở Niệm, cong môi có chút hương vị ‘hỗn đản’.

“Mấy chữ này không phải là để hình dung mấy bé gái mười sáu mười bảy tuổi sao? Nha đầu, em đã sắp làm vợ người ta, anh khuyên em vẫn nên làm thê tử thôi, cách dùng từ không thực tế này… thật sự không thích hợp với em.”

Sở Niệm chu mỏ. “Đại thúc, anh đang biến tướng nói là ghét bỏ em già phải không?”

Một kẻ sống đã mấy ngàn năm đang chê cười  mình mới chỉ 21 tuổi, người đàn ông này, đầu có chút vấn đề sao!?

Duỗi tay nắm lấy bàn tay của Sở Niệm, Thương Sùng bật cười, đôi mắn tràn ngập ôn nhu. “Sao có thể ghét bỏ em già chứ? Em vừa dịu dàng lại xinh đẹp đến vậy!”

“Vậy mới nghe được.” Sở Niệm kiêu ngạo gật đầu, sau đó nhìn Thương Sùng cười. Ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, quay lại chủ đề cũ. “Không đùa nữa, nhưng giờ mình đi đâu mua nhẫn?”

“Chút nữa em biết.” Thương Sùng tiếp tục úp mở. “Muốn cho em ngạc nhiên, mà lại nói ra, chẳng phải là phí công hay sao.”

“Chậc chậc chậc…… Thương Sùng anh thay đổi.”

“Thay đổi thế nào? Nói anh nghe xem thử?.”

Âm dương quái khí tương tự Sở Niệm, Thương Sùng đầy hứng thú hỏi.

Sở Niệm bĩu môi, đầu ngón tay trắng nõn cong tròn rồi búng ra, “Trước kia anh có chút độc miệng, nhưng sẽ không thừa nước đục thả câu. Thương Sùng, anh giống như bao đàn ông khác, càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru, càng ngày càng biết lợi dụng nhược điểm của em.”

Thương Sùng đánh tay lái, khóe mắt liếc về phía Sở Niệm: “Nhưng biến thành như vậy là tốt hay không?”

“Đương nhiên là không!” Sở Niệm phồng má, bực bội quay mặt sang một bên. “Loại cảm giác này giống như lúc nhỏ trong sách giáo khoa có kể về câu truyện ‘Bộ quần áo mới của Hoàng Đế’, em nghĩ trên đời này chả có ai thích mình trở thành trần nhồng nhộng trước mặt người khác cả, chẳng hề có cảm giác an toàn gì cả.”

Bàn tay nắm vô lăng của Thương Sùng khẽ giật, trán hắn cũng cau cả lại. “Nha đầu, em còn để tâm chuyện anh chưa kể hết chuyện quá khứ cho em nghe sao? Đêm đó anh đã định nói rồi, nhưng mà…”

“Anh nghĩ nhiều.” Sở Niệm cắt lời, xoay bàn tay nắm lại tay hắn, “Em thừa nhận trước đây em rất tò mò về quá khứ của anh, luôn cảm thấy anh giấu diếm điều gì. Nhưng mà, Thưng Sùng, tất cả đã qua rồi.”

“Nha đầu, anh… không hiểu ý em lắm.”

Sở Niệm cong cong khóe môi, rũ mắt che đậy vẻ chua xót thoáng qua.

“Trước khi em nhận lời cầu hôn của anh, em thật lòng hy vọng chúng ta không giấu diếm nhau bất cứ điều gì. Nhưng, sau khi nhận lời anh, em đột nhiên hiểu rõ, rất nhiều chuyện thay vì cứ khăng khăng phải làm rõ, còn không bằng xác định người đặt hết tâm ý vào mình.”

“Anh, là người em yêu. Em chỉ cần biết anh ở hiện tại mà thôi.”

Chuyện từ ngàn năm trước đã bị gột sạch bởi chén canh Mạnh Bà. Em không thể nào cảm nhận được nỗi thống khổ tuyệt vọng của anh trước đây, mà em chỉ có thể dùng hết khả năng và hết khoảng thời gian hữu hạn của mình mà yêu anh.”

Bí mật không thể nói ra, Sở Niệm cũng chỉ muốn có anh mà thôi.

Dường như cảm giác được lời mình nói ra khiến cho không khí trong xe trở nên trầm trọng, Sở Niệm vờ xấu hổ gãi đầu, chuyển đề tài. “Thương Sùng, giờ mình đi đâu mua nhẫn? Mau nói em nghe, bụng em hình như đang kháng nghị rồi nè.”

Thương Sùng mặt khẽ động, qua một ngã tư, hắn nói: “Còn chút nữa là tới, em nghĩ trước coi tối muốn ăn gì, nghĩ xong nói anh bảo Hoa Lệ với Cẩm Mặc ở nhà chuẩn bị.”

Sở Niệm cười hớn hở, dụi đầu vào tay hắn. “Thương Sùng, anh thật tốt với em.”

Bộ dáng làm nũng với Thương Sùng thật sự khiến cho hắn có cảm giác hưởng thụ. Hắn khẽ híp mí mắt, lái vào bãi xe của trung tâm thương mại Silver Tower.

Silver Tower là một trung tâm thương mại có diện tích lớn nhất và cũng xa xỉ nhất tại Mộ Thành. Nó không phải mở theo dạng chuỗi trên cả nước, nhưng tại đây có những món hàng và thương hiệu độc nhất không phải đâu cũng có.

Sở Niệm biết đây là nơi Hoa Lệ thích đi nhất, trước đây cô cũng từng đi tới vài lần, nhưng thường đi tay không về vì giá cả hàng hóa quá đắt.

Đắt đỏ, là ấn tượng duy nhất của Sở Niệm về nó.

Không tự chủ, nuốt nước bọt! Sở Niệm níu tay Thương Sùng. “Mình mua nhẫn ở đây hả? Đồ ở đây thường quý giá hơn ở ngoài nhiều.”

“Thì sao?” Thương Sùng có chút dở khóc dở cười, lúc này còn nói cái gì giá cả… Vợ hắn thật chẳng có tình thú gì cả.

“Thì em thấy không cần phải vào đây. Mấy cửa hàng kim hoàn khác cũng có mà, đi ra ngoài có thể tiết kiệm được tiền đó.”

Thương Sùng bị Sở Niệm chọc cười, nâng cằm cô, cười khanh khách nói: “Nha đầu, trong lòng em thì người đàn ông của em thiếu tiền lắm sao hả?”

“Em biết, anh có tiền, nhưng mà…”

“Xin chào Thương tổng, hoan nghênh ngài cùng Sở tiểu thư tới Silver tower.”

Sở Niệm chưa kịp nói xong thì đã nghe giọng nam xa lạ cắt ngang,

Quay đầu nhìn về phía tiếng nói, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện hai người mặc đồng phục, cả nam lẫn nữ.

Sở Niệm cau mày, thập phần khó hiểu mà nhìn về phía Thương Sùng.

Thương Sùng vỗ vỗ vai Sở Niệm sau đó khẽ cúi người. “Làm phiền Lục tổng phải đợi lâu.”

Lục Hải Dương, là người quản lý của Silver Tower. Khi 31 tuổi, đã sáng lập thương hiệu nhẫn kim cương D&R, ý tưởng độc đáo, tác phong táo bạo, nên trong thời gian ngắn 5 năm đã trở thành người thiết kế châu báo đẳng cấp toàn cầu.

Tài sản danh nghĩa hàng trăm triệu, hành sự khiêm tốn, ôn hòa nho nhã, người ta thường ca tụng anh ta là quý tộc độc thân, cũng là người đứng thứ ba trong danh sách đàn ông được ngàn vạn thiếu nữ mơ mộng kết hôn cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận