“Anh hai em nhéo!”
Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử! Sở Niệm không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra, còn thêm gật đầu chắc chắn, cô chỉ hy vọng Hoa Lệ ngừng truy hỏi.
Hoa Lệ tỏ vẻ không tin, nheo mắt liếc Sở Niệm. “Anh hai em mà nhéo chị? Chị hai à, cả Mộ Thành ai mà k hông biết anh hai thương chị muốn chết.”
Đưa tay ngăn cản Sở Niệm đang tính chạy trốn, Hoa Lệ ép cô tới góc tường, vẻ mặt lộ rõ không cần chị nói, em hiểu hết rồi.
“Chị dâu à, nam-hoan-nữ-ái cũng là việc bình thường đâu có gì phải thẹn thùng. Chị đừng coi em nhỏ tuổi nha, Hoa Lệ cũng là người từng trải đó.”
Sở Niệm ngây ngốc chớp mắt, nuốt nước miếng, ôm tâm lý may mắn. “Hoa Lệ, thật sự không giống em tưởng tượng mà… nếu em trách chị mặc áo anh hai em, thì giờ lên lầu thay là được.”
“Từ từ---“
Hoa Lệ túm Sở Niệm lại, dáng vẻ cau mày hận sắt không rèn được thép mà bĩu môi, trêu chọc: “Chị dâu, sao trước giờ em không biết là chị giỏi chạy trốn vậy ta?”
“Thì không phải trước giờ không có cơ hội này sao?!” Sở Niệm cười xấu hổ, cúi đầu cảm thấy mình làm cái gì cũng sai.
Hai người đứng ở góc tường trầm mặc.
Hoa Lệ phá vỡ không khí, mở miệng, chuyện này mà không làm cho rõ ràng thì làm sao cô có thể bỏ qua đây.
“Chị dâu, thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm a!”
Sở Niệm tiếp tục giả ngu, nhìn trần nhà, nhìn phòng bếp, dù sao cũng không nhìn tới Hoa Lệ đối diện. “Chị nói hết rồi, Hoa Lệ à, nên học cách tin tưởng chị đi.”
“Tin chị, nên là chị nên nói thật với em đi!” Hoa Lệ cao giọng, tuyệt không lùi bước.
“Sự thật nói rồi đó.” Sở Niệm đánh chết cũng không thừa nhận, muốn chạy trốn nhưng vẫn không thành công.
Cứ như vậy, hai cô gái ấu trĩ ngang ngạnh cãi qua cãi lại hơn n ửa giờ. Một người không đạt được mục đích không buông tay, một kẻ lợn chết không sợ nước sôi, không nói, có chết cũng không nói!
…
Phòng ngủ trên lầu.
Trải qua một đêm tác cầu vô độ, Thương Sùng mấy ngàn năm chưa từng ngủ yên một lần nay mỹ mãn mở to hai mắt, theo quán tính đưa tay tính ôm người bên cạnh vào lòng, nhưng mà…
Giương lớn trống không, sờ chẳng thấy ai. Trong nháy mắt, hắn tưởng chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng xuân.
Cũng còn may, khăn tắm Sở Niệm còn đây.
Còn may… hắn… thật sự… còn trần truồng.
Có chút giật mình hốt hoảng bật dậy trên giường. Thương Sùng nhéo hai bên thái dương, mơ hồ nghe âam thanh từ dưới lầu truyền tới.
Tùy ý mặc một chiếc áo ngủ liền thân màu xanh lam, hắn ra khỏi phòng, thần thái tự nhiên đạm mạc mà xuống lầu, nhìn Sở Niệm cùng Hoa Lệ đang chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ ơ góc tường.
“Hai người sáng sớm chơi trò này rồi sao. Kabedon nữa chứ, thật là hứng thú rừng rực nhỉ?!”
Sở Niệm nhếch mép, kabedon á… Hạn Bạt ngàn năm rốt cuộc học ở đâu ra chữ này?!