"Vậy làm sao bây giờ? Cho dù mấy linh hồn đó không bị thiêu, cũng không thể có cơ hội đi đầu thai. Oán niệm sâu như vậy, lưu lại nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Sở Niệm trừng Thương Sùng, nói tiếp: "Tôi cũng không có lòng tốt như anh, còn vừa khiêu vũ vừa tán gẫu chuyện trời bể gì đó."
Vừa rồi nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt thả Hỏa long ra, người đàn ông này đã sớm bị nữ quỷ đó xuyên thành lỗ thủng. Anh không cảm tạ thì thôi, còn nói cô ra tay hung ác. Rốt cuộc anh có biết bùa Hỏa long này rất đắt tiền không hả!
Nhớ tới cảnh anh vừa khiêu vũ với cô gái kia, Sở Niệm liền cảm thấy tức ngực, rầu rĩ như bị đồ vật chắn ngang.
Thương Sùng mím môi khẽ cười, xoay người bước lên san nhảy, anh chọn điệu Waltz nhẹ nhàng nhất, từ trên cao nhìn xuống Sở Niệm ở bên dưới. Anh không biết trong đầu cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì, nhưng anh vẫn ngửi được mùi dấm chua trong câu nói vừa rồi của cô.
Khóe môi ẩn chứa ý cười dịu dàng, Thương Sùng vươn tay, mởi: "Cô Sở, có thể nể mặt nhảy một điệu hay không?"
Sở Niệm sững sờ, nhìn nhìn xung quanh đen thùi lùi.
"Ở đây? Bây giờ?"
Suy nghĩ của người đàn ông này thay đổi nhanh thật, một phút trước bọn họ mới tiêu diệt một nữ quỷ chuyên hút linh hồn người ở đây, giờ anh đã mời cô khiêu vũ. Sở Niệm cảm giác mình có chút choáng, hoàn toàn không theo kịp bước chân anh.
"Đương nhiên."
Thương Sùng nhướn mày, trêu chọc: "Chẳng lẽ em không dám à?"
"Nhảy thì nhảy, ai sợ anh." Sở Niệm lườm anh một cái, phồng má liền đi về phía anh.
Chỉ là, cô còn chưa đi đến trước mặt Thương Sùng, trước mắt tối sầm khiến cô mất đi trọng tâm, thân thể xụi lơ ngã về phía trước.
Thương Sùng nhíu mày, vọt đến bên cạnh cô, giang tay ôm cô vào trong ngực. Nhìn sắc mặt cô trở nên hồng rực,--L>>