-“Đoàng” _ Tiếng súng vang lên từ suáng của Diệp Song Song.-Đại thiên, ngũ thiên._ Diệp Song Song thu súng, cùng lúc lên tiếng gọi, mà ngay khi tiếng súng phát ra thì thuộc hạ của cô đã có mặt, sau đó rất nhiều kẻ mặt áo đen bịt mặt xuất hiện cùng súng tấn công vào bọn họ, thủ thuật bắn súng của Đại thiên và ngũ thiên rất nhanh và chuẩn, mà Ngôn Dịch và Ngôn Khải Đường đã nhanh chống bảo vệ Diệp Thiên Thiên, nưng vì thế ít, bên Diệp Song Song bị bọn chúng bao vay, cô lạnh lùng nhìn chúng.-Angle, hôm nay cô chắc không biết mình bị chúng tôi bao vay nơi này.
Mà Đại thiếu gia của Ngôn gia cũng ở đây sao?_ Một trong một tên lên tiếng hóng hách nói, chúng không biết Ngôn Khải Đường, vì trước giờ anh luôn ẩn mình, ít ai biết đến anh.-Nghe nói, nhan sắc của Angle truyền thuyết rất mặn mà, không biết hôm nay có dịp để ngắm kĩ cô không, mà thật tiếc, hôm nay chắc cô cũng không sống nỗi._ Hắn liếc nhìn Diệp Sng Song, ngay khi tiếng súng vang lên cô đã đeo mặt nạ vào, nên chúng nhận diện được cô cũng là nhờ cái mặt nạ cô hay đeo.-Các người thật lớn gan, không sợ chết sao?_ Thiên thứ năm lên tiếng, cô cười lạnh, chúng là đến nộp mạng.-Sợ sao? Mạng của các người đang ở trong tay tôi, tôi còn sợ sao?-Tốt…_ Tiếng nói rất nhẹ, nhưng lạnh, khi tiếng nói của cô cất lên ai cũng đều yên bật, cô tiến lên từ phía sau của hai thuộc hạ của mình.-Để tôi xem súng ngươi nhanh hay là ta nhanh.._ Cô nói rất chậm , âm thanh đủ cho những người đứng gần cô nghe.-Khốn kiếp…_ Hắn gầm lên rồi còn lên súng, hướng về phía DIệp Song Song.-Không…_ DIệp Thiên Thiên vì quá sợ hãi mà bị sốc, ngất lịm trong lòng Ngôn Dịch.
TIếng súng của hắn chưa kịp phát ra thì thân thủ của Diệp Song Song nhanh hơn, tiến nhanh đến hắng, cướp lấy súng từ tay hắn và chỉa ngược lại vào tên cầm đầu, bọn người còn lại chỉ biết há hốc mồm, mắt mở to mà nhìn cô, chúng không ngờ một cô gái trẻ lại có thân thủ nhanh như vậy.
Ngay sau đó tất cả các súng trên tay chúng đều bị thui rụi chỉ còn lại một đống chất lỏng màu đen.
Chúng kinh hãi, không hiểu chuyện gì, chỉ nom nớp lo sợ.-Ai là kẻ phái các người?_ DIệp Song Song hạ súng, mà lúc này tiếng nói đầy uy quyền của Đại thiên vang lên chất vấn bọn chúng.
Diệp Song Song không nói gì chỉ lạnh lùng chậm rãi tiến đến chỗ của Diệp Thiên Thiên đang ngất, cô dưa tay bắt mạch cho Diệp Thiên Thiên, sau đó cô cho vào miệng Diệp Thiên Thiên một viên thuốc, thế nhưng bị Ngôn Dịch cản, ánh mắt anh lạnh lùng không kém , mà theo đó là sự lo lắng nhiều hơn.-Cô ấy đang mang thai…_ Ngôn Dịch lên tiếng.
Mà Diệp Song Song gạt tay anh ta ra, đưa viên thuốc vào miệng cô sau đó thì đứng lên rời đi, mọi việc còn lại gia cho Đại thiên vào thuộc hạ của cô đến.-Chủ nhân.._ Họ cung kính chào cô, Diệp Song Song chui vào trong xe nhanh chống rời khỏi.
Ba con gái xin lỗi, nhưng chỉ có cách này, con mới bảo vệ được gai đình của cô, cô hãy hiểu cho cháu.
Cô tháo mặt lạ ra, lộ khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt màu tím bạc long lanh, tuyệt đẹp mà mang nhiều sự ưu phiền.
DĨ nhiên nhị thiên đang lái xe, không dám nhìn về phía sau, nếu không chắc chắn anh không thể giữ nỗi đôi mắt.Biệt thự Angle-Cháu có sao không?_ Diệp lão lo lắng hỏi, nhìn xem cháu gái yêu của mình có bị thương hay không.
Khi nghe thuộc hạ báo lại cháu gái mình bị truy sát, ông lo lắng bất an, đứng ngồi không yên, liền phái người tới tiếp ứng cho cô.-Cháu không sao.
Cô..cô út đang mang thai.._ Diệp Song Song bước đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, chậm rãi ngẩn đầu nhìn DIệp lão lên tiếng, cặp mày của Diệp lão nhíu lại một lúc rồi giãn ra, trên gương mặt mang một chút khó xử, trước giờ, Ngôn gia và Diệp gia không cùng đường, Diệp gia là hắc đạo mà Ngôn gia lại là bạch đạo.
Ông không chấp nhận vì là nguyên do này.-Angle không thuộc bạch đạo cũng không thuộc hắc đạo, mà quy tắc từ nay của Diệp gia, cháu sẽ nắm.-Tùy cháu…Chỉ hy vọng cháu nễ tình tha cho chú cháu và các em cháu.-Không bao giờ.._ Cô lạnh lùng nói xong thì cất bước lên lầu, để lại Diệp lão phiền não không thể tả được.Thiên Tuấn, Mỵ Châu, ba có lỗi với hai con, ta đã làm cho con gái của các con không được vui vẻ..