Nhóm của Diệp Song Song tiến sâu vào đường hầm thì càng tối, Đại Thiên dùng ánh sáng từ chiếc nhẫn của mình để dẫn đường, mà đối với Diệp Song Song dù có tối cô vẫn có thể hoạt động và duy chuyển trong bóng tối, đây là khả năng đặc biệt của cô mà không một ai có thể biết.Đi được khoảng một lúc thì Diệp Song Song dừng lại, cô nín thở lắng nghe trong bóng tối bằng đôi tai nhạy bén của mình.
Cô nghe được tiếng hít thở nặng nề của Diệp lão, vì khi nghe tiếng âm thanh kia không rõ cô mới trực tiếp xuống tìm ông.
Chỉ một lúc sau ánh đèn của Đại Thiên tìm thấy thân thể của Diệp lão nằm bất động trên sàn ẩm ướt, hơi thở của ông rất yếu.-Chủ nhân là vết cắn rắn Rubi._ Thiên thứ năm lên tiếng, cô từng gặp qua loại rắn này, rubi là rắn đang tuyệt chuẩn của Ấn Độ, hiện nay trên thế giới chỉ còn chưa tới mười con, loại rắn rất độc, cắn vào cơ thể là chết tại chỗ.
Diệp Song Song không nói lời nào, đưa miệng hút chất độc từ chân của Diệp lão, cũng may là vừa cắn nên cô mới có thể hút chất độc ra được.-Chủ nhân…._Thuộc hạ của cô kinh hãi hét lên ngăn cản cô nhưng hành động của họ sao nhanh bằng cô, Diệp Song Song đã hút chất độc xong và băng bó chỗ bị thương của Diệp lão lại.-Nâng người ông ấy cẩn thận, lập tức gọi cho Ngân Hồ,_Cô lạnh lùng ra lệnh, lập tức Đại Thiê nhẹ nhàng nâng người Diệp lão và ra khỏi đường hầm, mà Ngân Hồ cũng được cử đến nhanh chóng.Người của Diệp gia và Vương gia nhìn một màng này không khỏi trừng to mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp lão đang bất động trên lưng Đại thiên.-Các người đã làm gì ông nội tôi?_ Diệp Vũ Y kinh hãi lo lắng hỏi.-Câu này tôi hỏi các người mới đúng?_ Diệp Song Song lạnh lùng lên tiếng, khí thế của cô rất cường ngạnh khiến họ phải lạnh cả sống lưng.-Nhưng ông sao lại ở tầng hầm? không phải nói là du lịch sao?_Diệp Tề nghi hoặc hỏi, anh cũng bất ngờ và lo lắng khi thấy Diệp lão như vậy.-Ngân Hồ._ Diệp Song Song lên tiếng, lập tức có người đàn ông nhan sắc yêu nghiệt, xinh đẹp tóc dài ngang eo mà là bạc tiến lên kiểm tra cho Diệp lão, anh dùng kim châm đâm vào các huyệt đạo của Diêp lão làm các chất độc còn sót lại trong cơ thể của Diệp lão hoàn toàn ra ngoài, quá trình diễn ra rất yên lặng, mà trên trán của Ngân Hồ cũng đã lấm tấm mồ hôi vì khí thế bất phàm làm anh không tài nào bìn tĩnh.
Ngân Hồ thầm nghĩ quả đúng là Angle của truyền thuyết, mặc dù vào tổ chức đã lâu nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ở gần chủ nhân của mình, không nhìn rõ được khuôn mặt của chủ nhân anh hơi tiếc, nghe nói là cô không bao giờ gỡ mặt nạ ra khỏi.
Khí thế của cô cũng đủ khiến anh thấy như thế nào là lời của truyền thuyết.-Chủ nhân, chất độc đã hoàn toàn khử được, có điều thân thể của Diêp lão không tốt lắm cần phải tĩnh dưỡng._ Ngân Hồ cúi thấp người cung kính trình bày.-Đại Thiên, chuẩn bị rời khỏi thành phố._Diệp Song Song lạnh lùng, âm thanh trần ổn vang lên ra lênh cho thuộc hạ.-Vâng thua chủ nhân._ Họ cúi đầu tháp tùng mệnh lệnh của cô.-Khoan đã._Diệp Thiên Bảo lên tiếng ngăn cản.-Các người là ai mà dám nói đi là đi, còn nữa các người có quan hệ gì với ông nội tôi?_Diệp Vũ Ngọc lên tiếng nói sau lời ngăn cản của Diệp Thiên Bảo.-Ngọc Nhi!_Diệp Thiên BẢo quát nhẹ ý nói cô hãy bớt nói lại.-Các người hãy chờ đi, tôi sẽ sớm cho các người biết tôi là ai?_Diệp Song Song lạnh lùng nói xong thì sải bước rời đi, các thuộc hạ cũng mang theo Diệp lão theo sau cô, không một ai trong Diệp gia dám tiến lên ngăn cản.-Ba, sao ba lại để họ đưa ông nội đi?_Diệp Tề không đồng ý lên tiếng hỏi.-Trong nhà có chuyện, vậy hẹn Diệp tổng khi khác bàn chuyện._ Lú này đây Vương Nhu Sinh cũng lên tiếng lễ độ nói, xong anh không đợi mọ người phản ứng liền rời đi.-Như Sinh…_Diệp Vũ Ngọc gọi và đuổi theo nhưng không kịp, Vương cha và Vương mẹ cũng khó xử xin cáo từ.Diệp gia rơi vào trầm tư, mà Diệp Thiên Bảo cũng đaã phái người tìm hiểu thông tin về tổ chức Angle và chủ nhân của tổ chức này là ai? RẤt tiếc thuộc hạ của ông phái đi rất nhiều nhưng không một ai trở lại Diệp gia.
Lúc này ông mới cảm nận được mối nguy hiểm đang đe dọa..