Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Phương Thần Nhạc không hề phát hiện ra sự khác thường của Du Tiểu Mặc, kể cả Phục Tử Lâm cũng vậy.

Bởi vì mỗi người đều mơ ước có được một con yêu thú mạnh mẽ, đặc biệt là Phục Tử Lâm, con mắt đã tỏa ra ánh sao, dù sao Phục Tử Lâm vẫn luôn rất ghét bỏ bản thân vì không có năng lực tự vệ.

Tuy nói quan hệ của đan sư và tu luyện giả là kiểu phụ thuộc lẫn nhau, nhưng trên thực tế đan sư cũng không chỉ có mỗi con đường này, mà cũng không nhất định phải đi con đường này, bởi vì họ có lựa chọn tốt hơn.

Mà lựa chọn tốt hơn ấy chính là yêu thú, cũng là lựa chọn tốt nhất, đa số đan sư thành danh đều có một con yêu thú bảo vệ, chứ không phải tu luyện giả.

Có câu nói, lòng người khó lường!

Đôi khi, ngay cả người đầu gối tay ấp với ngươi cũng có thể phản bội lại ngươi, huống chi là những người chỉ vì lợi ích mới ở bên cạnh mình, cho nên nếu cứ sống mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ như vậy, chẳng thà lựa chọn theo con đường thuần dưỡng yêu thú.

Thuần dưỡng yêu thú cũng là bản lĩnh của đan sư, mà cũng chỉ có đan sư mới có bản lĩnh này, bởi vì bọn họ có được sức mạnh linh hồn, thứ mà tu luyện giả không có.

Mấu chốt để đan sư có thể thuần hóa được yêu thú chính là sức mạnh linh hồn, sức mạnh linh hồn càng nhu hòa càng mạnh mẽ, thì tỷ lệ thuần hóa được yêu thú càng cao, chỉ là cái tỷ lệ này cũng chỉ đúng với yêu thú có thực lực hơi thấp, còn những yêu thú cấp cao kia, trên cơ bản đều là đã có linh trí, muốn thuần hóa loại yêu thú này rất khó khăn.

Cho nên cách tốt nhất chính là thừa dịp chúng còn chưa có trí tuệ, cũng là thời điểm yêu thú cấp cao còn chưa trưởng thành, chỉ có như vậy, mới có thể thuần hóa được yêu thú cấp cao.

Sau khi yêu thú được thuần hóa, trong cơ thể chúng sẽ lưu lại ấn ký linh hồn của đan sư, loại ấn ký này còn có thể khống chế yêu thú, cũng không để cho chúng phản nghịch, cho nên so với việc tìm một tu luyện giả để làm đối tác, thì việc sở hữu yêu thú có lợi hơn nhiều rồi, họ hầu như không cần sợ sẽ bị yêu thú phản bội.


Có điều cũng không phải nói muốn có là có được, bởi vì chỉ có đan sư cao cấp mới đủ khả năng thuần hóa yêu thú cấp cao, cho nên, những người sở hữu yêu thú cấp cao trên đại lục Long Tường đa số đều là đan sư cao cấp.

Nhưng mà không phải đan sư cao cấp nào cũng có thể sở hữu một con yêu thú cấp cao, bởi vì liên quan tới huyết mạch của yêu thú cấp cao, cho nên việc sinh sôi nảy nở đời sau khá khó khăn, không tràn lan khắp nơi như yêu thú cấp thấp.

Chỉ là Du Tiểu Mặc cũng không hề biết chuyện này, bởi vì sổ tay về cách đan sư thuần dưỡng yêu thú đều nằm ở tầng ba của Tàng Thư Các, mà hắn thì không có quyền đặt chân vào đó.

Lần duy nhất được bước vào chỉ có vỏn vẹn hai canh giờ mà thôi, căn bản chẳng có thời gian cho hắn tìm tòi các loại sách, huống chi trong đó có nhiều sách như vậy, dù Du Tiểu Mặc có quyết tìm ra cũng chưa chắc đã thấy.

Kích động nguôi dần, Du Tiểu Mặc liền tiếp tục hỏi: “Đại sư huynh, thế công pháp và vũ khí là sao? Chẳng lẽ Thiên Đường Cảnh còn tự nhiên sinh ra công pháp và vũ khí hả?”

“Đương nhiên là không rồi.” Phương Thần Nhạc bật cười, công pháp và vũ khí đều là đồ vật con ngươi làm ra, sao có thể tự nhiên sinh ra được, “Thực ra Thiên Đường Cảnh là một cái thế giới nhỏ, nghe đồn do một cường giả đại thần thông mở ra từ thời viễn cổ, là một vùng không gian, bên trong đó vị cường giả kia nuôi dưỡng rất nhiều đan sư và tu luyện giả, về sau không biết đã có chuyện gì xảy ra, những người sống trong đó đều chết hết, còn vị cường giả kia, có lẽ đã mất tích, cũng có thể đã chết, những điều này chỉ là do người đời sau suy đoán, còn chân tướng ra sao trước mắt chưa có ai giải đáp được.

Nói đến không gian, Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ tới không gian của Lăng Tiêu.

Nói thật, ngày rời khỏi thành Hồn Cực, hắn thật sự đã bị Lăng Tiêu làm cho hoảng hốt, hắn hoàn toàn không biết bản thân y cũng nắm giữ một cái không gian, hơn nữa vùng không gian ấy còn lớn hơn không gian của hắn rất rất nhiều, nhìn mãi cũng không thấy biên giới.

Nếu như muốn nói có chỗ nào khác nhau, thì đó chính là hồ nước và sinh linh trong đó, không gian của Lăng Tiêu không có mảnh hồ linh thủy nào, nhưng lại có sinh linh, hơn nữa nồng độ linh khí cũng rất cao, tuyệt đối là bảo địa để tu luyện và gieo trồng linh thảo.


Đến bây giờ Du Tiểu Mặc mới biết tại sao Lăng Tiêu chẳng có chút hứng thú nào với không gian của hắn rồi, thì ra là không gian của người ta còn lớn hơn của hắn vài lần đó mà, cho nên những lo nghĩ trước kia đúng là tự rước buồn phiền vào người, còn vì sao Lăng Tiêu cũng có một mảnh không gian, Du Tiểu Mặc bày tỏ, một người chẳng biết gì về tu luyện như hắn sao có thể giải đáp được, có lẽ là Lăng Tiêu cũng may mắn như hắn, cho nên mới có một mảnh không gian.

“Đại sư huynh, cái Thiên Đường Cảnh kia bao giờ mới mở ra?” Du Tiểu Mặc vô cùng chờ mong mà hỏi thăm.

“Căn cứ vào tin thức thì, thời điểm Thiên Đường Cảnh mở ra hẳn là ba tháng sau, nếu tiểu sư đệ muốn đi thì phải dành thời gian tu luyện mới được.” Phương Thần Nhạc biết rõ hắn đã động tâm rồi, cũng không giấu diếm, dù sao thì toàn bộ phái Thiên Tâm cũng đã biết chuyện này rồi, chỉ có tiểu sư đệ chỉ biết bế quan này mới mù thông tin thôi.

Ba tháng thực ra rất dài nha, Du Tiểu Mặc còn tưởng chỉ khoảng nửa tháng hay một tháng thôi chứ.

Nhưng câu nói sau cùng của Phương Thần Nhạc làm cho hắn rất hồi hộp, lập tức hỏi: “Đại sư huynh, sao lại phải gấp rút tu luyện? Chẳng lẽ đệ không thể đi sao?”

Phương Thần Nhạc thấy hắn chường cái vẻ mặt sốt ruột cùng căng thẳng kia ra liền an ủi: “Chớ khẩn trương, tiểu sư đệ, thực ra không phải ngươi hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là theo quy củ từ xưa tới nay trong phái, thì đan sư cấp ba mới có tư cách được cử đi thôi, nói cách khác, nếu như ngươi muốn đi thì trong ba tháng này phải trở thành đan sư cấp ba.”

Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, may thay may thay, tuy bây giờ hắn chưa chính thức là đan sư cấp ba, nhưng ba tháng là quá đủ rồi, hắn chắc chắn có thể đột phá trong khoảng thời gian này.

“Tiểu sư đệ, ngươi cũng đừng chán nản, còn có ba tháng cơ mà, tuy có hơi gấp gáp, nhưng chỉ cần cố gắng, đại sư huynh tin tưởng ngươi có thể thành công, đến lúc đó đại sư huynh sẽ nói đỡ với sư phụ để ngươi có tên trong danh sách…”

Phương Thần Nhạc nhìn cái vẻ không vui không buồn trên mặt Du Tiểu Mặc, còn tưởng tiểu sư đệ bị kích thích, cho nên phải vội vàng hứa hẹn, chỉ là cũng không nhắc tới, dù có là đan sư cấp ba, cũng không nhất định được cử đi, bởi vì người muốn đi quá nhiều, cho nên Đô Phong chỉ có sáu người được đi mà thôi.


Hắn và Phục Tử Lâm chắc chắn sẽ có tên, bởi vì bọn họ là hy vọng của sư phụ, cho nên sư phụ nhất định sẽ đưa hai người vào danh sách, nhưng tiểu sư đệ thì không thể nói trước được rồi, bởi vì hắn cũng cảm giác được, sư phụ không ưa thích tiểu sư đệ cho lắm, còn dư lại có vỏn vẹn bốn người, đương nhiên sư phụ sẽ không cho tiểu sư đệ.

“Ta sẽ giúp ngươi.”

Đúng lúc này, Phục Tử Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên ngắt lời Phương Thần Nhạc.

Cả hai đều kinh ngạc nhìn về phía Phục Tử Lâm, chỉ thấy Phục Tử Lâm dùng vẻ mặt thành thật nói với Du Tiểu Mặc: “Chuyện ở Vân Thủy Phong ta vẫn thiếu ngươi một cái ân tình, lần này ta cũng sẽ nói với sư phụ giúp ngươi, coi như là trả ân tình cho ngươi.”

“Tử Lâm, ta sẽ cùng đệ đi cầu xin sư phụ.”

Phương Thần Nhạc lắc đầu bất đắc dĩ, hắn biết rõ Tử Lâm sẽ coi trọng cái ân tình kia của tiểu sư đệ, cũng không tranh cãi, hai người cùng nói có lẽ sẽ đảm bảo hơn, dù sao thì cơ hội này rất quý giá, hai vị sư thúc khác cũng không thiếu đệ tử muốn đi.

Phục Tử Lâm cũng không phản bác, hiển nhiên là chấp nhận lời đề nghị của Phương Thần Nhạc, có lẽ hai người đều có chung suy nghĩ.

Người trong cuộc như Du Tiểu Mặc hiện tại cực kỳ khó xử, hắn cứ tưởng chỉ cần thành đan sư cấp ba là được đi rồi chứ, hóa ra còn có danh sách này nọ, chỉ là, đột nhiên hắn cảm thấy thật may mắn, may mà nhị sư huynh thiếu hắn một món nợ ân tình.

Du Tiểu Mặc có chút chột dạ…

Du Tiểu Mặc chia tay hai vị sư huynh ở quảng trường Đô Phong, sau đó liền vội vã trở về phòng.

Tuy rằng không thể gặp Lăng Tiêu khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng sau khi biết tin tức kia, hắn cũng chẳng còn tâm trạng mà gặp ai nữa, còn ước gì trong khoảng thời gian này đừng ai tìm hắn, liền trực tiếp đi vào không gian.


Linh thảo trong không gian mới gieo xuống được hai ngày, vậy mà đều đã nảy mầm.

Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua rồi đi thẳng tới nhà gỗ nhỏ, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn là quả trứng yêu thú kia.

Du Tiểu Mặc đi qua cầm nó lên, nhìn nhìn, đột nhiên phát ra một âm thanh nghi ngờ.

Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, sao hắn lại thấy vỏ ngoài của quả trứng này còn sáng hơn lúc trước, tuy lúc đầu bên ngoài vỏ trứng có hiện một màu xám trắng, chỉ là nhìn vào sẽ thấy rất trầm lặng, có chút như trứng đã chết, hiện tại chỉ cách một lớp vỏ trứng thôi, hắn cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập truyền tới từ bên trong, mạnh mẽ cực kỳ, có vẻ rất khỏe mạnh nè.

Nếu như có tiếng tim đập, liệu có phải tiểu yêu thú bên trong sắp phá xác rồi không?

Du Tiểu Mặc không có nhiều kiến thức về yêu thú, cũng hơi buồn bực mà nghĩ, có lẽ hắn nên bổ sung tri thức về phương diện này thôi, sách ở tầng hai Đông Các hắn xem qua không ít, nhưng không phát hiện có quyển nào nói về yêu thú, chẳng lẽ lại đặt ở Tây Các sao?

Tâm động không bằng hành động, Du Tiểu Mặc lập tức thả quả trứng trong tay xuống rồi rời khỏi không gian.

Bởi vì mấy ngày trước còn phát sinh một vụ trộm lớn, cho nên lúc Du Tiểu Mặc tới Tàng Thư Các, hắn lại được gặp gỡ các vị hộ vệ giáp bạc đang tuần tra xung quanh Tàng Thư Các.

Thời điểm hắn vừa tới gần, một người hộ vệ liền ngăn hắn lại, cũng may đối phương không đuổi hắn về, sau khi biết rõ hắn là đệ tử của phong chủ Đô Phong, hơn nữa cũng chỉ muốn vào tầng hai mà thôi, cũng liền cho qua.

Vào trong Tàng Thư Các, vị lão giả kia đang ngồi ngay ngắn trên ghế, lúc nhìn thấy hắn cũng không ném lệnh bài như ngày thường, còn dặn dò hắn đừng ngồi lại bên trong quá lâu, sau đó mới đưa lệnh bài cho hắn.

Du Tiểu Mặc hiểu rõ ý của lão giả, liền gật đầu cảm ơn, sau đó cầm lệnh bài đi về phía Tây Các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận