Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Sắc mặt đám gia tộc Xích Huyết dùng lỗ mũi nhìn người tập thể phát biểu.

Mấy câu này thể hiện rất rõ ràng bản lãnh đắc tội người của Du Tiểu Mặc mạnh mẽ dữ dội cỡ nào, dù không chỉ đích danh, nhưng ai nghe cũng hiểu hắn đang nói tới người nào, hơn nữa còn nói ngay trước mặt nhân vật chính, hiệu quả gấp bội luôn.

Người duy nhất biết đầu đuôi câu chuyện – Lăng Tiêu yên lặng nhìn trời.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, người của gia tộc Xích Huyết không nổi bão ngay tại chỗ.

Sắc mặt Hồ Khang Ninh rất khó coi, nhưng hình như bị người khác cản lại, tuy tức giận đến nỗi toàn thân phát run, hai mắt thì vằn vện tơ máu nhìn chòng chọc vào Du Tiểu Mặc, bộ dạng chỉ hận không thể phanh thây xé xác hắn ra, nhưng không có động tác khác.

Mà người ngăn cản gã lại chính là Du Thanh Sơn.

Lúc này, Thành Đông Thành của Đan Sư Công Hội đi tới trước mặt hắn, liếc nhìn Du Tiểu Mặc như cười mà không cười, quay lại nói với Du Thanh Sơn: “Thanh sơn huynh, bị một tên hề nói khó nghe như vậy, thật khổ cho các ngươi phải nhẫn nhịn!”

Mặt Du Thanh Sơn không đổi sắc, hờ hững trả lời: “Ngươi cũng nói là tên hề mà, tranh chấp với hắn chỉ làm giảm địa vị của mình, ta không có rảnh rỗi đến thế.”

Sắc mặt Thành Đông Thanh thay đổi, hắn nhớ tới chính mình cũng từng tranh chấp với Du Tiểu Mặc, thực ra không thể xem như tranh chấp, nhưng rất nhanh đã bị che dấu kĩ, nhạt nhẽo đáp: “Thanh Sơn huynh nói đúng lắm.”

Lần đầu tiên bị đối thủ phản kích như vậy, đầu óc Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở to hai mắt nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng: “Đã nói với em từ trước rồi, đừng tùy tùy tiện tiện nói chuyện với mấy kẻ ‘chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người’ mà, em cứ không tin, không biết nói chuyện với chúng sẽ mang thai sao?”

“Phụt….” Du Tiểu Mặc cười tới nổi ngực cũng đau.

Hắn sai rồi, đây mới thật sự là đại BOSS nè!

Chung quanh, nét mặt những người cùng nghe được câu này đều trở nên mười phần vặn vẹo, nói chuyện sẽ mang thai, đây đúng là câu nói mới mẻ, đa số đều phản ứng giống Du Tiểu Mặc, không thể nhịn được cười, chỉ là bọn họ “kín đáo” hơn, lén cười sau lưng mà thôi.

Nghe được câu này, ánh mắt Du Thanh Sơn âm u tới nỗi có thể kết thành băng, hết lần này tới lần khác, hắn lại không thể gây chuyện với mấy kẻ này, nếu không thì sẽ ứng với lời mình vừa nói, chắc đây đại khái là vụ “đào hố đem mình chôn” thành công nhất trong truyền thuyết rồi.

“Đừng để ý tới chúng, thời gian sắp tới, chúng ta đi thôi.”

Du Minh đi tới thay Du Thanh Sơn giải trừ tình cảnh lúng túng này.

Sắc mặt Du Thanh Sơn âm trầm liếc nhìn Du Tiểu Mặc, cái liếc này bao hàm sát ý nồng nặc, mặc dù không động thủ, nhưng hắn đã khắc ghi bộ dạng của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu trong đầu rồi.

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của Du Thanh Sơn, nhất định sẽ nói cho hắn biết, hình dạng của chúng ta là giả đó.

Hùng Tiếu và Kiều Vô Song dở khóc dở cười nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, không ngờ bọn họ lại có thể nghĩ ra mấy câu thế này, hôm nay đã đắc tội hoàn toàn với Du Thanh Sơn, nguyên một đám người bổn gia của gia tộc Xích Huyết không dễ chọc đâu.

Hùng Tiếu là người buông ra đầu tiên, thực ra y đã sớm ngứa mắt mấy kẻ tới từ bổn gia của gia tộc Xích Huyết kia rồi, bình thường nguyên một đám lôi kéo nhau cùng nói này nói nọ như tự kỷ ấy, nếu không phải do thân phận hạn chế, y cũng làm vậy từ lâu rồi.

“Hai người các ngươi thật sự là vượt quá dự liệu của ta.” Tính tình của Hùng Tiếu hào sảng, lúc này cất tiếng cười lớn, “Nhưng cũng rất thoải mái.”

“Quá khen quá khen!” Du Tiểu Mặc khách khí cười nói, con mắt đều híp lại thành một đường kẻ rồi.

Kiều Vô Song bật cười lắc đầu, đợi sau khi tiến vào địa cung, người của gia tộc Xích Huyết nhất định sẽ không bỏ qua cho họ, vậy mà vẫn còn cười được.

Thời gian càng tới gần, bầu không khí càng căng thẳng hơn.

Hình như Kiều Vô Song nhìn thấy ai đó, đột nhiên nói với họ: “Ta có chút việc, cáo từ trước.”

Nói xong hắn liền đi về một ngọn núi ở phía xa xa, nơi đó mới có mấy cường giả xuất hiện, khí thế trên người phát tán rất cường đại.

Hùng Tiếu nói: “Đó là người của Ngự Thú Công Hội.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, “Kiều đại ca là người của Ngự Thú Công Hội?”

Hùng Tiếu kinh ngạc nói: “Đúng rồi, sao ngươi không biết?” Thanh danh của Kiều Vô Song ở Nam Lục rất vang dội, theo lý thuyết thì làm gì có ai chưa nghe nói tới hắn chứ.

Du Tiểu Mặc cười ha ha, “Bây giờ thì biết rồi.”

Đúng là tìm mãi chẳng thấy, giờ bỗng hiện ra ngay trước mặt, đã có quan hệ với Kiều Vô Song, chuyện hắn muốn học Ngự Thú Pháp sẽ dễ dàng hơn một chút rồi.

Hùng Tiếu liếc nhìn hướng đoạn cốc, nói với hai người: “Lối vào địa cung đã xuất hiện rồi, các ngươi phải cẩn thận, ta cũng phải đi tập hợp với những người khác đây, đi trước một bước.”

Du Tiểu Mặc vẫy vẫy tay với y.

Lần này có rất nhiều người tới sơn mạch Lục Nguyệt, ngoại trừ siêu cấp gia tộc như Xích Huyết, thì còn một vài thế lực khác, nguyên một đám đều là thế lực có máu mặt ở Nam Lục, thậm chí hung danh còn vang ra bên ngoài, thời gian càng tới gần, những người này đồng loạt tập trung ngay trước cửa đoạn cốc.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hơi rớt lại phía sau, thời gian có nửa khắc* đồng hồ, hai người không vội lắm.

Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh không nén nổi vui mừng, “Lối vào địa cung đã xuất hiện.”

Âm thanh này vừa vang lên, một số người lập tức nôn nóng vọt tới.

Đám người đông đúc chi chít như đại quân kiến chen chúc vào đoạn cốc, ngay cả những người có thực lực kém hơn tu luyện giả là đan sư cũng như bị mờ mắt, liên tiếp chạy đi chịu chết.

Kết quả có thể nghĩ, không ai tránh thoát nổi, bị gió mạnh cắt thành thịt nát, rớt ở cửa đoạn cốc, rất ghê tởm, rốt cục thì cũng có vài người bị cảnh tượng này kích thích tới tỉnh táo, không dám mù quáng lao vào nữa, âu sầu nhìn mấy người đã chết, cuối cùng chỉ có thể đứng ở cửa vào mà lực bất tòng tâm.

Các thế lực thì có sự mở đường của cường giả, đi thẳng vào đoạn cốc.

Du Tiểu Mặc tranh thủ kéo Lăng Tiêu chạy qua, còn chưa vào đoạn cốc mà đã cảm giác được một hơi thở âm hàn, cái cảm giác mà ngay cả linh hồn cũng đang run sợ.

Theo chân mọi người đi vào, trước mắt chính là hai vách múi cheo leo cao vút trong mây, rêu xanh mọc đầy, vách đá lởm chởm, vừa nhìn đã thấy u ám khó tả, phía trước còn có gió mạnh thổi tứ tung, tiếng rít thê lương như quỷ hồn đang than khóc, rất đáng sợ.

Du Tiểu Mặc ngẩng đều lên nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một khe hở thật nhỏ ngay giữa không trung.

Khe nứt này đã xuất hiện rất nhiều năm rồi, năng lượng không gian dò rỉ ra từ khe hở này cũng càng ngày càng nhiều, cho nên mới nói chỉ có cường giả Hoàng cảnh mới ngăn cản được.

Gần như không có ai dám tới gần khe hở, tất cả mọi người đều tự giác né nó đi.

Du Tiểu Mặc nhìn thấy người của gia tộc Xích Huyết ở phía trước, khung cảnh càng ngày càng mơ hồ, những người khác rụt rè đi theo họ như bị thấp khớp, bộ dạng rất thận trọng, chỉ sợ mất dấu.

Nhưng cũng khó trách, tuy mọi người đều biết cửa vào địa cung kia sẽ xuất hiện ở đoạn cốc, nhưng bên trong đoạn cốc rất lớn, nhìn từ ngoài vào chỉ rộng khoảng hai trăm mét, nhưng bên trong còn sâu hơn ngàn mét, hơn nữa khắp nơi đều có gió mạnh tàn sát, bọn họ không thể đi lần dò từng ngõ ngách, cho nên cách tốt nhất chính là đi theo sát người của gia tộc Xích Huyết.

“Chúng ta cũng đi theo.” Lăng Tiêu túm lấy cánh tay Du Tiểu Mặc kéo hắn lên trước.

Du Tiểu Mặc lập tức hiểu ý, tuy nói hai người đã biết cửa vào ở đâu, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không thì người của gia tộc Xích Huyết sẽ nghi ngờ bọn họ là hung thủ phóng hỏa giết người ở phủ thành chủ ngay.

Ai ngờ, đúng là Du Minh đi phía trước đang quan sát họ.

Từ thời điểm lão nhìn thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, cũng đã chú ý tới họ, nhất là Lăng Tiêu, người nam nhân này mang đến cho lão một cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như có thể nhìn thấu y, nhưng rồi lại nhìn không thấu, như bị che phủ bởi một tấm màng mỏng mông lung, khó phân biệt thật giả.

Tuy không xác định hai người này có giết Hồ Ân và Hồ Lỗ hay không, nhưng chỉ với Lăng Tiêu, trong lòng lão đã tự tăng thêm vài phần hoài nghi.

“A A!!”

Đang lúc mọi người đi tới, một âm thanh thảm thiết bỗng vang lên, hai giây sau một tiếng “Bùm” vang lên, có thứ gì đó nổ tung, mà âm thanh kia cũng im bặt.

Hóa ra là một kẻ xui xẻo nào đó không biết đã làm cái gì, lại bị gió mạnh thổi tới chỗ vết nứt không gian kia, chỉ vừa tới gần khe hở đã bị năng lượng không gian nghiến vụn, mưa máu đầy trời, còn bị gió thổi tới chỗ xa hơn, một số người không kịp né tránh, bị thổi cho nguyên một mặt đầy máu.

Du Tiểu Mặc trốn sau lưng Lăng Tiêu, coi y thành tấm chắn máu.

Đương nhiên, mưa máu kia sao có thể rơi vào người Lăng Tiêu, ngay cả góc áo y cũng không dính nổi.

Một lát sau, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu xách tới phía trước.

“Phu nhân, người chết chẳng có gì ghê gớm, đâu phải em chưa từng nhìn thấy, ngần này chỉ là chuyện nhỏ, em không cần phải sợ, lớn gan hơn chút đi.”

Du Tiểu Mặc khinh bỉ, “Nhưng mà buồn nôn có được không.”

Cơ thể con người vẫn rất yếu ớt, ví dụ như mấy thứ dạ dày, ruột, gan rồi các loại khí quan đó, cũng bị nghiền thành mưa máu, nếu thật sự dính vào trên mặt hắn, nhất định hắn sẽ ói ba ngày ba đêm cho coi.

Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Quen là tốt rồi.”

Du Tiểu Mặc phản bác: “Vậy thì em tình nguyện vĩnh viễn không quen nổi.” Bởi vì một khi đã thành thói quen, cũng có nghĩa là rất có thể sau này hắn sẽ gặp thêm mấy việc giống như vậy.

Ngay lúc đó, đại quân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại.

Có vẻ đã tìm được lối vào địa cung, kể cả các thế lực lớn như Thương Minh và Ngự Thú Công Hội cũng vây lại, mọi người đang tụ chung một chỗ để xác định liệu đây có phải là lối vào địa cung hay không.

*Nửa khắc: một khắc bằng mười lăm phút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui