Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Du Tiểu Mặc không biết người này là ai, đành phải gật gật đầu.

Người nọ cũng không nói quanh co: “Lâm Tiếu bảo ta chuyển vài lời cho ngươi, mấy ngày nay huynh ấy phải đi làm nhiệm vụ, sau khi trở về sẽ tìm ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng!”

Du Tiểu Mặc đỏ mặt, nghe xong mấy lời này hắn không biết phải phản ứng thế nào nữa, mấy câu trước hắn còn hiểu được, nhưng câu cuối cùng có ý gì vậy, cái gì gọi là hắn không cần lo lắng, hắn lo lắng cho tên kia lúc nào, toàn là bịa đặt, nhưng không chờ hắn đáp lại, người nọ đã nói tiếp.

“Còn nữa, đại sư huynh nói ngươi nhớ phải trữ đủ phân lượng của mấy ngày hôm nay, đến lúc về huynh ấy sẽ lấy luôn một thể, cho nên ngươi đừng lười biếng!”

Thực ra, câu này mới là trọng điểm chứ gì! Du Tiểu Mặc không nén nổi mà đảo mắt khinh thường.

Không cần y dặn dò hắn cũng tự biết, huống chi hắn cũng chưa từng lười biếng nhé, còn thêm với việc hiện tại hắn đã thành đồ đệ của Khổng Văn, nếu để cho sư phụ mất thể diện, thì hắn quả là một đồ đệ tồi.

“Ta biết rồi, cám ơn ngươi đã cất công tới.” Oán thầm thì cũng chỉ oán thầm mà thôi, Du Tiểu Mặc vẫn rất lễ phép mà cảm tạ người ta.

Người nọ nhìn hắn một lúc, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như băng, không thay đổi mà nói: “Không cần cảm ơn ta, là vì đại sư huynh nhờ ta tới, ta không phải cố ý tới tìm ngươi, còn nữa, tuy rằng ta không biết ngươi và đại sư huynh có thỏa thuận gì, nhưng ta hy vọng ngươi hãy tránh xa đại sư huynh một chút, lại gần y không có lợi với ngươi đâu.”

Tri âm đó nha, Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa cảm động mà nhào lên bắt tay người kia.

Tên cặn bã Lăng Tiêu kia, dính dáng tới y há lại chỉ có không tốt, quả thực là bị y hô tới quát lui, không hề có tự do thân thể.

Đáng tiếc là Du Tiểu Mặc không thể nói với người thanh niên này một điều, Lăng Tiêu không phải là đại sư huynh của ngươi nữa rồi, tên kia chỉ là đồ giả mạo mà thôi, cho nên kể cả các ngươi lại gần hắn cũng không có lợi đâu, nhưng mà đây là người đầu tiên tốt bụng như vậy, còn khuyên bảo hắn không nên tới gần Lăng Tiêu, cũng là người đầu tiên không dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc cảm giác, người này chỉ đơn thuần khuyên bảo hắn thôi, không có giống như người khác xem thường hay khinh bỉ hắn.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc cười tươi, chân thành nói: “Cám ơn lời khuyên của ngươi nha!”

Người nọ hiển nhiên không ngờ tới hắn sẽ dùng biểu lộ chân thành như vậy mà nói lời cảm tạ với mình, trong nháy mắt đờ đẫn.

Người bình thường nghe được câu này, không phải sẽ tức giận sao? Nhưng mà hắn cũng không có ý định hỏi rõ, chỉ nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc một lúc lâu, sau đó mới đi.

Người này, có lẽ không giống những kẻ trước kia có ý định tiếp cận đại sư huynh!

Sau khi đóng cửa phòng, Du Tiểu Mặc mới kích động nhảy múa, vừa nghĩ tới việc mấy ngày sẽ không phải nhìn cái bản mặt của Lăng Tiêu là hắn đã thấy vui rồi, liên quan theo đó là nhiệt tình cũng tăng cao, vốn lúc nghe Khổng Văn sư phụ giảng bài cảm xúc của hắn cũng đã tràn trề rồi.

Lấy lô đỉnh và đám linh thảo còn dư lại hôm trước ra, Du Tiểu Mặc bắt đầu vui sướng mà luyện đan.

Bởi vì không biết Lăng Tiêu phải đi ra ngoài mấy ngày, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định cứ trữ số lượng của hai ngày trước, để tránh việc tên kia trở về phát hiện không có linh đan sẽ gây sự với hắn.

Có lẽ là do tâm trạng vui vẻ, hoặc giả là vì hai ngày này liên tục xảy ra chuyện tốt, tốc độ luyện đan của Du Tiểu Mặc còn nhanh hơn hôm qua, vốn một canh giờ chỉ luyện được mười viên linh đan chất lượng hơi tốt, bây giờ hắn có thể luyện ra mười lăm viên một cách nhẹ nhàng.

Hơn nữa Du Tiểu Mặc còn phát hiện, sức mạnh linh hồn của hắn còn nhiều hơn hôm qua một chút, tuy rằng không đặc biệt rõ ràng nhưng hắn có thể nhận ra. Thì ra đây là chỗ tốt của công pháp.

Lúc trước hắn không ngừng luyện đan, mỗi ngày luyện được một trăm viên linh đan, nhưng tốc độ phát triển của sức mạnh linh hồn gần như bằng không, hoặc là nói có phát triển nhưng ít vô cùng, tới mức không nhận ra nổi, vậy mà hiện tại hắn chỉ mới học công pháp được một ngày thôi, sức mạnh linh hồn đã có tiến bộ rõ rệt, khó trách phái Thiên Tâm lại giấu kín quyển công pháp kia như vậy, thì ra công pháp giúp ích nhiều như thế.

Có điều Du Tiểu Mặc không biết, nếu như 《 Thiên Hồn Kinh 》 chỉ là một bản công pháp bình thường, thì dù có tiến bộ cũng không thể nào rõ ràng tới vậy.

Ví dụ như bản công pháp kia của phái Thiên Tâm, đừng xem họ bảo mật cẩn thận như thế, thực tế đó cũng chỉ là một quyển công pháp hạ phẩm mà thôi, dù so thế nào cũng không thể so sánh nổi với 《 Thiên Hồn Kinh 》, nếu như Du Tiểu Mặc có người để cạnh tranh, hắn sẽ hiểu tiến bộ của mình lúc này quý giá nhường nào.

Chỉ là việc tu luyện một ngày đã có tiến bộ rõ ràng như vậy kì thực là do điểm khởi đầu của mỗi bản công pháp cũng không khó lắm. Nhưng càng về sau thì độ khó sẽ càng tăng cao, cho nên những bước tiếp theo khả năng tiến triển của Du Tiểu Mặc sẽ không rõ như vậy nữa rồi.

Bởi vì sức mạnh linh hồn đã tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, cho nên Du Tiểu Mặc đã dùng hết số linh thảo còn dư lại, tất cả đều dùng vào việc luyện linh đan cho Lăng Tiêu, sau đó hắn mới tới Linh Thảo Đường để nhận thêm một ngàn hai trăm cây linh thảo nữa.

Lúc này, tin tức hắn được Khổng Văn nhận làm đệ tử đã truyền đi khắp Đô Phong, thậm chí là cả Đan Hệ.

Khổng biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Du Tiểu Mặc cảm thấy ánh mắt Triệu sư bá nhìn hắn có nhiều hơn một chút vui vẻ và thân thiết, giống như, giống như là trong vòng một đêm đã thành người nhà vậy, hơn nữa với yêu cầu xin lĩnh nhiều linh thảo như vậy cũng không hề do dự mà đồng ý.

Có một nguyên nhân nhỏ hắn cũng hiểu, đó là bởi vì quan hệ của hắn và con trai của Triệu sư bá bây giờ đã thành huynh đệ có cùng một sư phụ, tương đương với việc cùng ngồi trên một cái thuyền, thái độ có thay đổi cũng đều là việc nằm trong dự liệu, nhưng người thay đổ thái độ với hắn không chỉ có mình Triệu sư bá.

Còn có mấy sư huynh đệ khác, nếu như trên đường hắn vô tình gặp ai đó, những người kia đều tươi cười chào hỏi hắn, giống như việc bị xa lánh ngày hôm qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Quả nhiên, tình hình hắn lúc này giống như nước lên thì thuyền cũng lên vậy, chỉ cần ngươi có chút địa vị người khác sẽ đối với ngươi vô cùng hữu hảo, thật sự là nhân loại vạn ác!

May mắn Du Tiểu Mặc chưa bao giờ để ý mấy chuyện này, nếu không thì hắn sẽ phiền muộn tới héo mòn mất.

Rõ ràng là sư huynh đệ cùng một nhà, không chuyên tâm mà luyện đan cho giỏi bằng Thiên Phong và Phi Phong thì thôi, lại còn lục đục nội bộ nữa.

Trên đường về còn gặp mấy sư huynh đệ khác muốn bắt chuyện với hắn, nhưng Du Tiểu Mặc giả vờ như không thấy gì, vội vàng ôm một bó linh thảo to tướng chạy về phòng, lại bắt đầu quá trình luyện đan buồn tẻ, trong lúc này cũng không có ai tới quấy rầy hắn, kể cả người vốn định đi tìm hắn như Phương Thần Nhạc, sau khi nghe Triệu sư bá nói hắn đã lĩnh nhiều linh thảo như vậy liền bật cười bỏ đi.

Có một tiểu sư đệ chăm chỉ như vậy, xem ra lần này sư phụ không nhìn lầm người.

Sau bốn ngày, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng treo hai cái quầng thâm như gấu trúc ra khỏi phòng.

Đã lâu không thấy mặt trời, ầy, quá chói mắt, bốn ngày trước cảm xúc của hắn bất ngờ dâng cao, kết quả là ru rú trong phòng không rời một bước.

Nhưng mà cũng may là đã có thu hoạch, bởi vì hắn luyện ra được một đống linh đan, đặc biệt trong đó có một loại linh đan gọi là tích cốc đan, tên như ý nghĩa, đó là nếu ăn loại linh đan sẽ không cần lo lắng đói khát, nhưng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, ví dụ như loại tích cốc đan hắn vừa luyện, tối đa chỉ có thể tích cốc được mười ngày.

Tích cốc đan là một loại linh đan cấp một, cho nên thời gian tích cốc cũng không cao. Loại linh đan này không có nguy hiểm, nhưng nếu chất lượng linh đan càng cao, thời gian tích cốc càng dài.

Vì thế, Du Tiểu Mặc không ngừng rèn luyện linh thảo, cuối cùng hắn cũng luyện ra được một viên tích cốc đan tốt nhất, chỉ cần dùng một viên, có thể tích cốc được nửa tháng, nếu xét trong đám linh đan hạ phẩm, loại này được coi như tốt nhất, phải biết rằng bình thường tích cốc đan hạ phẩm chỉ có thể tích cốc được năm ngày mà thôi, nếu muốn thời gian dài hơn, chỉ có thể lựa chọn linh đan trung phẩm hoặc thượng phẩm.

Nghe nói một viên linh đan trung phẩm tốt nhất có thể tích cốc nửa năm, còn một viên linh đan thượng phẩm tốt nhất thì có thể tích cốc tới mười năm, chỉ là không biết mấy lời này là thật hay giả.

Tuy nói như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ luyện có hai mươi viên tích cốc đan.

Đầu tiên hắn là một người địa cầu, đã có thói quen một ngày ăn ba bữa, nếu như không ăn một thời gian dài hắn sẽ cảm thấy rất thiếu một cách kì lạ.

Thứ hai là hắn cũng không cần nhiều tích cốc đan tới vậy, dù sao không cần bế quan thường xuyên, cho nên hắn tính đi tính lại cũng chỉ luyện ra hai mươi viên.

Ngoài ra, hắn còn luyện một đống các loại linh đan khác, sau khi để riêng đám linh đan phải nộp cho Lăng Tiêu và Linh Thảo Đường, chính hắn cũng có hơn một trăm viên, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định lại xuống núi một lần nữa, lần này phải dùng linh đan để đổi liền, sau đó hắn sẽ mua thêm một ít hạt giống linh thảo nữa, đặc biệt là hạt giống linh thảo cấp một, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian tiếp theo hắn sẽ cần dùng rất nhiều hạt giống linh thảo.

“Tiểu sư đệ, bế quan bốn ngày, ngươi rốt cục cũng chịu ra khỏi phòng rồi hả?”

“Đại sư huynh.” Du Tiểu Mặc đưa linh đan cho Triệu sư bá, sau đó đi tới trước mặt Phương Thần Nhạc.

“Bế quan bốn ngày, có vẻ như tình trạng của ngươi càng ngày càng tốt.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy làn da hồng hào của hắn, nhìn sao cũng thấy tỉnh táo mười phần, căn bản không hề giống một người đã bế quan bốn ngày, không khỏi ngạc nhiên, Phương Thần Nhạc đâu có biết, bốn ngày này, Du Tiểu Mặc đã uống không ít nước hồ.

Hắn cũng không thể nói cho Phương Thần Nhạc biết điều đó, chỉ có thể gãi gãi đầu cười ngốc.

Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt còn lộ ra một chút lãnh ý vang lên từ phía sau hắn.

“Du Tiểu Mặc, xem ra lúc ta không ở đây, ngươi sống rất thoải mái ha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui