Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Lăng Tiêu khoanh tay nhướn mày nhìn Du Tiểu Mặc, “Em đang tưởng tượng mình là thạch sùng sao?”

Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới câu trêu chọc của y, ngoắc ngoắc tay: “Anh đi tới đây làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Lăng Tiêu đi qua theo lời hắn, không phải ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, mà là y đang nghĩ như vậy đây.

“Nói đi, em đang chơi gì thế?”

“Em phát hiện, có khả năng nơi này có cơ quan.” Du Tiểu Mặc thì thào.

“Thật hả? Ta xem một chút.” Lăng Tiêu đẩy cái người còn dán lên tường kia ra, quả nhiên thấy trên vách tường có một khe hở thật nhỏ, còn chưa tới một centimet, dài khoảng hai mươi phân, tạo thành một hình dạng vuôn vắn.

Lúc trước Du Tiểu Mặc cảm thấy một nơi lớn như vậy, có khi lại xuất hiện mấy thứ như cơ quan không chừng, nếu không thì thật có lỗi với cái tên địa cung này, cho nên liền lục lọi xung quanh, ai ngờ tìm được thật.

Lăng Tiêu nói: “Vậy thì em thử một lần đi.”

Du Tiểu Mặc hưng phấn xoa tay: “Thế em làm theo nhá.” Đưa tay tới.

Lăng Tiêu còn đang định lên tiếng, Du Tiểu Mặc đã nhấn xuống.

Sau đó, không có sau đó rồi…

Lúc này, một nữ tu luyện giả đứng phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn phía sau trống rỗng, trong miệng phát ra một âm thanh nghi hoặc.

Nam tử bên cạnh nghe thấy, nghiêng đầu hỏi: “Sư muội, làm sao vậy?”

“Sư huynh, vừa nãy muội tình cờ nghe được tiếng động gì đó, hơn nữa hình như chỗ kia mới nãy còn có hai người, muội vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi.” Nữ tu luyện giả cảm thấy có lẽ đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng rồi lại thấy không giống, hình như nàng thật sự nghe được âm thanh gì đó.

Nam tử khẽ cười: “Có thể đó là hai người kỳ quái, lần này có rất nhiều người tính tình cổ quái cũng tới địa cung, đừng để ý tới họ, chúng ta tự chú ý tới bản thân là được.”

※※※

“A A A!!!”

Trong lối đi tối om bỗng vang lên tiếng la thất thanh, thậm chí ở nơi chật hẹp thế này được phóng đại vài lần, trong đó còn kèm theo tiếng ma sát hối hả.

Du Tiểu Mặc ôm chặt lấy Lăng Tiêu, cơ thể lại vì quán tính không ngừng tuột xuống, cái thứ lừa đảo này, hắn không ngờ đây thật sự là cơ quan, sau khi cơ quan mở ra còn dẫn tới một đường trượt uốn lượn, chẳng biết dẫn tới nơi nào, chỉ biết là bọn họ đang không ngừng trôi xuống.

Lăng Tiêu ôm eo hắn thay đổi tư thế, sau khi xác định tạm thời không có việc gì, y mới đánh giá con đường này. Đường trượt chỉ rộng khoảng một mét, xung quanh đen như mực đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, y sờ lên bề mặt, rất trơn nhưng lại lạnh như băng, dường như được tạo ra từ kim loại nào đó.

Ước chừng mười phút sau, rốt cục phía trước cũng có một tia sáng le lói.

Ở bên trong đường trượt tối om này, tia sáng nọ cứ như ánh sao mai.

Du Tiểu Mặc cũng phát hiện ra, hắn hoảng sợ hô: “Đừng bảo cuối cùng lẽ xuất hiện mấy thứ nhọn nhọn đâm ngược lên nha?”

Lăng Tiêu nói, “Thế thì tốt quá, thỏa mãn khát vọng với cơ quan của em.”

Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới Lăng Tiêu, dùng thêm sức ôm thật chặt cổ y, lực kia trực tiếp truyền cho Lăng Tiêu một loại tin tức, kiểu như ‘Có chết cũng phải cùng chết’ vậy đó.

Lăng Tiêu phát ra một tiếng rên rỉ.

“A!”

Khi hai người trượt đến cuối cùng, Du Tiểu Mặc lại tiếp tục phát ra một tiếng thét chói tai, mặc dù đã phòng bị rồi, nhưng hai người vẫn bị lực ném ra làm tách rời.

Du Tiểu Mặc lung tung quơ quơ tứ chi trên không trung, mỗi lần lại bày ra một loại tư thế rất kỳ quái, vừa trợn mắt lườm Lăng Tiêu có vẻ rất hả hê cách đó không xa.

Lăng Tiêu nhìn mà vui quá trừng, đợi Du Tiểu Mặc trợn tới mức mỏi mắt mới bay qua đỡ hắn.

Cùng lúc đó, cuối cùng thì đám người Du Minh cũng có kết quả của cuộc thương lượng, cánh cửa lớn kia không phải nặng bình thường, nếu đoán sơ sơ, thì sức nặng của nó phải vượt qua hàng tỉ tấn, không thể dùng sức mạnh để phá vỡ nó, bởi vì nếu làm thế rất có thể sẽ khiến địa cung sụp đổ, cho nên đành phải nhờ các cường giả ở đây ra tay.

Nhưng vấn đề đã xuất hiện.

Ở đây, người có thể chính thức được xưng tụng là cường giả không nhiều, mà đám người Du Minh đâu có chịu làm mai mối cho người khác, ngoại trừ các thế lực lớn, thì nơi này còn có rất nhiều người khác.

Vì chuyện này, mọi người lại chanh chấp một phen, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, tất cả các thế lực lớn phái ra hai cường giả, mà bên tán tu cũng phải phái ra hai mươi người đại biểu, còn cử ai, đó là chuyện của họ.

Du Minh nhìn đám người hò hét ầm ĩ, đột nhiên nhíu mày lại.

Du Thanh Sơn bên kia đột nhiên nói ra tiếng lòng của lão, “Hình như hai người kia không có ở nơi này.”

Du Minh nói: “Không phải là hình như, mà căn bản là bọn chúng không ở đây.” Ban đầu lão còn định mượn cơ hội này để thăm dò thực lực của Lăng Tiêu, nhưng nếu y không có ở đây thì đành chịu.

Du Minh còn cho rằng nhất định hai người họ sẽ xuất hiện ở chỗ này, bây giờ không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lão không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hung thủ giết người phóng hỏa đêm đó không phải là chúng?

Cũng không lâu sau, hai mươi đại biểu bên tán tu đã được chọn lựa.

Nhờ sự đồng tâm hiệp lực, cánh cửa cung điện bị khóa chặt phát ra tiếng động vừa trầm vừa tang thương, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khe cửa đã càng lúc càng lớn, thời điểm được mở rộng đủ để một người đi qua, mặt đấy đột nhiên chấn động, âm thanh như tiếng xiềng xích bị kéo bỗng vang lên.

Ước chừng khoảng mười mấy giây giằng co, mấy chục người đẩy cửa bỗng đồng loạt lui lại.

Đại môn như bị chạm vào cơ quan gì đó, tự động mở ra, cảnh tượng đằng sau cánh cửa hiện ra trước mắt mọi người.

※※※

Du Tiểu Mặc ngã dập mông, từ đầu đến chân không có chỗ nào là không bẩn.

Đây cũng không pải là lần đầu tiên hắn ngã xấp xuống đâu, từ sau khi xuyên qua đến nay, hắn không có một lần nào không gặp xui xẻo.

Hắn cứ cho rằng phía cuối đường trượt sẽ là các loại kiến trúc cung điện hoa lệ gì chứ, ai ngờ chỉ là một thế giới dưới lòng đất được tạo thành từ đất vàng, khắp nơi đều toàn đất sét vàng, làm hắn cứ đi được mấy bước là lại ngã.

“Đến cùng thì bao giờ mới thoát khỏi đây?”

Du Tiểu Mặc rên rỉ nắm một đống đất sét lên, dùng sức quăng về phía trước, kết quả là chỉ quăng được có tí tẹo, hơn phân nửa đều dính lại trong tay hắn, đây chính điểm hắn ghét nhất ở nơi này, không biết thứ đất vàng này có tính chất gì nữa, dính dễ sợ, làm hắn cứ phải gạt đi mãi.

Lăng Tiêu phủi đất sét dính trên áo choàng: “Nhẫn nhịn một chút, chắc sắp tới lối ra rồi.”

“Ồ, đây là cái gì?”

Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc phát ra một tiếng nghi hoặc.

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn qua, Du Tiểu Mặc không những không gạt bỏ đất sét trên tay, mà ngược lại còn quỳ trên mặt đấy đào bới cái gì đó, không bao lâu, trong tay hắn xuất hiện một khối tinh thể màu vàng.

Tinh thể chôn sâu ở trong đất sét, rất khó phát hiện, chỉ có một viên bằng khoảng móng tay, nếu không phải hắn lơ đãng phát hiện ra, chỉ sợ tới lúc đi ra vẫn không biết bên trong đám đất dinh dính kia lại còn loại vật này.

Trực giác mách bảo cho hắn đây là đồ tốt, sau khi thu tinh thể lại, Du Tiểu Mặc tiếp tục đào, kết quả là hắn lại đào được một viên nữa, kích cỡ tương đương.

Lăng Tiêu nhặt một viên tinh thể lên xme xét, phát hiện bên trong còn có chút ánh sáng màu vàng.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Biết thứ này là gì không?”

Lăng Tiêu đáp: “Nam nhân của em không phải vạn năng.”

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, không thèm để ý tới y nữa, không biết thì thôi, dù sao hắn cho rằng đây là đồ tốt là được, mà đồ tốt thì phải có càng nhiều càng tốt, cho dù không có giá trị thì sáng lấp lánh thế này cũng đẹp mắt lắm, hẳn là đám Xà Cầu sẽ thích.

Nghĩ đến Xà Cầu, linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, từ sau khi tiến vào đại lục Thông Thiên, hắn chỉ mang Miêu Cầu ra, chủ yếu là từ lúc ấy tới nay có quá nhiều việc phát sinh, bây giờ dễ dàng gọi chúng ta để tìm hoàng tinh.

Nơi vốn không có một bóng người, sau khi Du Tiểu Mặc suy nghĩ, đột nhiên xuất hiện năm người một thú, thú chính là Tiểu Kê còn chưa biến hóa.

Nhìn thấy nó, Du Tiểu Mặc phát hiện mình đã sơ ý thả con gà này ra rồi, còn đang định nhét nó vào không gian, Tiểu Kê như cảm ứng được ý nghĩ của hắn, nhoáng cái đã bay lên đầu Tiểu Cầu, hai cái móng vuốt hung tàn túm chặt đám tóc ít đến thương cảm của Tiểu Cầu, còn giang cánh ra, kêu “Chiếp chiếp” với hắn, bộ dạng xù lông như thể “Ta kiên quyết không về đâu”.

Thiếu chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã cười phá lên, nhưng hắn rất buồn phiền, vì sao nó lại chọn trúng Tiểu Cầu?

Nhưng hắn đã nhận được đáp án ngay, nguyên một đám đều tỏ vẻ đã quá quen rồi, hình như đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, hóa ra con gà này còn biết chọn quả hồng mềm để ra tay, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không nghĩ tới, chính hắn cũng từng là quả hồng mềm đó.

“Chủ nhân, ngươi gọi chúng ta ra làm gì?”

Phái nữ duy nhất ở đây – Mao Cầu cúi đầu nhìn đất sét dính vào vạt áo, khẽ nhíu mày, nàng có chút thích sạch sẽ.

Du Tiểu Mặc không chú ý tới vẻ mặt ghét bỏ của đám khế ước thú, đem hoàng tinh trên tay đưa cho chúng, nói: “Các ngươi nhanh tới giúp ta đào thứ này đi.”

Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, đứa phản ứng đầu tiên chính là Tiểu Kê đang chễm chệ trên đỉnh đầu Tiểu Cầu, rốt cục cũng buông tha cho đống tóc đáng thương kia, hai cái cánh trụi lủa của nó đập đập từ từ bay đến trước mặt Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào viên hoàng tinh đã lộ ra một nửa trong đất sét, mười mấy giây sau, nó cũng quyết định, cùng mỏ ngoạm thật chặt, thật chuẩn xác vào hoàng tinh, dứt khoát kéo viên đá ra khỏi đất sét.

Tiểu Kê đắc chí cực kì, ngậm lấy hoàng tinh bay đến trước mặt Du Tiểu Mặc tranh công.

Du Tiểu Mặc không nói gì, rõ ràng khối hoàng tinh này là do hắn đào được rồi để dưới đất mà, con gà này lại dùng hoàng tinh hắn đào để chạy tới xum xoe trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, rốt cục cũng thò tay nhận lấy hoàng tinh từ trong miệng nó, không ngờ, đất sét trên tay hắn lại dính vào mỏ Tiểu Kê…

Tiểu Kê lập tức ngơ ngác, mãi một lúc lâu sau, tiếng kêu thê lương bỗng vang lên.

“Chiếp! Chiếp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui