Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Toàn bộ địa cung đều sôi sục vì sự xuất hiện của Thôn Kim thú.

Du Tiểu Mặc đang đào đá bỗng ngẩng đầu lên, buồn phiền nhìn nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, sao những người kia tới nhanh quá vậy, hắn vẫn chưa đào đủ mà.

Lăng Tiêu đi tới, “Chúng ta phải rời khỏi đây mau, khoảng hai khắc nữa, những người kia sẽ tới.”

Du Tiểu Mặc đành phải cất cái búa và đinh trên tay đi, sau đó gom hết tinh thể hắn đã đào được trên vách tường vào túi trữ vật, tất cả chỗ này đều là khoáng kim loại, nửa canh giờ trước hắn nhìn thấy mới nghĩ tiện thể thu thập một ít, đây cũng là việc hắn thích làm nhất sau khi xuống dưới địa cung này đó.

“Chủ nhân, nhanh lên, ta cảm giác có một người thực lực rất mạnh đang tới bên này.”

Tiểu Cầu cũng đi tới, bây giờ nó đã biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ có điều giọng nói vẫn non nớt như trước, hiển nhiên là một bé con vẫn chưa vỡ giọng.

Du Tiểu Mặc tăng tốc, “Được rồi được rồi.”

Hơn một giờ trước, bọn hắn và Lam Cầu chia nhau ra hành động, Lăng Tiêu bảo chúng đi tìm Hoàng Thổ Chi Nhãn, tuy không biết Hoàng Thổ Chi Nhãn là thứ gì, nhưng chắc hẳn là liên quan tới những chuyện Lăng Tiêu đã kể lúc trước, còn bọn họ thì tìm một thứ có tên là Thái Dương Chi Nhãn.

Theo như Lăng Tiêu giải thích gì, Thái Dương Chi Nhãn phải ở nào nơi có nguyên tố Kim đậm đặc nhất, cho nên bây giờ họ đặt trọng điểm vào những nơi có mỏ kim loại.

Bọn họ vừa đi, quả nhiên có không ít người chạy tới chỗ này, đều là người đi tìm Thôn Kim thú.

Có một người đi vào thạch thất mà Du Tiểu Mặc đã đục tinh thể kim loại lúc trước, nhìn thấy mấy dấu vết nham nhở trên vách tường, hoảng hốt, “Mọi người mau đến xem đi!”

Nghe được tiếng gọi, những người phía ngoài đều chạy vào trong thạch thất.

“Ở đây có dấu vết như bị đục, chẳng lẽ là Thôn Kim thú làm?” Người nọ cân nhắc.

Một gã nam tử đi tới, nhìn vách tường rồi nhíu mày lại, “Thôn Kim thú tự nhiên đi đục vách tường làm gì?”

Người nọ dùng giọng điệu đắc ý giải thích: “Cái này thì các ngươi không biết rồi, trong vách tường có một mỏ kim loại, ta đã từng xem qua, chất lượng và độ cứng của loại khoáng này không tệ, chắc chắn Thôn Kim thú sẽ ưa thích, có khả năng là cố ý đục ra để ăn ấy chứ.”

Vừa nói xong, những người kia lập tức chạy ra khỏi thạch thất.

Người nọ sửng sốt một chút, đột nhiên biến sắc, vội vàng đuổi theo, sao hắn đần quá vậy, đáng lẽ không nên nói cho mấy người kia biết chuyện này, nếu dấu vết trên vách tường do Thôn Kim thú để lại, cũng chứng tỏ rằng Thôn Kim thú đang ở xung quanh, giờ bọn họ đều biết thì đối thủ cạnh tranh cũng tăng lên.

Vì vậy, từ giờ trở đi, Du Tiểu Mặc tiến hóa thành Thôn Kim thú mà ai ai cũng muốn tranh đoạt.

Lại nói tới Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang tìm Thái Dương Chi Nhãn, một mạch tìm tới những nơi có nguyên tố Kim đậm đặc nhất.

Trải qua sự xác nhận liên tục của Lăng Tiêu, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng biết cung điện dưới lòng đất này được thiết kế theo một kiểu đặc biệt, chính là thứ có tên Thái Cực Âm Dương*, chia ra thành hai loại thuộc tính là âm khí và dương khí.

Âm khí là chỉ nơi có năng lượng của đất đậm đặc nhất, cũng là nơi mà Hoàng Thổ Chi Nhãn tồn tại.

Dương khí là nơi có năng lượng thái dương đậm đặc nhất, mà năng lượng thái dương lại có liên hệ mật thiết đến kim loại, cho nên nơi nguyên tố Kim đậm nhất, cũng là nơi tồn tại Thái Dương Chi Nhãn.

Nếu đã biết cung điện dưới mặt đất này được thiết kế theo Thái Cực đồ, thì muốn tìm Hoàng Thổ Chi Nhãn và Thái Dương Chi Nhãn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là địa cung này quá lớn, tuy đã xác định hướng bắc chính là nơi có Thái Dương Chi Nhãn, nhưng muốn tìm kiếm rất phiền toái, mà phiền hơn là những người truy đuổi Thôn Kim thú cũng đang tụ tập về hướng bắc.

Thôn Kim thú thích Kim, nếu nó muốn chạy trốn đương nhiên là trốn tới nơi có nhiều kim loại nhất rồi.

“Ở bên kia, ta vừa mới thấy Thôn Kim thú chạy về phía kia.”

Đúng lúc này, trong đường hầm đột nhiên vang lên một âm thanh vui mừng, theo âm thanh này là từng đợt tiếng bước chân rầm rầm, rất nhanh, lối đi đã yên tĩnh lại.

Mấy phút sau, một bóng người lén lén lút lút xuất hiện trong đường hầm, tướng mạo người này vừa hèn mọn vừa bỉ ổi, ánh mắt lại ẩn chứa vẻ khôn khéo, vừa đi vừa cười hí hí hí.

“Một lũ ngu, còn lâu ta mới nói thật ra Thôn Kim thú chạy về phía bên này, bây giờ thì không còn ai cướp Thôn Kim thú với ta rồi.”

Nói xong, gã liền lặng lẽ men theo đường hầm, con đường này dẫn tới một gian phòng như phòng nghỉ, toàn bộ gian phòng đều được chế tại từ kim loại.

Đang lúc gã muốn đi tới cửa, một bóng lam đột nhiên lao ra khỏi đó, vừa vặn hiện ra trước mặt gã, sau đó nhanh chóng chạy tới hướng khác.

Gã bỉ ổi không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đuổi theo không chút do dự, gã là một cường giả Đế cảnh ba sao, cũng là cường giả chuyên tu luyện tốc độ, đã từng tu luyện qua kỹ pháp tăng tốc, cho nên gã rất tự tin với tốc độ của mình.

Quả nhiên, mặc dù tốc độ của Thôn Kim thú rất nhanh, nhưng vẫn bị đuổi kịp.

Con mắt mèo xanh nhạt của Thôn Kim thú lóe lên vẻ lo lắng, rồi lại phát sáng lên, nó vòng qua hướng khác, chạy tới một nơi đậm đặc nguyên tố Kim.

Gã bỉ ổi thấy Thôn Kim thú bắt đầu hoảng hốt, lại trốn bừa qua một chỗ nhìn rất trống trải, lộ ra tiếng cười lớn đầy dữ tợn, “Ngươi không trốn thoát đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn để bản đại gia thu phục đi.”

Đối với cường giả về tốc độ, nơi càng trống trải càng dễ phát huy thực lực.

Cũng không lâu lắm, Thôn Kim thú đã đâm đầu vào một mỏ quặng.

Mỏ quặng cao khoảng bốn mươi, năm mươi mét, kéo dài trăm thước, trên mặt đấy chồng chất một loại khoáng kim loại đuọc đào lên bên trong mỏ, phần lớn là ba loại có màu đỏ, đen và vàng, khá giống viên đá mà Du Minh và Du Thanh Sơn đã phát hiện ra, nhưng khoáng kim loại ở đây rất nhỏ, hơn nữa bên trong từng viên đá cũng có rất ít nguyên tố Kim.

Nhìn thấy nơi nó trốn vào, gã bỉ ổi rất muốn chống nạnh cười lớn một tiếng “Trời cũng giúp ta”. Thôn Kim thú lại chạy vào sơn động hả, bây giờ chỉ cần gã đuổi theo vào, sớm muộn gì cũng vây được nó, đến lúc ấy bắt nó dễ như trở bàn tay.

Để không phát sinh biến cố, gã bỉ ổi lập tức lao tới.

Vách tường và mặt đất của sơn động đều làm từ một loại đá màu đen vàng, nếu không phải khoáng kim loại này tản ra ánh sáng le lói, thì không thể nhìn thấy bất cứ khí gì.

Nhưng có tối hơn nữa cũng không thể cản trở gã bỉ ổi, đến giờ phút này gã càng không dám khinh thường.

Sau khi chạy vào khoảng hai trăm mét, gã bỉ ổi ngửi thấy mùi ẩm ướt phát tán trong không khí, còn có nguyên tố Kim càng ngày càng đậm, đậm hơn bất cứ chỗ nào gã từng đi qua, không khỏi cảm thấy phấn chấn, dứt khoát tăng tốc.

Từ rất xa, gã đã nhìn thấy bóng Thôn Kim thú đang chạy trốn, mấy giây sau, nó rẽ vào một hướng.

Gã bỉ ổi lập tức đuổi theo, thời điểm quẹo vào gã cũng nhìn thấy ánh sáng màu lam nhàn nhạt của Thôn Kim thú tản ra trong bóng đêm, cái bóng kia đang bay trên cao, sau đó nhanh chóng nhào vào… trong lòng một người?

Gã bỉ ổi ngơ ngác, nhưng gã không chạy tới nữa.

Sau khi xác định chắc chắn, gã mới dám khẳng định đây thật sự là một người.

Chỉ là từ đầu đến chân, kể cả gương mặt người này đều như được bọc một lớp bùn, ngoại trừ cặp mắt sáng tới mức làm người ta sợ hãi, thì không còn chỗ nào sạch sẽ. Bên cạnh hắn còn có một đứa trẻ con.

Gã bỉ ổi không xác định liệu sự thật có đúng như gã nghĩ không, tuy tu vi của hai kẻ này không cao lắm, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, gã vẩn mở miệng thăm dò: “Vị bằng hữu kia, có thể trả lại yêu thú trong lòng ngươi cho ta được không?”

Người nọ im lặng thật lâu, mãi một lúc sau mới phát ra hai chữ tràn đầy nghi ngờ, “Của ngươi?”

Ánh mắt gã bỉ ổi lóe lên, “Đúng thế, là của ta!”

“Ngươi nói dối.” Lần này người nọ đáp lại rất nhanh.

Gã bỉ ổi giận tái mặt: “Các hạ có ý gì? Chẳng lẽ muốn cướp đi yêu thú của ta sao?”

Người nọ đột nhiên ôm chặt Thôn Kim thú trong lòng, dùng một loại giọng điệu cực kỳ vô lại nói: “Rõ ràng con yêu thú này là của ta, sao lại biến thành của ngươi chứ?”

Gã bỉ ổi cứng họng, gã chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ như vậy, gã đuổi theo con Thôn Kim thú này mà tới, rõ ràng nó chưa hề có chủ nhân, vậy mà người này dám vô liêm sỉ nói Thôn Kim thú là của hắn, đúng là quá đê tiện, nhưng gã đã quên, mới vừa nãy chính gã cũng nói mấy câu như vậy.

Gã bỉ ổi hung ác nạt nộ: “Tiểu tử, trả Thôn Kim thú trong lòng ngươi ra đây, bằng không thì đừng trách gia gia không khách khí.” Nếu đối phương không muốn uống rượu mời mà còn đòi uống rượu phạt, vậy thì gã sẽ không khách khí với chúng nữa.

Không ngờ, sau khi người nọ nghe xong câu này không hề lộ ra vẻ sợ hãi, con mắt còn sáng lên, thậm chí truyền đạt một thứ cảm xúc có tên là ngạc nhiên.

Hắn vội hỏi: “Ngươi nói con yêu thú này là Thôn Kim thú hả?”

Giọng nói tràn đầy vui mừng kia lập tức kích thích gã bỉ ổi, chẳng lẽ kẻ này không hề biết yêu thú trong lòng hắn chính là Thôn Kim thú mà mọi người đang truy đuổi, vậy mà gã lại không công đi nói cho hắn biết tin tức này sao?

Giờ khắc này, gã bỉ ổi hối hận muốn chết, gã quyết định tốc chiến tốc thắng.

Nếu ngươi không chịu đưa ra, vậy thì ngươi và bạn của ngươi hãy cùng chết đi.

Nói xong câu đó, gã bỉ ổi khẽ đạp chân, thân hình nhanh chóng lao về phía hắn.

*Thái Cực Âm Dương:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui