Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

�T THÀNH GIAN

Chẳng ai ngờ được người nam nhân này lại đột nhiên bỏ trốn, mọi người ngơ ngác mấy giây, đợi y ra khỏi phế tích mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trong mắt họ, hành vi của y là có tật giật mình, mấy người vốn còn nghi ngờ lời Du Thanh Sơn nói, lúc này đều phấn chấn đuổi theo.

Đám Xà Cầu núp trong bóng tối cũng không rời địa cung như lời Lăng Tiêu nói, chúng liếc nhau một cái, rồi làm bộ đuổi theo Lăng Tiêu như mấy người kia, trà trộn vào trong đám đông, cả năm người ngoại trừ Tiểu Kê đều có tu vi từ Hoàng cảnh trở lên, bởi vậy không sợ bị phát hiện.

“Tại sao Lăng Tiêu lão đại lại phải bỏ chạy, chẳng phải làm thế càng xác nhận lời nói của kẻ kia sao?”

Mao Cầu thắc mắc, dưới cái nhìn của nàng, những người nơi này ngoại trừ một hai kẻ khó lừa, thì lập trường của những người khác đều không kiên định, chỉ cần giá họa cho người khác, chắc chắn mấy người kia sẽ giao động.

“Ta cũng không hiểu.” Tiểu Hắc nghiêm mặt, lãnh diễm cao quý phát biểu.

“Chiếp?” Tiểu Kê thò đầu ra từ đỉnh đầu Lam Cầu dò xét xung quanh, cũng phát ra một âm thanh nghi hoặc, tuy rằng không ai để ý tới nó.

Xà Cầu thản nhiên nói: “Cái này thì có gì mà khó hiểu, đối với Lăng Tiêu lão đại, người khác biết hay không cũng chẳng có gì khác biệt, ngươi nghĩ sao? Lam Cầu.”

Lam Cầu nói: “Ta đồng ý với Xà Cầu, nếu thật sự muốn tìm hiểu nguyên nhân, ta lại cảm thấy, rất có thể là vì phế tích kia quá nhỏ, đánh nhau sẽ vướng tay vướng chân, chắc là Lăng Tiêu lão đại định tìm một nơi trống trải hơn. Hơn nữa nơi này là địa cung, ai mà biết nó có thể sụp đổ hay không.”

Xà Cầu nói: “Xin đừng gọi ta là Xà Cầu, cám ơn!”

Lam Cầu bình tĩnh trả lời “Vậy cũng xin các ngươi về sau đừng gọi ta là Lam Cầu.”

Mặt Tiểu Hắc không cảm xúc, “Ta biết, Lam Cầu.”

Lam Cầu: “…”

Một hồi đuổi đuổi chạy chạy, cũng chỉ có cường giả Thần cảnh mới đuổi kịp Lăng Tiêu, bọn họ phải tập trung lắm mới theo kịp, kéo một khoảng cách rất xa với đám đông đằng sau.

“Lăng Mặc, ngươi không còn đường nào để trốn nữa đâu, thức thời thì giao Thôn Kim thú và hai viên nguyên tố chi tâm trong tay ngươi ra đây.” Du Minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lăng Tiêu, trong mắt lộ ra hung quang.

Lăng Tiêu vẫn tiếp tục bay, như thể không nghe thấy gì.

Tuy cửa vào biến hóa theo Thái Cực Âm Dương trận, nhưng chỉ cần đi theo đường cũ trở về nhất định có thể tìm được lối ra.

Du Minh thật sự biết rõ điểm này, cho nên lão lo lắng nếu như Lăng Tiêu chạy mất, sẽ thật sự thành trời cao mặc chim bay. Hơn nữa hình như y đang cố ý duy trì một khoảng cách với họ, mỗi khi lão tăng tốc, y lập tức kéo dài khoảng cách.

Không đến nửa giờ, lối ra đã xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu.

Thấy vậy, Du Minh đột nhiên ngẩng đầu, cái khó ló cái khôn, một luồng sáng xanh bay ra khỏi ống tay áo, tốc độ rất nhanh, ngay khi Lăng Tiêu sắp lao ra ngoài, luồng sáng xanh kia đã đuổi kịp, còn cắn thật mạnh lên mu bàn tay y.

Đáng lẽ Lăng Tiêu phải dừng lại, nhưng y không hề quan tâm, xông thẳng ra ngoài.

Lối vào của địa cung đã thay đổi, nơi đây là một vách núi trụi lủi chỉ có đá lởm chởm kì quái xung quanh, xem ra bọn họ vẫn còn ở bên trong sơn mạch Lục Nguyệt.

Sau khi ra ngoài, Lăng Tiêu không rời đi ngay, mà đứng lại bên trên một tảng đá lớn.

Y đưa tay nên nhìn vết thương nơi mu bàn tay, là hai lỗ nhỏ màu xanh xanh rất dữ tợn, lại nhìn thứ vừa bay về trên vai Du Minh, hóa ra nguyên hình của luồng sáng xanh kia lại là một con rắn nhỏ màu xanh.

Toàn thân con rắn kia mang màu xanh lục bích, khóe miệng hơi nhếch để lộ hai cái răng nanh nhọn hoắt dính đầy chất nhầy dinh dính màu xanh lục, vừa nhìn đã biết rõ là chứa kịch độc.

“Ha ha ha ha….” Du Minh thấy rắn của mình đã cắn trúng Lăng Tiêu, cười phá lên hết sức đắc ý, “Xem lần này ngươi còn chạy đâu, đã trúng độc của ta, không bao lâu, chất độc sẽ từ từ xói mòn linh lực của ngươi cho đến khi cạn kiệt, bây giờ dù ngươi van xin, ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”

Lúc Du Minh nói mấy câu này, những người khác cũng đã đuổi tới. Kể cả đám Xà Cầu, nghe được câu này, trừ Tiểu Kê, cả bốn đều nhíu mày, Lăng Tiêu lão đại trúng độc? Thiên phương dạ đàm*!

Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Chi Hỏa được thế gian xưng tụng là hai đại thần hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật trên đời, cho dù nọc độc có lợi hại thế nào cũng không thể làm khó được Lăng Tiêu lão đại.

Đúng là nét mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi, ngược lại còn nghiềm ngẫm nhìn chằm chằm vào Du Minh đang đắc ý quá mức.

Con rắn nhỏ trên vai lão là một loại yêu thú tên là Bích Yêu xà, chỉ là yêu thú cấp cao bình thường, tuy sức chiến đấu không chênh lệch quá nhiều với đồng loại Cửu Đầu Xà Hoàng, nhưng nó lại có một bản lãnh rất ngạo nghễ.

Đó chính là nọc độc của nó, nếu như phải sắp xếp thứ tự, vậy thì loại nọc độc này có thể chiếm hẳn một vị trí trong ba hạng đầu, bởi vì chỉ cần một chút thôi cũng có thể làm cường giả Đế cảnh tiêu đời, còn cường giả Thần cảnh trọng thương.

Sở dĩ trong những cường giả cùng cấp bậc, rất nhiều người kiêng kị Du Minh cũng vì nguyên nhân này.

Nhưng số lượng Bích Yêu xà không nhiều, Du Minh cũng do ngẫu nhiên mới có được, từ sau khi lão phát hiện ra sự lợi hại của nọc độc Bích Yêu xà, Du Minh liền đem vận mệnh của mình buộc lại cùng nó.

Nhưng mà, đối với cường giả bình thường, nọc độc Bích Yêu xà đúng là phiền toái trí mạng, nhưng như đám Xà Cầu đã phỏng đoán đó, đối với người có thần hỏa như Lăng Tiêu mà nói, ngay lúc Bích Yêu xà cắn trúng tay y, thần hỏa trong cơ thể y đã tự động thiêu rụi. Cũng vì nguyên nhân này, Lăng Tiêu mới không để ý tới Bích Yêu xà.

Lúc Du Thanh Sơn mới nghe Du Minh nói, hắn đã rất vui vẻ, rồi lại bình tĩnh, bởi vì hắn thấy phản ứng bất thường của Lăng Tiêu.

Đáng lẽ lúc này y chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức chạy trối chết, hai là giao cả ba món đồ ra đây, sau đó vẫn chạy trối chết, nhưng y không hề làm vậy, biểu lộ còn rất quỷ dị.

“Minh lão, tình hình không ổn.” Du Thanh Sơn đi đến bên cạnh Du Minh, nhỏ giọng nói.

Tiếng cười của Du Minh im bặt, ánh mặt chợt chuyển qua trên người Lăng Tiêu, sắc mặt của y hoàn toàn không có triệu chứng trúng độc, bóng người đứng phía trên tảng đá lớn rất khoan thai, thậm chí còn dùng một loại ánh mắt vô cùng khinh miệt nhìn lão.

Đang lúc lão khiếp sợ, Lăng Tiêu đã lên tiếng.

“Du Minh, ta thấy các ngươi đừng đóng kịch nữa, nếu thật sự muốn biết chân tướng cuối cùng thế nào, ta thấy các ngươi biết rõ hơn ta nhiều, cần gì phải vừa ăn cướp vừa la làng trước mặt ta.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nghe một câu vô căn cứ như thế, mặt mũi Du Minh đã phủ kín bởi vẻ giận dữ, lão cũng đoán được đại khái ý của Lăng Tiêu rồi, đơn giản là đang ám chỉ chính gia tộc Xích Huyết trộm mất Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm Kim.

Lăng Tiêu khẽ cười: “Có phải nói bậy hay không chính ngươi biết rõ, nếu không thì ngươi việc gì phải vội vã giết người diệt khẩu, nếu không phải mệnh ta lớn, chỉ sợ đã bị ngươi giết rồi.”

Mặc dù không nói rõ, nhưng tính ám chỉ đủ để mọi người có suy đoán riêng rồi, hơn nữa so với một người xa lạ như Lăng Tiêu, ai ai cũng biết đến sự âm hiểm xảo trá của Du Minh, cho nên dù đa số vẫn ôm thái độ hoài nghi, nhưng suy nghĩ đã thay đổi.

Du Thanh Sơn đi ra sau lưng Du Minh, sắc mặt âm trầm nói: “Ta thấy ngươi đang nghĩ những người đứng ở đây là kẻ ngu phải không, nếu như chúng ta cấu kết với ngươi, thì xung đột ở thành Lục Nguyệt phải giải thích thế nào? Thực ra ngươi muốn giá họa cho người, kéo gia tộc Xích Huyết xuống nước mà thôi.”

Lăng Tiêu không những không bối rối, mà ngược lại còn cười tủm tỉm gật đầu: “Ngươi nói không sai, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, ta và các ngươi không thể nào cấu kết với nhau.”

Du Thanh Sơn chợt giận tái mặt.

Lại là ám chỉ, mọi người đều có một tính xấu. Đó chính là khi ngươi nghi ngờ người khác, mặc kệ đối phương nói gì, ngươi đều suy đoán theo hướng kia, căn bản là không hề nghe lời thanh minh của người ta.

Cho nên tuy nhìn thì thấy Lăng Tiêu đang phụ họa với hắn, nhưng trên thực tế, y đang dẫn dắt mọi người suy nghĩ theo hướng kia.

Chính là vì bọn họ không thể nào cấu kết, cho nên bình thường sẽ không có ai nghĩ tới hướng ấy, mà mặt khác, bọn họ cũng có thể lợi dụng điểm này.

Lăng Tiêu lại tiếp tục lừa dối: “Đúng là người của gia tộc Xích Huyết không bao giờ biết đủ, ta đã sớm nói, lòng tham không đáy, các ngươi đừng mơ, nhất là sau khi thành công rồi còn định giết ta diệt khẩu, đã như thế, ta cũng sẽ bất chấp liều mạng với các ngươi.”

“Ta giết ngươi!” Du Minh điên cuồng quát, nhìn thái độ như chuyện có thật của y, ngay cả bọn họ không làm thì giờ cũng chẳng thể thoát khỏi hiềm nghi, bởi vì rất nhiều người đã tin tưởng lời y, ngay cả ánh mắt đám người Kiều Vô Song nhìn họ cũng mang theo hoài nghi rồi.

Du Minh tức muốn thổ huyết, tuyệt đối không thể ngờ được tình huống lại biến thành thế này, lão không những không chiếm được Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm, mà còn bị người ta bôi nhọ, quả nhiên là, quả nhiên là đáng hận đến cực điểm!

Lần này thật sự là báo ứng.

Lúc trước Du Minh cũng dùng chính chiêu này để vu oan cho Ngự Thú Công Hội và Thương Minh, ai mà ngờ được, báo ứng lại tới nhanh đến thế.

Một số người đã tin rồi.

Còn đám Xà Cầu thì đang trợn mắt há mồm, tuy sớm biết tài ăn nói của Lăng Tiêu đại nhân không tệ, thường xuyên lừa gạt chủ nhân mà, nhưng dù sao thì chỉ số thông minh của chủ nhân cũng có hạn, lừa dối được hắn không thể gọi là thành tựu được. Cho nên lúc này được tận mắt thấy y lừa dối đám người không biết đã sống bao nhiêu năm trên đời kia, cảnh tượng này rung động lắm á.

*Thiên phương dạ đàm: nghĩa đen là truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm. Ý nói rất khó mà tin nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui