Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Ai cũng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy, không ngờ lại có biến cố, đợi mọi người thấy rõ kẻ ngăn Lăng Tiêu lại, không nén nổi ngạc nhiên, hóa ra là Tề Hàng của Đan Sư Công Hội.

Tề Hàng là một đan sư cấp mười một, địa vị của lão ở Đan Sư Công Hội cũng không thấp, lực công kích không yếu như đa số đan sư, với thực lực của mình, Tề Hàng hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với cường giả Thần cảnh, hơn nữa lão còn có một yêu thú khế ước bản mệnh, tuy không phải là Đế Vương Thú, nhưng cũng rất mạnh, người bình thường gặp lão đều chọn đi đường vòng cho khỏe.

Ai mà ngờ người gây hấn lại là Tề Hàng chứ.

Lúc trước Du Minh bảo lão ra tay, Tề Hàng còn ra sức từ chối, bây giờ Du Minh chết rồi, ngay cả Du An Thái cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, vậy mà lão lại chìa mặt ra.

Cử động này làm cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.

“Lão định thừa nước đục thả câu đấy.” Kiều Vô Song vừa liếc đã hiểu ý đồ của Tề Hàng.

“Lão già này đúng là giỏi đục nước béo cò.” Hùng Tiếu cũng có chút xem thường hành động của Tề Hàng, trong mắt y, đại trượng phu là phải quang minh lỗi lạc, mà loại như Tề Hàng đúng là tiểu nhân.

Kiều Vô Song nghiêm túc nói: “Tổn thương do lãnh vực tự bạo không chỉ tệ bình thường, ngay cả Du An Thái cũng bị dọa đến đào tẩu, ta nghĩ vết thương của Lăng Mặc cũng khá nặng, theo tình huống, rất có thể hắn không phải là đối thủ của Tề Hàng, chúng ta có nên giúp hắn một tay không?”

Hoảng Phủ Lập nhìn qua hai người đang lơ lửng trên không trung, vuốt râu nói: “Chờ một chút, lão phu cảm giác, sự việc có chút kỳ quặc, dường như không hề đơn giản như bề ngoài.”

Tề Hàng rất đắc ý, đúng là lão đang định thừa nước đục thả câu đây.

Nếu Lăng Tiêu không bị thương, đương nhiên lão sẽ không nảy ra ý nghĩ này, nhưng mà bị thương rồi hả, lão không hạ thủ thì quá có lỗi với bản thân.

Hai viên nguyên tố chi tâm và một con Thôn Kim thú, quá đáng giá để mạo hiểm.

Lăng Tiêu nhíu mày, chỉ sợ kẻ này đang cho rằng y bị thương nên mới vội vã rời đi, trên thực tế y chỉ định tìm một chỗ rồi đưa Du Tiểu Mặc ra, bởi vì y phát hiện hình như trong không gian đang xảy ra biến cố.

“Ta biết chắc chắn ngươi đang bị trọng thương, chỉ cần ngươi giao nguyên tố chi tâm, ta có thể đảm bảo cho ngươi rời khỏi đây bình yên vô sự.” Tề Hàng thấy Lăng Tiêu không nói lời nào, sắc mặt còn hơi lúng túng, lão cho rằng chính mình đã đoán trúng rồi.

“Lão già, làm trò xong rồi thì cút ngay, ta không rảnh để chơi với ngươi.” Lăng Tiêu không nhịn được cười.

Nghe vậy, trên mặt Tề Hàng bắt đầu xuất hiện vẻ bực bội, đang muốn gầm lên, nam nhân đối diện đã đưa tay giáng cho lão một chưởng, chỉ là một chưởng đơn thuần, nhưng với sức mạnh của cường giả Thần cảnh đỉnh phong thì sao có thể bình thường được.

Rốt cục thì sắc mặt Tề Hàng cũng thay đổi, người bị trọng thương thì làm gì có loại sức mạnh này!

Bởi vì bị kinh sợ, Tề Hàng lảo đảo cực kỳ chật vật, đợi khi lão lùi về phía sau vài chục bước, ổn định cơ thể nhìn về phía Lăng Tiêu, một bóng người bỗng xuất hiện ngay từ hư không, người nọ gào thét thảm thiết rơi thẳng xuống, sau đó được Lăng Tiêu đưa tay đỡ lấy.

Dường như người nọ đã bị kinh hãi, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn túm chặt lấy y phục của nam nhân, người này chính là Du Tiểu Mặc, tóc hắn rối bù như ổ gà, như bị ai đó vò rối tung, khuôn mặt trắng nõn cũng xuất hiện một vài vết tím xanh.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu liền trở thành dở khóc dở cười, “Sao mới một lát không gặp mà em đã tự làm mình thành thế này rồi hả.”

Du Tiểu Mặc ủy khuất khóc lóc kể lể: “Anh cho rằng em cam tâm tình nguyện hả, còn không phải cái thứ nguyên… Ây, không biết vì sao, nó đột nhiên xuất hiện, còn công kích em, nếu không phải có Thôn… À, tên kia, thì anh khỏi cần thấy em luôn.”

Bảo sao Lăng Tiêu không cho hắn bỏ nguyên tố chi tâm Kim vào trong không gian, hóa ra tên này lợi hại đến thế. Tuy hắn cũng có sức chiến đấu, nhưng tên này không phải là người mà do nguyên tố tạo thành, công kích thông thường không có tác dụng với nó.

Thực lực của Tiểu Cầu cũng không cao lắm, linh trí của nguyên tố chi tâm Kim lại trưởng thành hơn nguyên tố chi tâm Mộc nhiều, là một tên rất giảo hoạt, nếu không phải Thôn Kim thú khắc chế được nó, chắc chắn hắn sẽ thảm hại hơn bây giờ nhiều nhiều nhiều.

“Ồ? Tình hình bây giờ sao rồi?”

Sau khi Du Tiểu Mặc trút hết bực tức ra, rốt cục cũng phát hiện tình huống xung quanh có gì đó rất khác thường, đợi hắn ngó xuống dưới xem xét, mới phát hiện nguyên đám người đang nhìn về phía bọn họ, mắt người nào người nấy đều ngơ ngác…

Còn đang buồn phiền, hắn mới phát hiện mình đang bị Lăng Tiêu ôm vào trong lòng.

Du Tiểu Mặc gượng cười nói với Lăng Tiêu: “Xem ra trận chiến của anh vẫn chưa kết thúc, hay là anh thả em xuống trước, rồi tiếp tục giải quyết.”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, nói: “Đã xong hết.”

Du Tiểu Mặc lập tức chỉ vào Tề Hàng đứng phía đối diện: “Nói bậy, không phải còn có lão già này sao? Chẳng lẽ lão không phải người?”

Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Em muốn nói như vậy cũng được.”

Du Tiểu Mặc câm nín, một lát sau, hắn đổi đề tài, “Lại nói, lão già này là ai á?”

Tề Hàng: “…”

Nghe vậy, Lăng Tiêu ban cho lão một cái nhìn thích thú, “Lão hả, một kẻ sắp chết.”

Tề Hàng biến sắc, đến bây giờ, sao lão còn không nhìn ra Lăng Tiêu hoàn toàn không hề bị trọng thương, tất cả chỉ là phán đoán của lão. Tề Hàng không dám ở lại nữa, lập tức mang theo đám người của Đan Sư Công Hội ảo não chạy trối chết.

Lăng Tiêu cũng không để tâm tới chuyện giết Tề Hàng, trước khi y còn chưa thành công đột phá khỏi bức tường chắn giữa Thần cảnh và Thánh cảnh, y sẽ không gây thù sâu oán nặng với Đan Sư Công Hội.

Người của Đan Sư Công Hội đi rồi, Nam Trảm cũng dẫn người của gã rời khỏi sơn mạch Lục Nguyệt, Hùng Tiếu và Kiều Vô Song liếc nhau một cái, hai người suy nghĩ một chút, sau đó cùng Hoàng Phủ Lập đi về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang đứng.

Thấy bọn họ đi tới, sắc mặt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như trước, còn Du Tiểu Mặc thì rất cảnh giác, hắn hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bọn họ cũng tới vì hai viên nguyên tố chi tâm và Thôn Kim thú.

Kiều Vô Song bước về phía trước một bước, cười nói: “Tiểu Hắc huynh, làm gì mà đề phòng chúng ta như vậy? Nếu chúng ta muốn động thủ, cũng sẽ không đợi tới giờ phút này đâu.”

Du Tiểu Mặc lúng túng, hắn thật muốn nói “làm ơn đừng gọi ta là Tiểu Hắc huynh” tới nhường nào.

“Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi không phải lo lắng, ta sẽ không trở thành địch của Kỳ Lân tộc, mục tiêu ban đầu của ta là Thôn Kim thú, còn nguyên tố chi tâm chỉ là thuận tiện tham gia mà thôi.” Hùng Tiếu cũng đi qua, trên mặt vẫn treo nụ cười hào sảng như trước.

Du Tiểu Mặc nói: “… Nghe ngươi nói thế, rõ ràng ngươi muốn Thôn Kim thú mà.”

Nghe vậy, Hùng Tiếu nhún nhún vai đầy bất đắc dĩ, “Mục đích ta bắt Thôn Kim thú không giống với các ngươi, chuyện là thế này, không lâu nữa sẽ tới sinh nhật một tiểu sư đệ của ta, cho nên ta mới muốn tặng con Thôn Kim thú này cho hắn, để dỗ dành làm hắn vui vẻ, nhưng đã bị hai vị lấy đi thì đành chịu, dù sao cũng không nhất thiết phải là Thôn Kim thú.”

Du Tiểu Mặc cứng họng, dùng Thôn Kim thú để dỗ dành cho tiểu sư đệ vui vẻ hả? Tiểu sư đệ nào mà quý giá quá vậy!

Kiều Vô Song nói ra tiếng lòng của hắn, “Hùng lão ta, tiểu sư đệ mà ngươi nói tới, không phải là vị được sư phụ của ngươi phá lệ thu vào hai trăm năm trước đó chứ?”

Hùng Tiếu gật đầu, “Đã nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn không thể cởi được khúc mắc trong lòng, cho nên sư phụ bảo chúng ta mượn ngày sinh nhật mà dỗ cho hắn vui vẻ, nhưng ta thì cảm thấy, nếu hắn không thể cởi bỏ được khúc mắc, thì mấy cách thế này chỉ có thể trị ngọn mà không thể trị được tận gốc đâu.”

Du Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Tiểu sư đệ của ngươi có khúc mắc gì?”

Hùng Tiếu lắc đầu, bất ngờ trả lời: “Thực ra mà nói, hắn vẫn không phải là đệ tử của sư phụ, tuy sư phụ đã từng đề nghị, nhưng hắn mãi mà không chịu đáp ứng, hơn nữa bởi vì dây thanh quản của hắn bị tổn hại, có một thời gian ngắn không thể nói chuyện, mặc dù sau đó sư phụ đã chữa trị cho hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nói chuyện.”

Tuy nói thế, nhưng nghe mà thấy vị tiểu sư đệ kia cũng đáng thương quá, chỉ là không đời nào Du Tiểu Mặc nhường Thôn Kim thú cho người ta chỉ vì cảm thấy đáng thương đâu.

Hùng Tiếu nói: “Không nói chuyện này nữa, sau này hai vị có tính toán gì không?”

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, cân nhắc một chút mới nói: “Hùng lão ca, có phải Thương Minh thăm dò được tất cả mọi chuyện không?”

Hùng Tiếu không ngờ hắn lại nói tới chuyện này, nhân tiện quảng cáo: “Đương nhiên rồi, mạng lưới thông tin của Thương Minh trải rộng khắp đại lục Thông Thiên, mặc kệ là sự tình gì chúng ta đều có thể thăm dò được, nhưng còn phải phán đoán theo độ khó dễ nữa.”

Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Có thể nhờ một chuyện được không?”

Hùng Tiếu gật gật đầu.

Trước khi nhờ vả, Du Tiểu Mặc quay qua nói với Kiều Vô Song và Hoàng Phủ Lập: “Kiều đại ca, còn có vị trưởng lão này, các ngươi có thể đợi chúng ta chút được không? Ta cũng có chuyện muốn nói với các ngươi.”

Kiều Vô Song sững sờ, thích thú gật đầu, “Đương nhiên là có thể.”

Nói xong, hắn và Hoàng Phủ Lập trở lại bên phía Ngự Thú Công Hội, để không gian riêng cho ba người.

Sau khi Du Tiểu Mặc xác định không có ai nghe trộm, mới nói: “Hùng đại ca, ta muốn nhờ Thương Minh nghe ngóng về một người giúp ta, nhưng chuyện này rất rất quan trọng, cho nên càng ít người biết càng tốt.”

Hùng Tiếu cười vang: “Điểm ấy thì ngươi cứ việc yên tâm, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ giữ bí mật cho các ngươi, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất mà.”

Du Tiểu Mặc mừng rõ, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hiểu ý, mới nói: “Lần này chúng ta tới Nam Lục là vì nghe ngóng tin tức về một người bị bổn gia của gia tộc Xích Huyết bắt đi, hắn tên là Phong Trì Vân, ngươi bắt hắn là Nam Thần của gia tộc Xích Huyết, chúng ta muốn biết hắn bị giam giữ ở đâu.”

Hùng Tiếu sững sờ, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân vì sao hai người cứ ba lần bốn lượt khiêu kích gia tộc Xích Huyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui