Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

“Xin hỏi, mỗi người có ba cơ hội báo danh phải không, bây giờ ta báo danh một trận, còn hai cơ hội dư lại có thể dùng không?” Du Tiểu Mặc nhìn nữ chấp sự ghi chép xong mới nói.

Lúc trước Kiều Vô Tinh nói mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến, có thể hiểu đây là cơ hội cho các viện sinh gỡ lại, nhưng đối với những viện sinh có thực lực, nếu thắng ngay từ trận đầu, chẳng phải sẽ uổng phí mất hai cơ hội phía sau sao, vì vậy nên mới có câu hỏi này.

Hiển nhiên, nữ chấp sự hoàn toàn không bất ngờ, lạnh nhạt nói: “Có thể, nhưng phải đợi trận này kết thúc mới được báo danh tiếp.”

Thực ra thì thắng hay thua đều có thể báo danh tiếp, chỉ là bên phía Tiêu Dao Viện cần thời gian để an bài trận đấu cho hợp lý, hơn nữa cũng có một người chỉ sử dụng cơ hội thứ nhất hoặc thứ hai, cho nên mới phải báo danh thành nhiều đợt.

Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Nếu như ta có việc, biết thời điểm tranh tài mình không thể có mặt, liệu có cách gì để không phải tham gia khiêu chiến đấu không?”

Nghe vậy, nữ chấp sự hơi nhướn mày, “Cách thì cũng có, nhưng phải xin trước năm ngày, hơn nữa phải có lý do chính đáng, nếu được thông qua thì tên ngươi sẽ được xóa khỏi danh sách.”

Du Tiểu Mặc mừng rỡ vạn phần, bởi như vậy, hắn có thể đi Nam Lục với Lăng Tiêu rồi, nghĩ thế, hắn lập tức ném cho Lăng Tiêu một cái nhìn rất đắc ý.

Lăng Tiêu nhận được ánh mắt khiêu khích của Du Tiểu Mặc, nhưng chỉ cười cười.

Bạn nhỏ nào đó muốn làm tặc nhưng lại không có gan, lại ỉu xìu, quả nhiên hình ảnh mơ mộng đạp lên đầu y chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

Len ra khỏi đám đông, những người khác đều báo danh xong rồi.

Bởi vì bọn họ vừa báo danh, cho nên tên và đối thủ bị khiêu chiến lập tức xuất hiện trên màn hình.

Trên màn hình lớn xuất hiện mấy cái tên quen thuộc và xa lạ, một số người không khỏi hét lên kinh ngạc.

Mấy cái tên quen thuộc chính là những người được công nhận là mạnh nhất, tất cả mọi người đều chọn những người có thực lực hơi yếu để ra tay, cho nên hiếm ai lại đi khiêu chiến mấy người này, vậy là khi tên bọn họ vừa xuất hiện, lập tức gây chú ý.

“Mấy người này ở đâu ra vậy, sao chẳng có ai quen thuộc hết?”

“Mới một lát mà đã xuất hiện nhiều như vậy, phía dưới tầng hai mươi đâu có người nào xuất chúng đâu…”

“Ta nhớ mấy ngày nay hình như là thời gian Tiêu Dao Viện tuyển viện sinh mới.”

“Hóa ra là tân sinh, bảo sao lại quyết đoán như vậy, trong số học sinh mới hàng năm luôn xuất hiện một hai người có thực lực rất mạnh, chuyện này cũng không phải ngoại lệ, chỉ là hình như nhân số nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.”



Chung quanh vang lên tiếng bàn tán, ánh mắt nhìn đám Du Tiểu Mặc cũng mang theo một chút hâm mộ và ghen ghét, bởi vì hàng năm, tốc độ leo tầng mấy thiên chi kiêu tử này không phải nhanh mà là cực nhanh.

Năm nay vừa nhập học đã gặp ngay khiêu chiến đấu, có lẽ sau trận chiến này, bọn họ sẽ leo lên thẳng tầng năm mươi cũng không chừng, so với mấy người bò từng tầng một như bọn hắn, quả là khác nhau một trời một vực.

Đoàn người đi ra khỏi chỗ ghi danh tầng mười lăm, Kiều Vô Tinh mới nói: “Hôm sau sẽ có thời gian thi đấu, đến lúc ấy mọi người nhớ tới xem.”

Sau đó bọn họ liền tản.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không đi nghe ngóng tin tức của Cự Vô Phách như những người khác, mà trở lại tầng một.

Lúc trước Thiên Tâm có nói mỗi tầng của Cự Vô Phách đều có lợi ích riêng, nàng chỉ nói qua loa, trong một trăm tầng, chỉ có tầng một là không có gì, đây cũng là lý do vì sao tầng một lại vắng vẻ như vậy, sau khi bọn họ xuống tới nơi, riêng tầng một gần như không có bóng người.

Tới tận đêm khuya, mọi người mới lần lượt trở về.

Ban đêm, Du Tiểu Mặc cẩn thận nằm ngủ trên giường đá.

Giường đá dài hai mét rưỡi, nhưng chỉ rộng có nửa mét, đừng nói là hai người cùng nằm, đối với một người khá cường tráng thì cái giường đá nửa mét này chẳng đủ nằm.

“Chật thế này thì ngủ kiểu gì bây giờ?” Du Tiểu Mặc ném vấn đề cho Lăng Tiêu.

Phòng bên cạnh có mấy tên siêu nhạy cảm, cho nên không thể vào không gian ngủ được, càng không thể nằm trên mặt đất, quá bẩn, cho nên chỉ có thể ngồi.

Nét mặt lăng Tiêu mang theo một chút lười biếng, ngồi trên giường đá cười tà khí: “Em có thể ngủ trên người ta, ta không ngại.”

Biết ngay y sẽ nói thế mà, Du Tiểu Mặc dứt khoát cởi giày ra ngồi xếp bằng bên cạnh y, kiên định nói: “Buồn ngủ thì anh ngủ một mình, bây giờ em quyết định tu luyện.”

“Tu luyện hả, anh theo em.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Lăng Tiêu cười rộ lên đầy gian trá, trong lúc Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở mắt, y lập tức bổ nhào về phía hắn, đánh bay vẻ mặt kinh ngạc của Du Tiểu Mặc.

“Này…”

Hôm sau, Du Tiểu Mặc đeo hai cái quầng mắt đứng dậy từ trên giường, hôm qua bị Lăng Tiêu giày vò một đêm, nhưng không phải là giày vò kiểu kia đâu, dù sao bên cạnh có nhiều người như vậy, hắn có lớn mật đến mấy cũng không dám làm tình với Lăng Tiêu.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Du Tiểu Mặc đi ra mở cửa xem xét, phát hiện Nhan Huy và Trình Hướng Vinh, không thấy những người khác đâu, chắc đã có nơi đi riêng rồi, “Là các ngươi hả, tìm ta có chuyện gì?”

Nhan Huy quan tâm nói: “Tối qua ngươi không ngủ ngon sao, sắc mặt hơi tệ.”

Du Tiểu Mặc ngáp một cái, “Đúng thế.”

Trình Hướng Vinh vội hỏi: “Vậy thì ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa phải thi đấu rồi, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, nếu thua thì không tốt đâu.”

Tiễn hai người đi, Du Tiểu Mặc dùng sức vỗ vỗ mặt, ở đây không có nước để tắm, cũng không biết Lăng Tiêu đi đâu, hắn đành phải dùng linh thủy để rửa mặt, đúng là sảng khoái tinh thần.

Một lát sau, Lăng Tiêu đã trở về, Du Tiểu Mặc nói với y một tiếng rồi chuẩn bị vào không gian, Lăng Tiêu không muốn ở ngoài một mình, liền vào chung.

Không gian xanh mơn mởn, rộng hơn lần đầu Du Tiểu Mặc nhận được nó, chỉ là tốc độ mở rộng rất chậm chạp, cho nên thường xuyên ra vào không gian sẽ không phát hiện ra điểm nào.

“Không gian này đã hoàn toàn ràng buộc với em, hơn nữa nó không phải là không gian giới chỉ bình thường, cho nên rất có thể phát triển theo sự trưởng thành của em.” Lăng Tiêu đi về phía nhà gỗ.

Du Tiểu Mặc cảm thấy không quan trọng, diện tích không gian lúc này đã đủ rồi, tăng lên cũng không dùng tới, cho nên chẳng cảm thấy kinh hỉ tẹo nào.

Lăng Tiêu nhìn thấy nét mặt của hắn, liền giải thích: “Không gian của em khá đặc biệt, nó tăng trưởng thì linh khí cũng tăng trưởng, con suối ở trung tâm linh hồ cũng sinh ra nhiều linh thủy hơn.”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, lập tức chạy vội tới chỗ linh hồ.

Chỉ là đám Xà Cầu không ở đây, nếu có mặt, hắn có thể hỏi sản lượng mỗi ngày của con suối, chứ trong thời gian ngắn thế này không thể nhìn ra sự khác biệt, đành phải bỏ cuộc, dù sao chúng cũng không mọc chân bỏ chạy.

Quay người đã thấy Lăng Tiêu đi về phía ruộng linh thảo, Lăng Tiêu đang ngồi xổm trong ruộng thất tinh thảo, không khỏi tò mò đi qua, “Anh đang làm gì đó?”

Lăng Tiêu chọc chọc hai con côn trùng trên đất, “Chúng tiến hóa rồi.”

Du Tiểu Mặc thăm dò, trên mặt đất bỗng có thêm hai con côn trùng màu vàng, đang nhâm nhi gặm lá thất tinh thảo, còn Thất Tinh Ẩn Hương trùng đã biến mất, hóa ra hai con côn trùng đã hoàn thành ba lượt lột xác trong lúc hắn hoàn toàn không hay biết, được rồi, hắn thừa nhận mình rất ít khi chú ý tới chúng.

Chỉ là Kim Sí trùng cũng như Thôn Kim thú, đều là yêu thú không thể tiến hóa, cho nên mặc dù bây giờ chúng đều là yêu thú cấp cao, nhưng vẫn chỉ ở trong hình thái côn trùng.

Đại khái là cảm ứng được sự có mặt của hắn, hai con Kim Sí trùng đột nhiên ngừng động tác gặm thất tinh thảo lại, từ từ bò về phía Du Tiểu Mặc, đột nhiên bay lên, sau đó đậu trên đầu hắn.

Da đầu Du Tiểu Mặc tê dại, loại cảm giác này làm hắn liên tưởng tới con gián.

Lăng Tiêu phát hiện nét mặt Du Tiểu Mặc sượng ngắt, suy ngẫm nhìn Kim Sí trùng trên đầu hắn, vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, cười nói: “Đừng bảo là em sợ côn trùng nhé?”

“Làm… Làm gì có.” Du Tiểu Mặc cố lờ đi đám da gà đang nổi lên ầm ầm, giả bộ bình tĩnh.

Lăng Tiêu túm lấy một con Kim Sí trùng trên đầu Du Tiểu Mặc, giơ lên trước mặt hắn, cười tủm tỉm: “Ta cũng nghĩ thế, nhìn xem, có phải chúng rất nhỏ, rất đáng yêu đúng không?”

Nét mặt Du Tiểu Mặc cứng đờ.

Lăng Tiêu làm bộ như không thấy được, kéo tay Du Tiểu Mặc ra đặt Kim Sí trùng vào trong lòng bàn tay hắn, “Đây là một trong những yêu thú khế ước của em đó, tuy thể tích quá nhỏ, dễ bị xem nhẹ, nhưng em cũng phải đối xử như nhau mới được, bằng không thì sẽ tổn thương tới tâm linh bé nhỏ của chúng.”

Tâm linh bé nhỏ cái quái gì, ai an ủi tâm linh của tui đây?

Du Tiểu Mặc không dám biểu hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, chỉ có thể tiến thối lưỡng nan mặc kệ Lăng Tiêu đặt hai con Kim Sí trùng lên tay mình, cảm giác bị mấy cái chân nhỏ bò qua bò lại trong lòng bàn tay không tốt chút nào, nhưng hắn không thể lùi bước, nếu không sẽ tổn thương tới cái thứ tâm linh bé nhỏ quỷ quái kia.

Hai phút sau, Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, kín đáo đưa hai con Kim Sí trùng cho Lăng Tiêu: “Em đoán tâm linh bé nhỏ của chúng đã được chăm sóc tốt lắm rồi, em phải đi làm việc đây.”

Lăng Tiêu nhìn bóng lưng Du Tiểu Mặc chạy trối chết, sung sướng cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui