Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Trong mấy ngày ngắn ngủi, đám Du Tiểu Mặc đã thành người có danh tiếng, vừa bước vào sân đã nhận được sự chú ý của cả đống người, nhất là cửa vào bên trái giữa ghế số năm mươi tới bảy mươi, khu vực này quả là nhiệt tình đến cực điểm, con mắt sắp phun lửa tới nơi rồi.

Nhan Huy và Trình Hướng Vinh đã giữ chỗ, vậy là dù họ tới khá trễ cũng không cần đứng như người ta.

Sau khi Du Tiểu Mặc ngồi xuống, thấy đám người kia vẫn còn nhìn họ, không khỏi buồn bực nói: “Những người kia có phải đối thủ của chúng ta không? Sao cứ nhìn chúng ta mãi vậy.” Hôm qua hắn ở trong phòng cả ngày, cho nên không biết dáng dấp đối thủ ra sao luôn.

Thiên Tâm ngồi trước lập tức quay đầu lại, đáp: “Chính là họ, mặc dù những người này chỉ ở tầng bốn mươi, nhưng cả đám đều âm hiểm xảo trá, từ lúc chúng ta ghi danh, bọn họ đã biết tin tức ngay, nhưng đây cũng là chuyện phải chịu, tuyển sinh hàng năm, bọn họ sẽ chú ý đặc biệt tới mấy người khá lợi hại, đề phòng mình bị chọn trúng.

Du Tiểu Mặc sờ sờ đầu, “Làm sao để đề phòng mấy chuyện thế này chứ?”

Thiên Tâm cười hì hì nói: “Đương nhiên là có thể, ai bảo hôm qua ngươi cứ ở trong phòng cơ, mấy chuyện thế này nghe ngóng là biết.”

“Vậy ngươi mau nói đi.”

Thiên Tâm nâng cái cằm xinh xắn đáng yêu lên, “Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Du Tiểu Mặc hắc tuyến, hắn biết rõ Thiên Tâm chỉ có mười chín tuổi, bắt một người hai mươi hai tuổi như hắn gọi cô nàng là tỷ tỷ tốt, da gà da vịt nổi hết lên rồi này.

Đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện, Lăng Tiêu ngồi cạnh hắn mở ánh mắt hơi khép ra, liếc nhìn Thiên Tâm rất khó hiểu, “Liên quan tới việc nhiều người khiêu chiến sẽ đổi thành rút thăm phải không.”

“Hóa ra là thế!”

Chỉ một câu, Du Tiểu Mặc đã hiểu rõ, khiêu chiến đấu có quy định, nếu như quá ba người khiêu chiến cùng một người, sẽ tiến hành rút thăm ngay tại chỗ, người bị rút thăm trúng mới có thể nhận được cơ hội này.

Nếu như những người kia biết rõ ai khiêu chiến họ, có thể nhờ người làm bộ khiêu chiến mình, số người càng nhiều, tỷ lệ bị rút trúng càng nhỏ.

Thiên Tâm chép miệng, liếc nhìn Lăng Tiêu oán trách: “Nhưng không phải cứ muốn làm là làm được đâu, bởi vì đấy là nhiễu loạn trật tự thi đấu, nếu như bị Tiêu Dao Viện truy cứu sẽ bị trừng phạt, trừng phạt rất nặng, cho nên không ai dám vi phạm, trừ khi có thể làm mà không để lại dấu vết.”

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, chắc mình không xui xẻo như vậy đâu ha, hắn phải có đủ ba cơ hội khiêu chiến mới lên được tầng sáu mươi.

Trận đấu sắp bắt đầu rồi.

Bảng ngọc thạch hiện lên tên hai trăm người sẽ thi đấu vòng thứ nhất, bởi vì nhân số tham gia trận đấu ít hơn, cho nên tên của Nhan Huy, Thiên Tâm và Trương Lan Vũ đều xuất hiện phía trên.

Thiên Tâm đã sớm rục rịch, vừa nhìn thấy tên mình lập tức nhảy dựng lên.

Kiều Vô Tinh dặn dò: “Thiên Tâm, lúc mới bắt đầu trận đấu tuyệt đối không được chủ quan, cho dù thực lực của đối phương chênh lệch nhiều cũng không thể phớt lờ, hiểu chưa?”

Thiên Tâm lè lưỡi, “Biết rồi, Vô Tinh ca ca.”

Du Tiểu Mặc đưa tay chống cằm, thực lực của ba người họ xếp ở trung đẳng, nhưng đối với người ở tầng bốn mươi mà nói, tuyệt đối có tính áp đảo, ví dụ như Thiên Tâm, thực lực của nàng là cấp bảy thượng phẩm, đối phó với một đan sư cấp sáu, không thắng thì vô lý quá.

Thực lực của Trương Lan Vũ cao ngoài dự liệu, hắn là một đan sư cấp chín hạ phẩm.

Về phần Nhan Huy, Du Tiểu Mặc không thể nhìn thấu được người này, nhìn thì như tùy tùy tiện tiện, có vẻ thẳng tính, Du Tiểu Mặc lại cảm thấy Nhan Huy có chút kỳ quái, nhưng thực lực của hắn lại là cấp tám thượng phẩm, không tệ lắm, dù có đánh tới tầng bảy mươi cũng không thành vấn đề.

Đối thủ của cả ba đều không phải là người lợi hại nhất tầng bốn mươi, kết quả không khác gì Du Tiểu Mặc đã gặp phải, đối thủ của Nhan Huy và Trương Lan Vũ chủ động nhận thua, bởi vì sau đó họ đều có trận đấu, ngoại trừ đối thủ của Thiên Tâm.

Đại khái là đối thủ của Thiên Tâm thấy nàng chỉ là con gái, thực lực cách biệt có một cấp, cho nên ôm tâm lý may mắn, không ngờ, bề ngoài của Thiên Tâm có vẻ nhu nhược, thực ra lại có một trái tim rất đàn ông, chỉ bằng sức mạnh đã đánh bay đối phương.

Du Tiểu Mặc đã sớm cảm thấy em gái này rất khỏe, chỉ là không ngờ lại khỏe tới không hợp thói thường như vậy, người bị nàng đánh bay phải nặng tới hai trăm cân, nàng đánh bay người ta mà chẳng tốn chút sức nào, xem ra ngày đó Thiên Tâm vỗ vai hắn đã gọi là “hạ thủ lưu tình” rồi.

Thiếu nữ thắng trận đang hết sức phấn khởi chạy về, nháy mắt mấy cái với Kiều Vô Tinh.

Kiều Vô Tinh bật cười lắc đầu, sỡ dĩ dặn dò Thiên Tâm không phải là do không tín nhiệm thực lực của nàng, chỉ là lo lắng đối thủ sẽ giở trò lừa bịp thôi.

“Dễ quá dễ quá, thật sự là quá dễ!”

Thiên Tâm trở lại chỗ ngồi của mình, cả khuôn mặt đều cười tươi như một đóa hoa.

Kiều Vô Tinh dở khóc dở cười, “Thiên Tâm, muội là con gái, phải chú ý hình tượng.”

Thiên Tâm lơ đễnh, “Vô Tinh ca ca, xem tiếp đi, bảng ngọc thạch lại bắt đầu sáng lên rồi, nói không chừng trận sau sẽ tới lượt huynh đó.”

Kiều Vô Tinh lắc đầu.

Như nàng nói, bảng ngọc thạch lại xuất hiện cái tên mới, Du Tiểu Mặc nhìn thật chăm chú, chỉ sợ bỏ xót tên mình, bởi vì người thi đấu ở tầng hai mươi khá ít, cho nên tỷ lệ đến lượt mình rất lớn, nhưng tên mọi người đã xuất hiện, nhưng vẫn không có tên hắn.

“Kì quái, Du Tiểu Hắc, tên đối thủ của ngươi xuất hiện phía trên kìa.” Thiên Tâm tinh mắt lập tức phát hiện một nam nhân tên là Chu Hoành, chính là đối thủ của Du Tiểu Mặc.

Nghe tiếng nàng, mọi người nhìn kỹ, quả nhiên ở vị trí số ba mươi, cũng là dãy lôi đài của Du Tiểu Mặc, nhìn thấy Chu Hoành, chỉ là bên cạnh tên của gã không có tên người khiêu chiến.

“Là rút thăm, có nhiều hơn ba người khiêu chiến Chu Hoành.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, cái gã Chu Hoành này không phải là cường giả tầng bốn mươi sao, bỗng dưng có nhiều người khiêu chiến quá vậy? Hơn nữa hắn đi ghi danh khá trễ, lúc đấy chỉ có một mình hắn khiêu chiến Chu Hoành, theo lý thuyết thì tình huống này không thể xảy ra.

Thiên Tâm che miệng cười, “Du Tiểu Hắc, xem ra cái gã Chu Hoành kia không dám đấu với ngươi.”

Du Tiểu Mặc liếc nàng một cái, “Không phải ngươi nói người bình thường không dám làm trái quy định sao?” Quá buồn phiền, lại gặp ngay chuyện này, hắn quá xui xẻo rồi á.

Thiên Tâm phản bác: “Thế nhưng mà cái gã Chu Hoành kia không phải là người bình thường, biết rõ chiến cuộc toàn thắng sao? Ta nghĩ ngươi cũng không biết, Cự Vô Phách có quy định đặc biệt, nếu có thể thắng liền sáu cuộc tranh tài, trong đó ba trận phải thắng vượt cấp, như vậy có thể lên thẳng hai mươi tầng, ta nghe nói, gã Chu Hoành này đang chuẩn bị khiêu chiến quy định này, hôm qua hắn đã thắng vượt cấp một lần rồi, nếu như thua ngươi ở đây, vậy thì thành tích trước kia hết hiệu lực, muốn khiêu chiến tiếp chỉ có thể đợi ba tháng sau.”

Nhan Huy cười hì hì nói tiếp: “Thực lực của hắn và ngươi chênh lệch quá lớn, cho dù hôm qua thắng một trận, muốn dùng thực lực của hắn bây giờ để thắng ngươi là chuyện bất khả thi.”

Du Tiểu Mặc muốn chết luôn, nếu sớm biết vậy thì còn lâu mới chọn gã, cho dù khiêu chiến cùng một người với Kiều Vô Tinh cũng được, kết quả là phải dựa vào may mắn, vừa nghĩ tới việc hắn chỉ có thể ở tầng bốn mươi, còn những người khác lên tầng sáu mươi hết, hắn đã muốn bùng cháy.

“Đáng đời!” Âm thanh hả hê của An Kiều vang lên, không hề ngạc nhiên luôn.

Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được tên này sẽ bỏ đá xuống giếng, càng không cảm thấy bất ngờ, khinh bỉ bỏ ngoài tai, sau đó tựa vào vai Lăng Tiêu, nhìn trời bốn lăm độ đầy ưu thương.”

“Lăng… Ây, anh cảm thấy em có được rút trúng không?”

Lăng Tiêu nói: “Vậy thì hãy tin tưởng có lẽ trên đầu em có một vầng sáng…”

Du Tiểu Mặc: “…” Vầng sáng chân heo sao?

Rút thăm được thực hiện trước mặt tất cả mọi người, bởi vì ngoài Chu Hoành cũng có vài người bị khiêu chiến nhiều, cho nên hơi tốn thời gian, đợi tới thời điểm đến phiên Chu Hoành, khán đài đột nhiên yên tĩnh rất nhiều, người nơi này còn rõ đầu đuôi câu chuyện hơn cả Thiên Tâm, cũng biết Chu Hoành vì không muốn đánh với Du Tiểu Mặc nên mới làm trái quy định.

Chu Hoành đứng trên võ đài số mười ba, tuy bởi vì khoảng cách xa nên không nhìn thấy nét mặt của gã, nhưng Du Tiểu Mặc cảm giác được, chắc tên này đang đắc ý lắm.

Du Tiểu Mặc oán thầm: Đại ca, không thể vì ngươi muốn chiến cuộc toàn thắng mà hi sinh ta, đây là vô đạo đức, nếu đợi lát nữa không rút trúng ta, lần thứ ba ta lại khiêu chiến ngươi, ngươi tin không? Nếu tin thì hãy ngoan ngoãn rút trúng ta đi, ta không làm khó dễ ngươi đâu, thật đó.

Sau một lát, trọng tài của võ đài số mười ba cầm một xấp giấy bước tới.

Mặt giấy phía trọng tài có ghi tên người khiêu chiến, việc Chu Hoành cần làm là rút ra một tờ trong số giấy này.

Tổng cộng có mười một tờ, tỷ lệ Du Tiểu Mặc được ‘trổ hết tài năng’ chỉ có một phần mười một mà thôi, quá nhỏ, đa số đều cảm thấy không có khả năng, nhưng không thể phủ nhận, thời khắc này thật là hồi hộp.

Trên khán phòng, sự chú ý của đám đông đã đổ dồn về phía Chu Hoành.

Mà buồn cười nhất là, tâm hồn nhiều chuyện của cặp đấu ở võ đài bên cạnh cũng đang bùng cháy hừng hực luôn, cả hai bên đều hô tạm dừng, nói chờ một chút lại đấu tiếp, trọng tài giận đến bật cười.

Trọng tài cầm số giấy đi đến trước mặt Chu Hoành, người nọ rất thong dong bình tĩnh rút ra một tờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui