Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chủ nhân, cầu an ủi!

Không cần nhìn, nhất định là cái miệng nhỏ của hai đứa đang sưng lên rồi.

Du Tiểu Mặc toát mồ hôi, hắn định bảo hai đứa đi gặm đầu của Huyền Trạch, chứ không phải gặm cái mai rùa cứng đơ kia, bởi vì dù chúng có gặm được thì cũng không thể tạo ra tổn thương trí mạng đối với thông linh Huyền Quy.

Du Tiểu Mặc thu chúng vào, nghĩ một lát vẫn kêu Thôn Kim thú ra.

Vị này mới là chuyên gia gặm vật cứng nè, mặc kệ kim loại cứng rắn tới đâu, nó đều có thể nhai rôm rốp, có lẽ sẽ gặm được mai rùa cũng nên.

Thôn Kim thú tỏ vẻ chuyện này cứ để nó, đối với nó ấy mà, mai rùa chỉ là chút lòng thành, mặc dù hơi khó cắn, nhưng chỉ cần sau đó chủ nhân an ủi nó một chút là được, ví dụ như chất lỏng vàng óng ánh kia, nếu chủ nâhn cho nó thêm vài chén chẳng hạn, đúng là không còn gì tốt hơn.

Tính thì hay lắm.

Du Tiểu Mặc cũng tỏ vẻ chỉ cần nó xử lý tốt thì tuyệt đối không thiếu phần.

Kết quả.

Thôn Kim thú vừa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra khỏi vòng tay Du Tiểu Mặc, dòng nước mạnh đã xô cho nó réo lên ‘cạc cạc cạc’ không ngừng, móng vuốt tóm chặt vào viền của mai rùa, nếu không phải Du Tiểu Mặc kịp thời ôm nó lại, chắc tên nhóc này đã bị nước cuốn trôi.

Thôn Kim thú chưa tỉnh hồn nằm trong ngực chủ nhân.

Du Tiểu Mặc thấy hắn không tên trông cậy vào đứa nào hết, đúng là khờ mới đặt hy vọng vào Thôn Kim thú, quả nhiên vẫn phải tự lực cánh sinh.

Sai lầm liên tiếp, Du Tiểu Mặc không biết Huyền Trạch đã đưa hắn ra xa bao nhiêu vạn mét, đến bây giờ gã vẫn chưa ngừng tốc độ, vì muốn gạt hắn xuống, Huyền Trạch đã dùng tất cả mọi cách, vốn là có thể trở về hình người, nhưng gã không nắm chắc.

Thực lực khi ở trong hình người không bằng bản thể, gã có thể cảm giác được, thực lực của Du Tiểu Mặc cao hơn mình, cho nên chỉ có thể dùng bản thể để tiêu hao sức lực của hắn.

Động tác của thông linh Huyền Quy quá dữ dội, Du Tiểu Mặc muốn ổn định thân mình, không thể làm được việc khác, vậy mà bây giờ bên người hắn ngoài đám tiểu yêu thú thì chẳng có ai để giúp đỡ, nếu tiếp tục như vậy, có khi Huyền Trạch sẽ đưa hắn về chỗ đồng bọn của gã mất.

Biển sâu tối tăm chỉ có thể nhìn thấy vài tia sáng, ngẫu nhiên còn chứng kiến một vài sinh vật biển kì kì quái quái bơi qua, nhưng rất nhanh đã bị hải lưu quét đi, kể cả một đàn.

Trên đường hắn đã từng gặp qua một loại sinh vật có ngoại hình tương tự cá sấu bơi dưới đáy nước, có vẻ đang di chuyển, kết quả thông linh Huyền Quy vừa trôi qua, cả bầy cá sấu bị quăng toán loạn, có con còn bị nước cuốn trôi một đoạn rất dài.

Đang lúc Du Tiểu Mặc khó xử, tiểu ô quy nằm im lặng trong ngực hắn đột nhiên bò ra khỏi cổ áo.

Du Tiểu Mặc lo lắng nó sẽ bị nước cuốn trôi, sợ tới mức vội vàng nhét nó vào vạt áo, tên nhóc này không có chút vũ lực nào, mà biển rộng lớn khôn cùng, sau khi bị cuốn đi thì hắn biết tìm ở đâu đây, hắn sẽ khóc chết mất.

Tiểu ô quy không giãy dụa, cái đầu nho nhỏ còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, ý đồ bán manh.

Du Tiểu Mặc không có thời gian chơi với nó, lúc đang chuẩn bị nhét nó vào trong áo, Huyền Trạch phía dưới đột nhiên kịch liệt rung vài cái, tốc độ đang từ từ chậm lại.

Du Tiểu Mặc khiếp sợ.

Nhưng Huyền Trạch còn khiếp sợ hơn cả hắn.

“Thông linh Huyền Quy? Sao có thể, sao ở đây lại xuất hiện thông linh Huyền Quy?” Âm thanh của Huyền Trạch bỗng vang lên, mang theo vẻ khiếp sợ khó thể tin nổi.

Du Tiểu Mặc kịp phản ứng mới hiểu có lẽ gã đã phát hiện ra sự tồn tại của tiểu ô quy, đại khái là khí tức, yêu thú rất nhạy cảm với khí tức của tộc nhân mà, tiểu ô quy mới sinh ra không lâu, chưa biết thu liễm khí tức của mình, đương nhiên sẽ bị Huyền Trạch phát hiện.

Về phần vì sao đến bây giờ gã mới phát hiện, hắn cũng không biết.

Thực ra thì không phải do khí tức, Du Tiểu Mặc không hiểu về Huyền Quy tộc, cho nên hắn không phát hiện, vừa nãy tiểu ô quy có phát ra âm thanh, âm thanh này là một loại sóng âm, chỉ có Huyền Quy tộc mới nghe được.

Bởi vì quá mức khiếp sợ, Huyền Trạch không phát hiện tốc độ đang chậm lại của gã đã tạo cơ hội cho Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc rốt cục thoát khỏi tình trạng bị dòng nước xiết cuốn đi, đứng lắc trái lắc phải, vô cùng bi thảm, thời điểm Huyền Trạch nói câu này, hắn lập tức nắm lấy cơ hội nhảy lên đầu gã, thẳng tay đập một quyền xuống.

“A!!”

Huyền Trạch gào lên giận dữ.

Một quyền này của Du Tiểu Mặc dùng bảy tám phần sức lực, nện thẳng vào phần đầu yếu ớt, mặc dù một chiêu không đập vỡ đầu được như Lăng Tiêu, nhưng cũng đủ cho Huyền Trạch thê thảm.

Huyền Trạch chỉ cảm thấy đầu đau tê tái, cơn đau khiến cho gã không thể nào suy nghĩ nổi, thân thể cực lớn rốt cục cũng ngừng lại ở dưới đáy biển không tên.

Du Tiểu Mặc không có ý định bỏ qua như vậy, vung nắm đấm đập thêm vài cái nữa, Huyền Trạch gào thét không ngừng, cái đầu đung đưa kịch liệt muốn gạt hắn xuống.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng cũng muốn níu lại mặt mũi và tự tôn đã tan nát lúc trước, lập tức nhảy ra, Kim Sí trùng hung hăng cắn vào mắt Huyền Trạch, sau đó lúc gã nhắm mắt lại liền bay đi.

Thôn Kim thú rất nghiêm túc, nó nhảy đến phần cổ dưới mai rùa, gặm cắn điên cuồng, răng Thôn Kim thú rất sắc, nhìn xem, quả nhiên trầy da.

Đang lúc Thôn Kim thú chuẩn bị cho Huyền Trạch một kích trí mạng, gã cũng chịu hết nổi, thân thể to lớn bỗng nhúc nhích, một giây sau liền biến về hình người.

Dưới chân không còn chỗ đứng, Du Tiểu Mặc sợ hãi kêu lên, vội vàng ôm Thôn Kim thú và Kim Sí trùng về.

Khi bọn hắn rơi xuống, Huyền Trạch cũng hấp hối thoi thóp, đầu là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, lúc ấy Du Tiểu Mặc tàn nhẫn đập phá tới bốn năm lần, tuy không đập vỡ được đầu gã, nhưng tuyệt đối không còn nguyên vẹn.

Có lẽ Huyền Trạch nên cảm thấy may mắn, nếu ở hình người, một đấm của Du Tiểu Mặc tuyệt đối có thể đấm văng óc gã.

Bộ dạng của Huyền Trạch cực kì thảm thiết, bị hắn nện tới nỗi thất khiếu đổ máu, mắt cũng không mở ra nổi, đây là kiệt tác của Kim Sí trùng, chỗ cổ bị Thôn Kim thú đang rỉ máu không ngừng, mùi tanh dẫn tới không ít yêu thú, nhưng bọn chúng chỉ dám đứng phía xa xa nhìn xem.

Du Tiểu Mặc sợ bị chúng trông thấy, tóm Huyền Trạch lên chuẩn bị chạy trốn.

Không ngờ hắn vẫn chậm một bước, một luồng khí thế cường hãn đột nhiên tàn sát từ phía sau, phản phất như sóng thần đang lao nhân về phía họ, uy thế khủng khiếp, khiến yêu thú xung quanh sợ hãi bỏ đi.

Khí tức này không phải của Lăng Tiêu, mà thực lực lại ngang ngửa với Lăng Tiêu, cường giả cấp mười hai, hắn chỉ đi đánh nhau một trận cũng gặp phải hả?

Rốt cục thì hắn phải xui xẻo đến mức nào chứ!

Chỉ là Du Tiểu Mặc không biết, đây chính là mục đích của Huyền Trạch.

Yêu thú cường đại sinh sống ở sông Hoạt Thủy không chỉ có mình thông linh Huyền Quy, còn có rất nhiều đại yêu thú sinh tồn từ mấy vạn năm trước, ví dụ như lãnh chúa của hải vực này – Xích Lôi Hải Giao.

Nếu không phải phía trên còn có Huyền Quy tộc, có lẽ Xích Lôi Hải Giao đã trở thành bá chủ ở sông Hoạt Thủy rồi.

Giờ phút này Du Tiểu Mặc không biết, vùng biển hắn đang đứng mới thực sự là khu vực của sông Hoạt Thủy, còn vùng biển từ Hà trấn tới đảo Kình chỉ là biển bình thường mà thôi, phàm là yêu thú sinh tồn ở sông Hoạt Thủy, tuy không thể nói toàn bộ đều là cường giả, nhưng tuyệt đối không ít kẻ mạnh mẽ.

Xích Lôi Hải Giao là một cường giả cấp mười hai ba sao, thực lực mạnh mẽ, dù tiểu bối của Huyền Quy tộc nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lão vài phần, có điều nếu thông linh Huyền Quy gặp nạn, lão cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Trận chiến của Du Tiểu Mặc và Huyền Trạch đã kinh động tới Xích Lôi Hải Giao.

Vì ngăn ngừa thông linh Huyền Quy gặp xui xẻo ở vùng biển của lão, lúc này Xích Lôi Hải Giao mới đến xem xét.

Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, về Xích Lôi Hải Giao, hắn đã từng nghe Thiên Đao nhắc tới, xem ra đành phải buông tha cho Huyền Trạch thôi, đang nghĩ ngợi, một bàn tay đột nhiên đặt lên vờ vai hắn, làm hắn càng hoảng sợ.

Đợi hắn kịp tỉnh táo, người đã xuất hiện trong không gian của Lăng Tiêu, dưới chân là “thi thể” của Huyền Trạch.

“Xem ra em có thể chất thu hút phiền toái.” Bên tai, giọng Lăng Tiêu nhẹ nhàng vang lên.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.

Hắn phản đối kịch liệt nhé, hắn đâu có dẫn Xích Lôi Hải Giao tới, mà là cái gã Huyền Trạch kia kìa, hắn cùng lắm chỉ dính chút nhân quả mà thôi.

Du Tiểu Mặc vội vàng nói sang chuyện khác, “Phải làm sao bây giờ?”

Bên ngoài đang có một con Xích Lôi Hải Giao, thực lực ngang ngửa với Lăng Tiêu, nếu lúc bọn bọn hắn mà đi ra ngoài sẽ phải đánh nhau, nhưng nếu không ra thì không thể trở về đảo Kình.

Nhỡ Hải Sơ phát hiện bọn hắn biến mất, lại liên tưởng tới sự mất tích của Huyền Thịnh và Huyền Trạch, nói không chừng sẽ đoán ra sự liên quan giữa bọn hắn, tuy nói Huyền Thịnh và Huyền Trạch là phản đồ của Huyền Quy tộc, nhưng làm gì có ai biết tộc nhân của mình bị giết còn cảm kích với thủ phạm đâu.

“Em cho rằng ta không đánh lại Xích Lôi Hải Giao?”

Cặp mắt đen huyền của Lăng Tiêu lóe ra ánh sáng kì dị, nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm.

Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, “Tuyệt đối không phải.”

Lăng Tiêu không tiếp tục vấn đề này, không gian của y khác với không gian của Du Tiểu Mặc, không thể di động, cho nên chỉ có thể đợi Xích Lôi Hải Giao rời khỏi, hoặc phải đánh một trận.

Lăng Tiêu không có lựa dọn, y kéo Huyền Trạch tới bên cạnh Huyền Thịnh.

Du Tiểu Mặc còn muốn nói gì đã thấy Du Quân Kỳ bưng vẻ mặt hưng phấn chạy tới, “Con trai, cuối cùng con cũng đến thăm cha rồi, cha rất nhớ con!”

Hô xong liền nhào về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc vội vàng né tránh, con người này đúng là già mà không kính, đã mấy vạn tuổi rồi mà vẫn còn học theo con nít đi làm nũng.

Du Quân Kỳ bị vồ ếch, nhưng ông không thất vọng mà chỉ giương cặp mắt vô tội nhìn Du Tiểu Mặc.

“Con trai”

“Ngừng! Rốt cuộc thì ông muốn làm gì?” Du Tiểu Mặc nổi hết cả da gà.

“Cha nhớ con lắm, con tha chứ cho cha được không?” Du Quân Kỳ mong đợi nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc thật sự không hiểu, nhớ hắn và tha thứ thì liên quan gì đến nhau? Định gạt bỏ hết lỗi lầm ấy hả? Đừng có mơ!

“Không thể!”

Du Tiểu Mặc cảm thấy, mẫu thân kiếp này của hắn quá thiệt thòi, một cây cỏ tươi non mơm mởn như vậy mà lại bị lão trâu già gặm mất.

Du Quân Kỳ đau đớn nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc lờ đi, chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu, Huyền Trạch đã bị y cắt đứt chút sinh cơ cuối cùng, vì không để cho gã hiện nguyên hình, miễn cho không gian quá tải, Lăng Tiêu đang dùng lửa để luyện hóa thân thể gã.

Mới mấy giờ trước Huyền Trạch còn kiêu ngạo, dõng dạc tuyên bố muốn giết bọn hắn, giờ phút này đã rơi xuống kết cục hài cốt không còn.

Đây là lần thứ nhất bọn hắn giết Đế Vương thú trong Tứ Linh.

Du Tiểu Mặc chỉ hy vọng thông linh Huyền Quy vĩnh viễn đừng bao giờ phát hiện ra thủ phạm là bọn hắn, dù sao hắn vẫn có thiện cảm với Huyền Quy tộc, huống chi hắn còn rất thích tiểu ô quy đáng yêu này.

Cùng lúc này, sau khi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tiến vào không gian, Xích Lôi Hải Giao đã chạy tới, lão chắc chắn mình ngửi thấy khí tức của Huyền Quy tộc, nhưng lão không có nghĩa vụ quan tâm đến hậu bối của họ, cho nên chỉ dừng lại mười lăm phút rồi bỏ đi.

Thời gian Lăng Tiêu luyện hóa không dài, không lâu sau, cái xác của Huyền Trạch đã thành ba giọt tinh huyết.

Đế Vương thú trong Tứ Linh khác với yêu thú bình thường, trong cơ thể họ không có nội đan, nếu không thì Du Tiểu Mặc đã có thêm một viên nội đan cấp mười một rồi.

Lăng Tiêu không vội vã kích phát huyết mạch Huyền Quy trong cơ thể, sau khi cất tinh huyết vào lọ, lập tức ôm Du Tiểu Mặc rời khỏi không gian, bỏ lại Du Quân Kỳ ai oán không thôi nhìn cái thi thể Huyền Quy không đầu khổng lồ kia, cuối cùng ông cũng phát hiện dù có ở trong không gian cũng chẳng thể gặp được con trai thường xuyên!

Rời khỏi không gian, hai người tăng tốc chạy về đảo Kình.

Việc Huyền Trạch biến về bản thể không có ảnh hưởng gì lớn tới đảo Kình, cư dân trên đảo còn tưởng đó là thủy triều, hơn nữa Du Tiểu Mặc và Huyền Trạch không đánh nhau gần đảo, cho nên Hải Sơ không hề phát hiện.

Nhưng lúc Hải Sơ đến, bọn hắn vẫn chưa trở về.

Ngay lúc Hải Sơ muốn đi tìm hai người họ, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã trở lại đảo Kình rồi.

Hai bên gặp nhau ngay tại cửa khách sạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui