Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Phải mất tới nửa canh giờ, Du Tiểu Mặc mới chấp nhận sự thật là mình sẽ phải ngủ cùng phòng cùng giường với Lăng Tiêu.

Chỉ là đã sắp tới giờ thi đấu, cho nên hắn không còn thời gian để chữa trị tâm hồn bé nhỏ đang bị tổn thương của mình nữa.

Tuy rằng sắp xếp hai người ở chung một phòng, nhưng võ hệ cũng không chuẩn bị cho bọn họ các loại vật phẩm như chăn đệm, kể cả mấy đồ dùng cá nhân cũng đều do đệ tử đan hệ tự mang tới, cũng may mỗi người đều có một cái túi trữ vật lúc nào cũng mang theo bên người, tuy rằng không lớn lắm, nhưng vẫn dư sức để mấy thứ này.

Lúc Du Tiểu Mặc sắp xếp mọi thứ xong xuôi cũng là lúc cuộc đấu bắt đầu.

Tuy rằng đệ tử Trung Mạch không nhiều lắm, nhưng dù sao một đám người tập trung hết vào một chỗ thì số lượng khán giả vẫn rất khả quan.

Du Tiểu Mặc đi theo Lăng Tiêu tới quảng trường đặt võ đài, một đám người đông nghịt được xếp vào mấy khu vực, một chỗ dành cho trưởng bối của phái Thiên Tâm, ngay phía trước võ đài, có mười lăm cái ghế sắp xếp ngay ngắn, đã có mười vị trưởng bối ngồi vào chỗ, còn những chỗ trống còn lại chắc cũng phải đợi sát giờ.

Một chỗ khác là chỗ ngồi của thí sinh, các vị đệ tử muốn dự thi có lẽ đã tới đông đủ, có người đang nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tinh thần thật tốt cho trận đấu hôm nay, có người thì nói chuyện phiếm cùng các sư huynh đệ khác, nói tóm lại bầu không khí rất náo nhiệt, cũng không vì chuyện có thể trở thành đối thủ của nhau mà lạnh nhạt.

Chỗ cuối cùng chính là ghế dành cho đan hệ, nhân số không nhiều, phần lớn cũng đã tới đủ, trong đó có cả người đang hận Du Tiểu Mặc tận xương tủy, Thang Vân Kỳ.

Lúc hai người vừa xuất hiện, ánh mắt mãnh liệt nhất lại có đủ lực sát thương nhất đương nhiên thuộc về Thang Vân Kỳ.

Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được vị đại tiểu thư này sẽ có mặt ở Trung Mạch, bởi vậy đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi, chỉ là hắn vẫn bị hoảng sợ, cần bao nhiêu căm hận mới có thể có ánh mắt như vậy, hắn không nghi ngờ, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì giờ chắc hắn đã chết không toàn thây rồi.

Gồng mình chống lại áp lực dữ dội, Du Tiểu Mặc nhấc chân muốn đi về phía vị trí của đan hệ thì cánh tay đột nhiên bị ai đó tóm lấy.

Lăng Tiêu nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi muốn đi đâu?”

Du Tiểu Mặc sửng sốt một lát rồi mới chỉ về phía đan hệ: “Đi tới đó á, kia là chỗ ngồi của chúng ta, ta vừa nhìn thấy nhị sư huynh ở đó.”

“Bên kia quá ít người, ngươi đi cùng ta tới chỗ dự thi ngồi đi.” Lăng Tiêu nhìn mấy đệ tử đan hệ đang ngóng về phía bên này, hắn không thích ánh mắt mấy người của Thang Vân Kỳ nhìn Du Tiểu Mặc.

“A? Có thể làm vậy chứ?” Du Tiểu Mặc không ngờ tới Lăng Tiêu sẽ trả lời như vậy.

“Ta nói có thể là có thể.” Lăng Tiêu nói xong cũng không quan tâm hắn sẽ đáp lại ra sao, trực tiếp cầm tay hắn kéo về phía chỗ dành cho thí sinh.

Du Tiểu Mặc vội vàng bước theo, tránh việc chạy theo không kịp rồi té dập mặt trước một đống người thế này, sau một lát mới hỏi: “Nhưng mà, chỗ này đều có người ngồi, nếu ta tới đó thì phải ngồi ở đâu?”

Lăng Tiêu quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn, lập tức nói: “Cho dù không có, ta cũng sẽ biến thành có, mà nếu không, ngươi có thể ngồi trên đùi ta, ta không ngại đâu.”

Du Tiểu Mặc lảo đảo, mém chút nữa thì ngã, may mắn Lăng Tiêu vẫn đang cầm tay hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Thế nhưng mà ta ngại!”

Cái gì gọi là ‘Ngồi trên đùi ta’. Hắn là đàn ông nha, không phải nữ nhân, nếu thực sự làm như vậy, không chỉ vứt sạch mặt mũi mà còn có thể bị nước miếng của người khác nhấn cho chết chìm nữa đó, đến lúc ấy dù cho hắn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi nhục này!

Lăng Tiêu giống như không quan tâm lắm mà nhún vai.

Ngay lúc Du Tiểu Mặc đang đi về chỗ dự thi, ở phía khán đài của đan hệ, hai mắt Thang Vân Kỳ đang căm phẫn tới mức muốn phun lửa.

Sự ghen ghét lúc này còn mãnh liệt hơn lúc nghe được chuyện hai người bọn họ sẽ ngủ chung một phòng, nàng đã dự định chỉ cần đợi Du Tiểu Mặc đi tới ngay lập tức sẽ làm cho đối phương bẽ mặt, kết quả tới cơ hội ra tay cũng không có, nếu như trong tay Thang Vân Kỳ đang cầm một chiếc khăn tay, đoán chừng đã bị cô nàng xé thành mảnh vụn rồi.

“Tiểu sư muội, có phải là Lâm sư huynh biết rõ kế hoạch của chúng ta rồi không?”

“Không có khả năng.” Thang Vân Kỳ sa sầm mặt này, kế hoạch này là do bọn họ nghĩ ra nhất thời, lúc ấy cũng không có người khác ở gần, còn nữa, bởi vì thân phận con gái của chưởng môn, không có mấy người dám đắc tội với nàng.

“Vậy có thể là trùng hợp.” Người kia nói lí nhí.

“Xem ra, chỉ có thể dùng cách kia rồi.” Thang Vân Kỳ nói, thực ra nàng không muốn sử dụng con cờ kia sớm vậy, chỉ là tận mắt thấy Tiếu ca lại có thể tìm đủ mọi cách để bảo vệ cái tên Du Tiểu Mặc kia, nếu nàng còn cố nhịn nữa, Thang Vân Kỳ cảm giác mình sẽ nổ tung mất.

Mấy người xung quanh không dám hỏi tiếp, chỉ là thấy tiểu sư muội tự tin như vậy, cảm giác việc này không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Lúc đám người kia bàn tán với nhau dường như đã quên mất, ngồi bên cạnh bọn họ là sư huynh đồng môn của Du Tiểu Mặc, Phục Tử Lâm. Đại khái do người này quá im lặng cho nên tất cả đều quên mất sự hiện hữu của hắn.

Ở phía đối diện, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu kéo về phía chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi dành cho thí sinh xếp thành năm hàng, mỗi hàng có mười người, chỗ của Lăng Tiêu ngay ở chính giữa hàng đầu tiên.

Đây là một vị trí vô cùng tốt, ngồi hai bên trái phải là Chu Bằng và Tần Sĩ Vũ, hai người này đã tới từ sớm rồi. Chu Bằng thấy đại sư huynh kéo Du Tiểu Mặc tới, rất tự giác đứng lên nhường chỗ ngồi của mình lại, mà vị sư đệ bên cạnh Chu Bằng cũng lập tức đứng lên nhường chỗ của mình, còn bản thân chạy ra phía sau đứng.

Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc bó tay luôn, mấy người này cũng quá tích cực rồi đó, khó trách được Lăng Tiêu sẽ tự tin như vậy.

Thời gian dần trôi qua, chưởng môn Thang Phàm rốt cuộc cũng tới, đi theo là mấy vị trưởng lão bối phận rất cao, bởi vì đệ tử Trung Mạch đều lạ đệ tử hạch tâm, cho nên được coi trọng cũng là chuyện đương nhiên, tiếp sau đó, Thang Phàm liền bắt đầu giảng một vài câu nói mang tính cổ vũ.

Sau khi nói vài câu dạo đầu, Thang Phàm quay về chỗ ngồi, nhường lại vị trí cho trọng tài, là một vị trưởng lão có họ Khương.

“Giải đấu năm nay vẫn áp dụng phương thức rút thăm như những năm trước, ai được gọi tên thì đi tới võ đài, người nào rơi khỏi võ đài trước thì người đó thua cuộc, người chủ động nhận thua cũng sẽ tính thua cuộc, hi vọng các ngươi sẽ tự biết lượng sức mình, hiện tại bắt đầu rút thăm.”

Khương trưởng lão nói xong, một vị tiểu bối dưới đài lập tức cầm một cái rương hình vuông đi lên, để chứng minh rương này chưa bị ai động tay vào, Khương trưởng lão nhận lấy sau đó dùng sức lắc mạnh mấy cái, rồi mới thò tay vào lấy hai tờ giấy.

Sau khi mở giấy ra, giọng Khương trưởng lão mang vọng khắp võ đài: “Vị thứ nhất Chu Bằng, vị thứ hai Lâm Tiếu, mời hai vị lên võ đài!”

Dưới khán đài lập tức xôn xao, bây giờ mới là trận mở đầu đã chọn trúng hai người này là sao, thật là vui tính quá đi.

Mọi người đều biết, quan hệ của Chu Bằng và Lâm Tiếu rất tốt, hơn nữa tuy thực lực của Chu Bằng không bằng Lâm Tiếu, nhưng trong mấy vị sư huynh đệ, Chu Bằng cũng nằm trong mười người đứng đầu rồi, vậy mà tình hình hiện tại, hai người bọn họ sẽ có một người bị loại ngay từ trận đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui