Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Ban đêm, trong phòng của Lăng Tiêu, ở nơi người bên ngoài không nhìn thấy, bóng của Du Tiểu Mặc đang được dạ minh châu chiếu lên cửa sổ.

Tư thế chăm chú rất hấp dẫn người, bởi mới có câu thời điểm nam nhân nghiêm túc là lúc họ có sức quyến rũ nhất, câu này quả nhiên không sai, Lăng Tiêu ngồi ở phía đối diện ngoại trừ ngẫu nhiên nhắm mắt, còn lại toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ tý, Du Tiểu Mặc đã luyện suốt hai canh giờ, mãi cho tới khi sử dụng hết một chút sức mạnh linh hồn cuối cùng mới chịu dừng lại.

Bỏ viên linh đan cuối cùng vào trong lọ, Du Tiểu Mặc lau mồ hôi đã ướt đầm trên trán, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng không thể lấn át được nụ cười càng ngày càng vui vẻ trên mặt hắn, tốc độ luyện đan của hắn lại tiếp tục tăng lên, trong hai canh giờ luyện được mười viên linh đan thượng phẩm, nhanh hơn hôm qua không ít.

“Lăng sư huynh, đây là mười viên linh đan, hương vị chắc sẽ giống với viên lúc nãy ngươi ăn đó.”

Du Tiểu Mặc đem đồ đạc trên bàn trà dọn sạch sẽ, sau đó mới đưa cái lọ chứa linh đan cho y.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn cái lọ trên tay hắn, rồi lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, ngay lúc Du Tiểu Mặc có ảo giác là y sẽ không thèm lấy, Lăng Tiêu đột nhiên nhận lấy cái lọ, sau đó mặt không thay đổi nói một câu: “Về sau không cần vội như vậy.”

Dứt lời y liền quay về phòng ngủ.

Du Tiểu Mặc, “…” Tên khốn này, vì sao không nói sớm hơn hả!

Lúc mới luyện đan, hắn cứ cho lo Lăng Tiêu đang cần gấp lắm, cho nên mới phải bỏ ra hai canh giờ liên tục luyện đan, cũng vì luyện cho xong mười viên này, chỉ sợ Lăng Tiêu không vui sẽ tăng thêm số lượng linh đan, ai mà biết luyện xong xuôi rồi tên kia mới nhả ra mấy lời vàng chữ ngọc này, rõ ràng cố ý hành hạ mình mà.

Sau khi hung hăng chửi rủa vài câu trong bụng, Du Tiểu Mặc mới đi theo vào bên trong.

Giờ tý là khoảng mười một giờ tối, tuy rằng không phải rất muộn, nhưng toàn bộ Trung Mạch đều đã tắt lửa, đúng là thời điểm vạn vật yên tĩnh.

Lúc Du Tiểu Mặc đi tới, vừa thấy Lăng Tiêu cởi áo ngoài, chỉ mặc một bộ đồ đồ mỏng màu trắng, thân hình cao lớn đẹp đẽ như ẩn như hiện dưới lớp vải, thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng đường cong ở bên trong, khuôn mặt lạnh nhạt rồi như mạnh mẽ dọa người, làm mặt Du Tiểu Mặc đỏ như tôm luộc.

Hiện tại hắn mới nhớ ra, mấy ngày tiếp theo hắn sẽ phải ngủ cùng một cái giường với Lăng Tiêu.

“Tiểu sư đệ, còn đứng đó làm gì, không nhanh qua đây ngủ đi.”

Lăng Tiêu quay đầu lại liền thấy Du Tiểu Mặc đang lúng túng đứng ở cửa phòng, hai má cũng không còn tái nhợt như khi nãy mà đỏ hồng hồng như trái cà chua chín, chỉ lần liếc nhìn cũng biết hắn đang căng thẳng.

Du Tiểu Mặc không biết tay chân mình để đâu mới phải, vô cùng cẩn thận, “Lăng sư huynh, hay là ta trải chiếu nằm dưới đất nhé, hai người ngủ một giường sẽ hơi chật, hơn nữa đột nhiên có thêm một người, chắc ngươi sẽ không quen đâu!”

Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, “Chưa thử làm sao ngươi sẽ biết là ta không quen?”

Du Tiểu Mặc câm nín, mấy chuyện như thế này chẳng lẽ phải thử mới biết được sao? Vớ vẩn!

Lăng Tiêu không nói gì mà đi tới kéo hắn đến bên giường, chợt nhìn hắn đầy ám muội rồi nói: “Tiểu sư đệ, cần ta cởi áo giúp ngươi không?”

Phản ứng đầu tiên của Du Tiểu Mặc chính là dùng tay kia giữ chặt cổ áo mình, giống như thật sự lo lắng Lăng Tiêu sẽ giúp hắn cởi áo vậy, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn thiếu chút nữa gục ngã, tại sao phản ứng của hắn lại như dân nữ nhà lành vậy? Đều là lỗi của Lăng Tiêu, nếu không phải tên này thường xuyên dùng giọng điệu cà chớn này đùa mình, hắn cũng sẽ không hình thành phản xạ có điều kiện!

“Không, không cần, ta quen mặc quần áo đi ngủ.” Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, đành phải nghĩ đại ra một lý do nào đó.

Lăng Tiêu liếc hắn từ trên xuống dưới, sao đó hỏi han: “Mặc quần áo đi ngủ không khó chịu sao?”

Du Tiểu Mặc cười gằn một tiếng: “Không hề.”

Nghe như thế, Lăng Tiêu liếc nhìn hắn đầy ẩn ý, “Nếu ngươi đã thích thế, ta cũng không ép nữa, hiện tại có thể lên giường ngủ rồi chứ?”

“Đương, đương nhiên.” Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian cởi giày, dường như sợ Lăng Tiêu sẽ đổi ý bất cứ lúc nào, sau khi bò lên giường lập tức chui vào một góc, rồi len lén kéo chăn bông đắp lên người mình.

Lúc Lăng Tiêu nằm xuống liền thấy cái bộ dạng sợ hãi yếu đuối của hắn không khỏi cười lớn, một tay chống đầu, cười nhạo: “Tiểu sư đệ, sao ngươi phải sợ hãi như vậy, chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hả?”

“Không phải, ta chỉ thấy nằm như thế này rất tốt...” Chỉ là không quen tí nào thôi.

Loại cảm giác này có thể miêu tả như ngươi có một kẻ thù không đội trời chung, đột nhiên vào một ngày đẹp trời hai người các ngươi phải ngủ chung trên một cái giường, cảm giác kia muốn nói có bao nhiêu kỳ cục thì có bấy nhiêu kỳ cục, ai mà ngờ được sẽ có cái ngày hai người phải nằm chung một chăn cơ chứ, tuy rằng hắn và Lăng Tiêu không phải kẻ thù, nhưng tên kia mang cho hắn một loại cảm giác gần gần như thế, chính là không thể thả lỏng được, lo lắng bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể làm chuyện gì đó dọa người.

“Tùy ngươi!” Lăng Tiêu lười biếng nhả ra hai chữ, sau đó quay người bắt đầu ngủ, không thèm để ý Du Tiểu Mặc giờ đang co lại giả vờ làm nhộng.

Du Tiểu Mặc nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ mới thấy đôi mắt Lăng Tiêu đang nhắm lại, hô hấp cũng có tiết tấu, giống như đã ngủ rồi, tốc độ này có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness nha.

Ôm đám chăn chùm lên người mình, Du Tiểu Mặc bày tỏ, chăn quá nhỏ, vậy mà buổi sáng hắn lại bỏ qua điểm này.

Bởi vì đây vốn là phòng một người ở, đương nhiên chẳng dùng tới chăn lớn làm gì, hơn nữa thân hình Lăng Tiêu lớn hơn hắn rất nhiều, chỉ cần kéo một cái đã lấy mất hơn nửa cái chăn, thêm với việc hắn đang co người lại trong góc, trên người chẳng có mấy phần chăn, chỉ đủ một miếng nhỏ để che bụng, hơi lạnh ùa vào phòng, lạnh tới mức hắn run lẩy bẩy.

Du Tiểu Mặc xoa xoa hai tay, xem ra đêm nay chỉ có thể chịu đựng mà thôi, đợi ngày mai lại nghĩ cách khác.

Cũng không lâu lắm, cơn buồn ngủ liền tấn công, Du Tiểu Mặc không thể chống đỡ được nên cũng ngủ mất.

Đúng lúc này, người đáng lẽ ra nên ngủ đột nhiên mở mắt, Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc co ro một góc, trong mắt lộ ra nét cười, kỳ thật với thể chất của y thì chút khí lạnh ban đêm này chẳng bõ bèn gì, kể cả để y ngủ đêm trong băng tuyết cũng vậy, sở dĩ y làm vậy chỉ để xem Du Tiểu Mặc có thể chịu đựng tới khi nào mới bò lại gần.

Không nghĩ tới y chưa đợi được tới lúc đó, hắn đã ngủ mất!

Thật là thất vọng nha, Lăng Tiêu cầm tất cả chăn đắp lên người Du Tiểu Mặc, sau đó mới nhắm mắt lại, rất nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Lăng Tiêu cứ cho rằng mình sẽ ngủ tới khi trời hửng sáng, không ngờ, nửa đêm đã bị một cái thân thể nóng hổi cọ tới tỉnh giấc.

Mở to mắt liền nhìn thấy cái người lẽ ra đang nằm trong góc chẳng biết từ khi nào đã như bạch tuộc tám chân dính trên người y, ngay cả chăn cũng được vác qua luôn, chỉ là có một ít chăn đang đắp trên người hắn, còn dư lại đang nằm trong góc.

Đại khái vì cảm giác được nguồn nhiệt, cho nên Du Tiểu Mặc theo bản năng bò tới gần chỗ ấm áp, đầu gối lên ngực y, có lẽ vì nơi này rất rắn chắc, cho nên đang chép chép miệng, như là phàn nàn, nhưng tay chân vẫn ôm chặt người y, thân thể rốt cục không còn run rẩy vì lạnh nữa, dường như còn ngủ say hơn.

Chờ tới lúc Lăng Tiêu phản ứng được, Du Tiểu Mặc đã treo trên người y rồi, hít thở vào đều là mùi hương của hắn.

Chỉ là Du Tiểu Mặc ngủ cũng không ngủ yên, đã bò lên người y còn nhích tới nhích lui, nhích một lúc liền cọ vào chỗ nào đó ở bên dưới, kết quả là cái chỗ kia đã có phản ứng rồi, Lăng Tiêu biến sắc, vội vàng giữ chặt hắn lại, quả nhiên Du Tiểu Mặc không cử động nữa, tìm được vị trí thoải mái, chép chép miệng tiếp tục ngủ, bởi vì ai đó đang xuất hiện biến hóa khó nói, cho nên thân thể càng ngày càng nóng, Du Tiểu Mặc càng ôm càng thấy ấm, không chịu buông tay.

Lăng Tiêu cúi đầu thấy Du Tiểu Mặc đang tựa vào ngực mình ngủ ngon lành, khẽ nhếch miệng, nghiến răng.

May mà sức nhẫn nại của y hơn người thường nếu không đã thành trò cười rồi, cưỡng chế bản thân mặc kệ nơi nào đó đang thay đổi, Lăng Tiêu cũng chẳng ngủ nổi được nữa, mở mắt nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc cả đêm.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tỉnh lại liền phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay của Lăng Tiêu, làm hắn sợ tới mức giật mình bật dậy. Không ngờ động tác này đã quầy rầy tới Lăng Tiêu, y vốn chỉ nhắm mắt chứ không ngủ, Lăng Tiêu mở to mắt hung dữ nhìn Du Tiểu Mặc, hai tay ôm eo hắn cũng không thèm buông ra, lớn tiếng nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi dám cử động nữa thử xem!”

Du Tiểu Mặc lập tức cứng đờ, run rẩy lùi về trong lòng hắn, lắp bắp nói: “Ta, làm sao ta lại ngủ ở đây?”

“Ngươi cứ nói đi?” Giọng Lăng Tiêu khàn khàn nhổ ra ba chữ, tuy rằng âm thanh vẫn gợi cảm như trước, nhưng cũng mang lại cho người ta một loại cảm giác u ám kì lạ.

Du Tiểu Mặc run rẩy, nếu hắn biết thì đã chẳng phải hỏi rồi, nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó lớn lớn cứng cứng đang chọc vào bắp đùi mình, đợi lúc hắn nghĩ ra được cái thứ cứng cứng kia là cái gì, cả khuôn mặt bao gồm hai tai đều đỏ như muốn nhỏ máu…

Cái này cái này cái này, thật sự quá kinh hãi rồi đó!

Tuy rằng thần bột* là hiện tượng sinh lý bình thường của một nam nhân, nhưng cứ nghĩ tới cảnh bị thứ đó chọc vào đùi, hắn đã cảm thấy da đầu tê dại.

Vì sao lúc hắn tỉnh lại biến thành như vậy, ai tới nói cho hắn biết đi?

*Thần bột: ờm… hiện tượng chỗ nào đó cứng vào buổi sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui