Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Ngày hôm sau, sáng sớm Phục Tử Lâm đã tới gõ cửa phòng Lăng Tiêu.

Bởi vì giải đấu của Trung Mạch đã xong từ hôm qua, cho nên bọn họ cũng có thể rời khỏi đây.

Phục Tử Lâm tới tìm hai người chính là về chuyện rời khỏi, hắn là nhị sư huynh của Du Tiểu Mặc, hai người lại cùng đi nữa, cho nên hắn phải cam đoan Du Tiểu Mặc trở về cùng mình, nếu không sư phụ và đại sư huynh nhất định sẽ trách hắn.

Tối hôm qua Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu lăn qua lăn lại, lúc Phục Tử Lâm gõ cửa, hắn còn rúc trong chăn ngủ say như chết, đâu có nghe được tiếng đập cửa, người mở cửa chính là Lăng Tiêu, cũng không biết y đã nói gì với Phục Tử Lâm, cuối cùng Phục Tử Lâm đành phải một thân một mình rời đi, Du Tiểu Mặc hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện này.

Khi hắn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Du Tiểu Mặc chui từ trong chăn ra, dụi dụi đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, rướn cổ nhìn ra phía ngoài, không thấy bóng Lăng Tiêu, hôm nay cũng rất yên tĩnh, lúc này vào hai ngày trước bên ngoài đã huyên náo tiếng người.

Nghĩ đến chuyện giải đấu đã kết thúc, Du Tiểu Mặc cũng tỉnh, rời giường đi rửa mặt, phát hiện Lăng Tiêu vẫn chưa trở lại, liền mở cửa đi sang bên cạnh, gõ cửa phòng Chu Bằng, “Nhị sư huynh, nhị sư huynh, huynh có ở đấy không?”

Kêu vài tiếng đều không có ai trả lời, Du Tiểu Mặc còn tưởng Phục Tử Lâm có việc đi ra ngoài rồi, đang chuẩn bị về phòng, cửa đột nhiên vang lên tiếng động, một nam tử dáng dấp bình thường còn có vài phần hiền hòa đi ra, nhìn thấy hắn đã hỏi: “Ngươi là Du sư đệ phải không, ngươi muốn tìm sư huynh của ngươi sao? Hắn đã rời đi rồi.”

Du Tiểu Mặc vừa mới xoay người, nghe nói như thế lập tức quay trở lại, liên tục ném ra một đống câu hỏi, “Ngươi nói cái gì? Phục sư huynh đi rồi? Lúc nào?”

“Đúng vậy, ta nhớ rõ lúc đó là giờ thìn, ta vừa ra cửa đã thấy sư huynh của ngươi đang gõ cửa phòng đại sư huynh.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nam tử không hiểu lắm.

Du Tiểu Mặc mới bi kịch nhớ ra, hình như lúc đó hắn đang ngủ say như heo.

Nam tử thấy khôn mặt hắn thiếu chút nữa đã nhăn lại thành một nhúm, nghĩ chắc hắn lo lắng bị bỏ lại một mình, liền an ủi: “Ngươi đừng lo, đại sư huynh sẽ đưa ngươi trở về.”

Chính là vì y ta mới lo lắng được không nào!

Du Tiểu Mặc oán thầm trong lòng, nhất định là tên kia cố ý không gọi hắn dậy, đã biết rõ hắn không yên lòng đành phải trở về phòng trước, Du Tiểu Mặc còn cám ơn nam tử một tiếng, nếu không phải nhờ anh ta thông báo, hắn còn tưởng nhị sư huynh vẫn đang ở đây.

Sau khi trở về phòng, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, mặc kệ lúc nào Lăng Tiêu mới dẫn hắn rời khỏi đây, hắn đã quyết định trước khi mặt trời xuống núi cũng sẽ rời đi, nếu không nhỡ có ai đồn ra, cũng chứng thực hắn và Lăng Tiêu có chuyện xấu không thể cho ai biết rồi.

Lăng Tiêu cũng không để hắn đợi lâu, ngay sau khi Du Tiểu Mặc vừa thu dọn xong đã trở về, nhìn thấy mấy thứ thuộc về hắn đều đã biến mất trong phòng, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Du Tiểu Mặc lo lắng y không chịu dẫn mình rời khỏi đây, lập tức trách móc: “Giải đấu đã xong rồi, hôm nay ta phải trở về, lúc nào ngươi chuẩn bị dẫn ta rời khỏi? Hay chính ta tự đi?”

“Ngươi muốn đi lúc nào cũng được.”

Lăng Tiêu có chút buồn cười, nhìn cái biểu lộ khẩn trương của hắn kìa, chẳng lẽ hắn cho là y sẽ giữ chân ép hắn ở lại sao? Cho dù y muốn vậy, nhưng cũng phải có sự đồng ý của Thang Phàm mới được, mà không đời nào lão hồ ly kia lại đồng ý, dù sao nơi này cũng là Trung Mạch, không thể ra vào tùy tiện, tuy rằng Du Tiểu Mặc đã thề, nhưng chuyện Khương trưởng lão hãm hại cũng chưa giải quyết xong, mà y cũng không muốn để Du Tiểu Mặc tiếp tục ở lại đây.

Hiển nhiên là Du Tiểu Mặc không ngờ được y lại dứt khoát đến vậy, sau khi sửng sốt một lát không khỏi xấu hổ vì mình lại có lòng tiểu nhân, xem ra hắn đã hiểu lầm Lăng Tiêu rồi, người ta căn bản không có ý tứ kia.

Xế chiều hôm đó, Lăng Tiêu liền giữ lời tiễn hắn rời đi.

Bởi vì giải đấu ở bốn mạch khác vẫn chưa kết thúc, cho nên Lăng Tiêu chỉ đưa hắn tới chỗ Phương Thần Nhạc.

Phương Thần Nhạc đã sớm biết được thông tin mấy ngày nay đều là Lăng Tiêu chăm sóc Du Tiểu Mặc, lúc gặp hai người cùng xuất hiện cũng không cảm thấy lạ, chỉ khách khí cảm tạ y.

Tuy Lăng Tiêu không thích Du Tiểu Mặc quá thân thiết với Phương Thần Nhạc, nhưng cũng không biểu hiện ra trước mặt mọi người, khách sáo vài câu rồi đi.

“Tiểu sư đệ, xem tinh thần của ngươi tốt như vậy, chắc mấy ngày nay trôi qua không tệ lắm hả, nhưng mà tiếp theo sẽ bận rộn đó, trận đấu ở bốn mạch không thể so với Trung Mạch, bởi vì thường thường sẽ có người bị thương, vì vậy chúng ta sẽ bề bộn nhiều việc đó.” Đưa mắt nhìn bóng lưng Lăng Tiêu, Phương Thần Nhạc nhẹ nhàng nói mới Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc chịu đựng ánh mắt hâm mộ của người khác, cười xấu hổ, “Đệ biết rồi, đại sư huynh.”

Xế chiều hôm đó cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu được ‘bề bộn nhiều việc’ là bề bộn tới mức độ nào.

Hai mươi mấy người của Đô Phong bận bịu tới mức chân không chạm đất, cứ một lúc lại có tiếng nói võ đài số một có người bị thương, một lúc lại có người bảo võ đài số hai có người bị thương, gọi bọn họ mau chóng tới, chạy tới chạy lui, mới một buổi chiều Du Tiểu Mặc đã không chịu đựng nổi.

Loại tình trạng này cứ tiếp diễn đến buổi chiều hai ngày sau mới chấm dứt, xế chiều hôm đó Triệu sư bá đã bảo bọn họ thu thập đồ đạc của mình, sau khi trở lại Đô Phong, tất cả mọi người đều uể oải, ngay cả ăn cơm tắm rửa cũng bỏ qua hết, ngoại trừ Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, những người khác đều ngủ mê mệt đến lúc mặt trời lên cao mới dậy.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc vừa tỉnh lại không bao lâu, đã có người tới thông báo cho hắn, bảo hắn lát nữa tới gặp sư phụ.

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm có lẽ sư phụ muốn hỏi về chuyện ở Trung Mạch, cũng không dám trì hoãn, sau một phút đồng hồ đã đi tới viện của Khổng Văn, lúc đi vào, hắn thỉnh thoảng còn liếc nhìn mấy vườn linh thảo ở hai bên, quả nhiên nhìn thấy vài loại linh thảo khá quen mắt, đại khái là rất giống mấy cây hắn đào được trong động băng.

Nghĩ vậy, hắn càng nóng lòng muốn chạy vào tầng thứ hai của Tàng Thư Các để tìm hiểu.

“Vào đi.”

Đang nghĩ ngợi, giọng của Khổng Văn đã truyền ra từ bên trong.

Du Tiểu Mặc lập tức gạt bỏ mấy ý nghĩ kia, đẩy cửa bước vào, đây là lần đầu tiên hắn được vào thư phòng của sư phụ, lần trước là ở hậu viện, đặc sắc của thư phòng chính là sách nhiều, thư phòng của Khổng Văn cũng không ngoại lệ, chỉ là Du Tiểu Mặc lại ngửi thấy một loại mùi thơm thoang thoảng, theo bản năng quay người tìm kiếm mùi hương đó, quả nhiên ở bên cạnh bệ cửa sổ nhìn thấy mấy bồn linh thảo đỏ rực như lửa, nụ hoa nở rộ đang được ánh mắt trời chiếu sáng, tỏa ra đủ loại quang mang đầy màu sắc.

Đây cũng là một loại linh thảo mà hắn không biết!

Nhưng mà, Du Tiểu Mặc nhìn ra được cây linh thảo này hẳn là tốt hơn tất cả những cây linh thảo hắn từng được nhìn thấy, linh khí nồng đậm cùng với cách sinh trưởng đều thuộc loại thượng phẩm, nếu không thì Khổng Văn cũng không cẩn thận chăm sóc chúng trong thư phòng, thậm chí hắn còn thấy loại đất bên trong bồn hoa là màu đỏ, khác hẳn với loại đất đen ngoài vườn.

Khổng Văn quay người liền chứng kiến được ánh mắt chưa kịp thu lại của hắn, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Có biết đây là loại linh thảo gì không?”

Du Tiểu Mặc hơi bất ngờ, vội vàng lắc đầu, chắp tay nói: “Đệ tử không biết.”

Khổng Văn duỗi ra năm ngón tay thon dài nhẹ vỗ về cánh hoa, dịu dàng nói: “Đây là linh thảo cấp tám hỏa diễm hoa, nó khác với linh thảo cấp thấp, tinh túy thực sự nằm ở bên trong tám cánh hoa, bởi vì cực kỳ trân quý, cho nên lúc luyện đan chỉ cần hái một cánh hoa là được, nhưng mà nếu hỏa diễm hoa là loại hạ phẩm, thì cần phải dùng bốn cánh.”

Đôi mắt của Du Tiểu Mặc mở thật lớn, quả là mở mang kiến thức.

Thứ này dĩ nhiên là một cây linh thảo cấp tám, thật sự không đoán được, có điều sự khác biệt giữa hạ phẩm và thượng phẩm quả là một trời một vực.

Khổng Văn thấy biểu cảm của hắn tràn đầy tò mò cùng hâm mộ, vẻ mặt nghiên túc cũng chuyển thành mỉm cười: “Không cần hâm mộ, được đến lúc ngươi thành đan sư cấp bốn, ngươi cũng có thể có một mảnh vườn linh thảo của mình, lúc ấy muốn trồng cái gì cũng được.”

Du Tiểu Mặc hơi ngượng ngùng, chờ hắn trở thành đan sư cấp bốn, cũng không biết muốn chờ đến năm nào tháng nào nữa!

“Vi sư nghe nói… mấy ngày ngươi ở Trung Mạch đều ở chung với Lâm Tiếu hả, quan hệ của các ngươi hình như rất tốt?” Khổng Văn nhìn vào mắt hắn, hỏi thẳng vấn đề.

Lúc Du Tiểu Mặc thấy hai chữ ‘Nghe nói’ đã bắt đầu cảnh giác, quả nhiên, đây mới là mục đích thực sự mà sư phụ gọi hắn tới, rốt cục cũng nghe được ổng nhắc tới chuyện của mình và Lăng Tiêu, may mà trước khi tới hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, nếu không chắc sẽ bị sợ đến cứng người, chỉ là bên ngoài hắn vẫn giả bộ như thật bất ngờ.

“Lâm sư huynh là một người sư huynh tốt, huynh ấy biết đây là lần đầu tiên con tới Trung Mạch, cho nên chủ động cho con ở cùng phòng, quan hệ của bọn con cũng không tệ lắm, nhưng mà đa số đều là Lâm sư huynh giúp đỡ con.”

Ngón tay của Khổng Văn gõ nhẹ lên bàn, mặt bàn gỗ phát ra tiếng cạch cạch theo nhịp.

Du Tiểu Mặc lo lắng nuốt nước miếng một cái, hắn cảm giác tim mình cũng đang đập theo nhịp của âm thanh này, sợ tới mức hắn không dám thở mạnh.

“A, ngươi có vẻ may mắn hơn các sư huynh khác rất nhiều, Lâm Tiếu đúng là một người tốt, dựa vào thực lực và sức hút của hắn, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu người đứng đầu Võ Hệ, nhưng tương lai thì không ai nói trước được, ngươi tốt hơn hết là phải nắm chắc.” Khổng Văn đứng dậy bước tới bên cạnh Du Tiểu Mặc, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dùng một câu ở địa vị thân phận sư phụ và trưởng bối khuyên nhủ hắn, giọng điệu rất từ ái.

“Đệ tử nhất định ghi nhớ lời dạy của sư phụ.” Du Tiểu Mặc cúi đầu nói.

“Nhớ rõ là tốt rồi, đúng rồi, ta nghe đại sư huynh của ngươi nói, lô đỉnh của ngươi bị hỏng, chờ lát nữa đi lĩnh linh thảo, ngươi tìm Triệu sư bá lĩnh một cái mới, được rồi, ra ngoài đi, vi sư mệt mỏi.” Dứt lời, Khổng Văn liền dụi dụi mắt, phất tay đuổi người, có thể là suốt đêm hôm qua đều luyện đan, cho nên sáng sớm liền cảm thấy mệt mỏi.

“Vậy đệ tử cáo lui, sư phụ nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghe nói thế, trong lòng Du Tiểu Mặc cũng hơi ngạc nhiên, mới hôm qua hắn vừa nói chuyện này với đại sư huynh, không ngờ đại sư huynh đã lập tức nói cho sư phụ biết, quả nhiên chỉ có đại sư huynh là tốt nhất, không giống người nào đó.

Đương nhiên, không thể để Lăng Tiêu biết rõ ý nghĩ này được.

Tên kia thể nào cũng coi đây là cái cớ rồi ép hắn làm một số chuyện hắn không muốn làm, hoặc là bắt buộc hắn làm cái chuyện rất xấu hổ kia, hắn sẽ không để cho y có cơ hội này đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui