Ban ngày, khói dầu ngập tràn tỏa ra từ những hàng bánh rán, tiếng Trương đại thẩm đánh mắng tám đứa nhỏ ồn ào, mấy gánh cải xanh tươi đặt cạnh cống nước bẩn đầy ứ. Nếu không nhờ những đêm bóng trăng bồng bềnh trỗi dậy rửa sạch con đường lát đá xanh bằng sợi sợi ánh sáng miên man dịu dàng của nó, chẳng ai có thể tin rằng tại tiểu trấn này từng xảy ra một câu chuyện đã trở thành truyền kỳ trong võ lâm...
--------------------------------
Từ trên xà nhà lộ ra một đôi hài hoa cong cong nhọn nhọn, ôm lấy hai bàn chân dù để tự nhiên* nhưng vẫn nhỏ xinh. Mặt hài màu xanh lá liễu được gia công rất tinh xảo, dùng vải dệt tơ vàng lông ngỗng lót trong trải ra đến giữa, ở trên thêu trăm loài hoa cỏ. Hai màu sắc thanh nhã ấy kết hợp lại êm ả tựa vầng trăng tháng ba xuân tiết tỏa rạng. Những người đang tất bật dưới sảnh không hề hay biết có đôi chân chẳng theo khuôn phép, không ngừng thay đổi tư thế đung đưa qua lại trên đỉnh đầu họ.
Hơn ba mươi năm rồi không ai sống ở trang viện lớn nhất tiểu trấn ám khói này. Kỳ thực tòa nhà trước sau chỉ có hai gian, nhưng đại sảnh rất rộng có thể chứa được một hai trăm người. Cột nhà bằng gỗ tử đàn qua nhiều năm tháng đã âm trầm chuyển thành một màu đen mờ mịt. Khoảng mười mấy hai mươi người đang bận rộn xách nước cầm chổi lông gà ra ra vào vào dọn dẹp chùi rửa phòng ốc, đều là nhân công của Bách Duyệt lâu.
Khách hàng ngại Bách Duyệt lâu không được rộng rãi nên mới thuê trang viện lớn nhất trấn của nhà họ Tưởng, nhờ người dọn sạch sẽ đại sảnh và sân trước để tổ chức yến tiệc, yêu cầu đúng ngày giờ phải bố trí mười hai bàn thượng đẳng ở đại sảnh, ngoài sân bày thêm ba mươi bàn, chưa kể còn bao trọn Bách Duyệt lâu trong ba ngày. Suốt thời gian đó, bất luận già trẻ trong trấn, khách vãng lai giang hồ các loại, chỉ cần đến chúc một lời tốt lành đều được chiêu đãi rượu thịt.
Chẳng riêng gì kẻ giúp việc, ngay cả chưởng quỹ Bách Duyệt lâu vốn lăn lộn nhiều năm cũng chưa từng thấy qua tiệc cưới lớn đến nhường này. Trấn tuy nhỏ nhưng các vị bếp trưởng cũng rất khá, dù vậy họ vẫn đặc biệt mời đại sư phụ từ Tầm Dương thành về. Ai cũng bận rộn mà vui vẻ, tiệc cưới lớn này đáp ứng trúng ý thích của đại đa số: hào phóng, phô trương, ngoài ra còn có cảm giác thần bí về tân lang tân nương.
Đối với bách tính mà nói, dù bản thân họ chẳng có khả năng phóng tay như thế, nhưng được tham dự vào cuộc vui là đã thấy sung sung sướng sướng rồi.
"Kẹt" một tiếng, cổng lớn rin rít mở ra, nghe tiếng đẩy cửa đã biết là người lạ, hơn nữa còn lần đầu đến đây, vì thanh âm ấy đầy vẻ ngập ngừng do dự. Kẻ ngồi trên xà nhà đã quan sát mọi thứ từ sáng, ngoại trừ vụ một tên giúp việc làm rơi chiếc bình sứ men xanh bị chưởng quỹ bạt tai in năm ngón tay vào má, còn lại chẳng có gì vui thú, đang lúc buồn chán bất giác quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy nơi lối vào đã được quét rửa sạch sẽ, trên bậc thềm lát đá xanh một thiếu niên đang đứng, mày rậm mắt hổ, vai ngang lưng thẳng, mặt mày đầy đặn, nước da hơi vàng, dù khí chất mười phần cứng cỏi nhưng ngũ quan tịnh không thô tháp mà toát lên vẻ anh tuấn dễ nhìn. Chỉ thấy hắn tự nhiên đặt tay lên nắm cửa sư tử bằng đồng sáng bóng, thật là một bàn tay sạch sẽ, mạnh mẽ đầy nam tính. Kẻ trên xà nhà chợt thoáng ngẩn ngơ, nắm vỏ hạt dưa trong tay bất cẩn rớt xuống, nhẹ nhàng rơi trúng mặt một tên quét dọn lúc này cũng đang ngẩng đầu nhìn về hướng cửa lớn.
Người quét dọn ấy cả kinh, vừa ngước đầu đã thấy đôi chân đong đưa sắc vàng, lại tưởng là hai con ngỗng nhỏ lông mượt nào bay lạc vào đại sảnh râm mát. Gã đang há miệng muốn kêu lên, kẻ trên xà nhà vội đưa ngón tay lên miệng "suỵt" nhẹ một tiếng, tiếp đó quăng đống hạt dưa thẳng vào họng gã như là phần thưởng. Gã vốn đang lấy hơi, bất ngờ bị sặc ho lên khù khụ.
Chỉ nghe thiếu niên nọ từ tốn hỏi: "Đây có phải là trang viện nhà họ Tưởng?"
Viên chưởng quỹ đang đứng xem một tên giúp việc treo đèn lồng lớn màu đỏ có dán chữ Hỉ lên mái hiên có thẳng hay không, nghe hỏi liền cười đáp: "Quý khách đến dự lễ phải không ạ? Tiệc cưới định vào sáng mai, sớm hôm sau quý khách trở lại nhé!"
Thiếu niên nhíu nhíu đôi mày, không tưởng nơi này lại có nhiều người như thế. Hắn trầm ngâm nghĩ: "Lẽ nào ta tìm nhầm, rõ ràng Bán Nhi nói là ở đây. Kỳ lạ, hóa ra sáng mai trấn này cũng có người tổ chức hỉ sự, lại còn làm lớn nữa."
Nhớ tới hai chữ "hỉ sự", lòng hắn khẽ dấy động: "Ta đến tiểu trấn hẻo lánh này chẳng phải vì muốn tổ chức đám cưới của mình sao? Sáng mai, chỉ sáng mai thôi, mình sẽ cầm tay Bán Nhi, tại tòa nhà hoang phế không người của gia đình nàng cùng thề hẹn sống bên nhau trọn đời." Chỉ là hôn lễ của hắn không có hội trường như thế này, không nhiệt náo như ở đây, cũng chẳng cần quan khách, chỉ hai người bọn hắn thôi là đủ tốt rồi. Nghĩ đến đấy, thiếu niên thầm than thở: "Ài, hôn lễ này nếu được sư phụ và đồng môn chúc phúc thì hay quá, nhưng chắc chắn là không thể rồi!"
Hắn lắc lắc đầu, ném bỏ ý nghĩ không vui ấy, chuyển thân rời khỏi, không hay biết một đôi mắt trên xà nhà vẫn luôn dõi theo mình. Hắn vừa đi, từ trên xà nhà một bóng người trượt xuống, là một tiểu cô nương độ mười bốn, mười lăm tuổi. Chỉ thấy nàng ta tuy chưa lớn nhưng đã đầy vẻ kiều mị, đầu bối tóc kiểu quả đào, hai lọn tóc rũ xuống vén bên tai, miệng lẩm bẩm: "Lại một người đến xem náo nhiệt? Tiểu ca ca này... thật là đẹp trai!"
Nàng ta vừa thuận theo cột nhà trượt xuống, ngoại trừ người quét dọn bị nàng dọa cho phát khiếp vừa nãy, không ai trong sảnh ngoái đầu nhìn. Gã quét dọn kia vẫn sửng sốt ngó nàng, chợt nghe xa xa ngoài cửa lớn truyền lại một giọng nói già nua: "Song Hoàn, Song Hoàn, tiểu nha đầu quỷ quái, mau ra đây cho ta..."
Tiểu cô nương kia miệng nở nụ cười, líu lo tự nhủ: "Lại đến tìm rồi đấy, chẳng ra đâu!"
Từ trên tường viện bỗng bay tới một con quạ đen nhìn tiểu cô nương kêu "quạ quạ". Nàng ta tức khí dậm chân, miệng mắng: "Quạ đen chết dẫm, lại mách lẻo", thân hình khẽ động tính cách chuồn đi. Nàng vốn đang xông nhanh ra cửa trước bỗng chuyển thân xoay về hướng cửa sau, một thế thức ấy cho thấy khinh công căn bản không tệ. Tên quét dọn vừa bị sặc kia nhìn nàng ta bay lượn như chim, thân ảnh tựa du long, không khỏi ngây người. Tiểu cô nương bất chợt thấy thế mặt hiện hàm tiếu, nhẹ chỉ tay vào trán gã, cười hỏi: "Hạt dưa vừa nãy có ngon không?"
Giọng nói nàng ta vẫn mang vẻ non nớt, lời chưa dứt thân người đã biến mất tại cửa sau. Chỉ còn lại gã quét dọn kia nhìn theo bóng ảnh tiểu cô nương, bất giác hàm răng nghiến mạnh, cắn nát mớ hạt dưa tỏa ra hương thơm ngập miệng.
Thiếu niên nọ thấy địa chỉ mình tìm đến dường như không đúng, người người đều bận rộn liền lặng lẽ rời khỏi. Hắn lần đầu đến tiểu trấn này, vì thế dạo bước khắp nơi - có lẽ ý Bán Nhi chính là muốn hắn sau này hòa hợp với cuộc sống ở đây?
Trấn không lớn, lại có một con sông nhỏ hẹp chảy qua, trong suốt uốn lượn, cư dân trong trấn có giọng nói là lạ khá cuốn hút, hết thảy đều làm hắn thích thú. Hắn ghé vào một quán nhỏ tên "Lỗ Tam Kiện" mua một chiếc móng lợn ăn cơm, nói chuyện phiếm với lão chủ quán, quay đi quay lại trời đã hoàng hôn. Lúc này hắn mới nghĩ đến một vấn đề, đêm nay ngủ ở đâu?
Với tâm trạng hắn tối nay, dù ở đâu e cũng không ngủ được, hắn đi về phía tây trấn - nơi có con đường mà ngày mai Bán Nhi sẽ tới. Thiếu niên chậm rãi bước, ra khỏi trấn được hai dặm, cạnh mé đường có một cây lớn, hắn nở nụ cười: Đây hẳn là đêm dài cuối cùng hắn lẻ loi chờ đợi, một mình tưởng nhớ Bán Nhi a? Sau này đã hai thân như một rồi. Nên vợ nên chồng tốt thì tốt thật, nhưng sẽ chẳng gặp lại loại cảm xúc tưởng nhớ xấu hổ thế này, đêm nay hẳn rất có ý nghĩa đây, chi bằng ngồi dưới đại thụ này luôn tới sáng.
Nghĩ miên man, thiếu niên nhớ lại lần đầu gặp gỡ Bán Nhi. Ấy là vào một mùa đông, chẳng hiểu sao trong ký ức của hắn lại luôn hiện một vầng mặt trời đỏ ấm áp treo giữa khoảng không mù sương. Họ quen nhau suốt hai năm, ban đầu trong lòng hắn chỉ le lói thứ tình cảm mơ hồ, đơn giản là thấy thích thú vui vẻ thế thôi, nhưng vì sao, vì sao ngọn lửa càng cháy càng mạnh, chỉ cần vắng bóng nàng, lửa nóng ấy dường như ngùn ngụt thiêu đốt thân hắn?
Phải nói là Bán Nhi không hẳn thật sự xinh đẹp, hắn đã từng thấy qua những nữ nhân quyến rũ hơn nàng nhiều, nhưng chỉ có nàng mới khiến hắn hoan hỉ hạnh phúc. Hắn nghĩ nàng không quá mỹ miều cũng giống như hắn chẳng phải là kẻ thật giỏi giang, khớp lại với nhau thật là toàn vẹn.
Thiếu niên từng cười vui kể cho nàng nghe giấc mộng thuở bé của mình: hắn là đệ tử phái Chung Nam, từ nhỏ đã siêng năng luyện công, mơ tưởng trở thành kiếm thủ đệ nhất với kiếm pháp tuyệt thế, luyện thành võ công siêu phàm. Nàng thì cười nhắc lại ước nguyện thời thơ ấu: có được một tình yêu tuyệt mỹ, khiến cho tất cả nữ nhân trên đời đều phải ghen ghét, tham muốn và ngưỡng mộ. Hai người vô tình gặp gỡ, khởi điểm chỉ là vui vẻ, rồi theo thời gian mới phát hiện võ công tuyệt thế hay ái tình tuyệt mỹ chẳng qua chỉ là giấc mơ con trẻ đùa chơi, quá xa vời viển vông, được chung sống cùng nhau mới chính là thực tại kiếp này cần nắm giữ.
Chỉ cần hai người tay nắm tay, mắt nhìn nhau, cuộc đời thế là êm ấm, không thể tìm đâu ra cảm giác yên ổn hơn.
Nghĩ đến đây, thiếu niên nở nụ cười, nhìn mặt trời đang dần lặn xuống phía tây. Từ lần chia tay trước cách đây hai tháng, họ đã hẹn nhau mỗi người về nhà mình thu xếp mọi sự, xin được cho phép. Mặc kệ người nhà thuận ý hay không, vào ngày mười ba tháng sáu sẽ gặp nhau ở giếng Thanh Ti (tóc xanh).
Thiếu niên mỉm cười nghĩ đến việc hôm nay mới mười hai tháng sáu hắn đã tới rồi.
Là nàng?
--------------------------------
Chú giải:
* "Để tự nhiên" ở đây có nghĩa là không bó chân. Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ các gia đình quyền quý Trung Quốc, tồn tại trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến, kéo dài đến tận thế kỷ 20.
Ngoài lý do thẩm mỹ - bó chân từ khi còn nhỏ sẽ làm bàn chân không phát triển, mang hài vào nhìn rất nhỏ bé xinh xắn, việc bó chân còn được xem là một giải pháp để kiểm soát và củng cố đức hạnh của nữ giới. Người ta tin rằng những người đàn bà với đôi bàn chân bé tí xíu sẽ không thể rời khỏi nhà dễ dàng, từ đó không thể có cơ hội quan hệ luyến ái với người nào khác.