Truyền Thuyết Hồ Ly

Cầm lá bùa của Đinh Trình Hâm trả lại trong tay, Sở Nhiên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bàn tay của nàng ta bấu chặt vào lá bùa đến rướm cả máu, thấm đẫm vào giấy hoàng chỉ, làm đỏ tươi cả tấm bùa vàng.

“Sao thế?” Mã Gia Kỳ bước đến từ phía sau, thấp giọng hỏi.

Sở Nhiên giật bắn cả mình, vội trưng ra nụ cười vờ như không sao, nhét vội tấm bùa vào áo, “À không.. không có gì. Thiếp về chăm Phúc Nhi trước đây”

Mã Gia Kỳ không nghĩ ngợi nhiều, ừm một tiếng. Sở Nhiên hành lễ rồi rời đi vội, để lại Mã Gia Kỳ từ từ lê bước đến hoa đình.

Hồi thần, Mã Gia Kỳ lại âu sầu, “Sao ta lại đến đây nữa rồi..”

Từ sau buổi tối hôm ấy, Mã Gia Kỳ tránh mặt Đinh Trình Hâm hết mức có thể, lúc ăn cơm có thể không đối mắt thì tuyệt đối không nhìn, lúc gặp mặt có thể tránh thì tuyệt đối không đến gần.

Nhưng không hiểu vì sao y vẫn luôn cảm thấy trái tim mình nghẹn ngào, giống như có gì đó thôi thúc y, lúc ăn cơm lén nhìn chàng một cái, vừa thấy người ở xa thì nhanh chóng đến gần một chút, đôi chân cũng không tự chủ được mà bước đến hoa đình.

Đôi lúc Mã Gia Kỳ thấy bản thân mình giống như phát điên vậy, ban ngày nghĩ về Đinh Trình Hâm, đêm về mơ thấy Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm cứ như khảm vào trong não của y vậy, dù lấy lại được lý trí cũng không có cách nào ngăn bản thân nhớ về chàng.

Nói cho cùng cũng đúng, Đinh Trình Hâm là hồ yêu, ít nhiều cũng toát ra mị khí mê hoặc lòng người, cho dù có vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành hay không đi chăng nữa, chàng vẫn sẽ khiến cho người gặp rồi khó lòng mà quên được.

“Tham kiến vương gia”


Giọng nói trong trẻo của Đinh Trình Hâm khẽ vang lên, trái tim Mã Gia Kỳ loạn lên một nhịp. Y quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi trong mái đình, chàng đang vuốt ve một con mèo vàng, con mèo này không biết đã xuất hiện trong phủ từ khi nào, Mã Gia Kỳ vài lần nhìn thấy nó, tỏ ý muốn vuốt ve nhưng lần nào nó cũng bỏ chạy đi mất.

“Nó thậm chí còn không để ta đến gần”

Đinh Trình Hâm vẫn không nhìn y, ánh mắt cưng chiều mà nhìn con mèo đang nằm hưởng thụ trong lòng mình, tay vẫn đang gãi dưới cổ cho nó. Mèo vàng phát ra âm thành rù rù, có vẻ là rất thoải mái, chàng khẽ cười.

Mã Gia Kỳ không cười nổi, y im lặng đứng nhìn Đinh Trình Hâm. Nhìn thật lâu, thật lâu, giống như như thế thì y có thể tìm ra được đáp án mà mình mong muốn có được vậy.

Chợt, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn y, khuôn miệng vẫn mang theo ý cười, đôi mắt sắc lượm từ từ sáng rực lên.

Trong đầu Mã Gia Kỳ lúc này xẹt qua một luồng ký ức tươi đẹp của y và tiểu hồ ly, nó đã cứu y, cùng y ăn cơm, ngắm nhìn y luyện kiếm, còn cùng y trải qua những đêm dài giông bão giăng ngập trời.

Mã Gia Kỳ yêu nó đến vậy, sao y nỡ quên nó đi chứ?

“Tiểu hồ ly, là ngươi giúp ta có đúng không?”

“Đôi mắt của ngươi thật đẹp”

“Quả thật là khuynh động lòng người”

“Tiểu Niên”

“Tiểu Niên”



“Tiểu Niên, ta với ngươi đều bị làm sao vậy?”

Tiếng sấm đập tan cái yên tĩnh của bầu trời đêm, tiểu hồ ly hoá thành hình người nằm gọn trong lòng Mã Gia Kỳ, dùng đôi mắt long lanh mà nhìn y.

“Ta muốn trở thành người giống như vương gia”


“Tiểu hồ ly” Mã Gia Kỳ vô thức gọi.

Đôi mắt Đinh Trình Hâm trở về như ban đầu, nhưng chàng không cười nữa. Chớp nhẹ đôi mắt to tròn, dòng nước mắt cũng từ từ trào dâng.

Con mèo vàng nọ cũng nhảy xuống đất, thong dong mà chạy đi mất, để lại hai người trùng phùng trong gió thu se lạnh.

“Vương gia có còn cần Tiểu Niên nữa hay không?” Đinh Trình Hâm từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt Mã Gia Kỳ mà nhìn thẳng vào mắt y.

Mã Gia Kỳ có chút né tránh, y vội nhìn đi nơi khác, hồi lâu mới lên tiếng đáp lời, “Đinh Trình Hâm… Ta với ngươi vốn không có khả năng. Ta đối tốt với ngươi, chẳng qua là vì ngươi cứu ta… Ngươi cũng chỉ là một con hồ ly nhỏ…”

Đinh Trình Hâm cố giữ cho nước mắt không rơi xuống, âm thanh khàn đặc run rẩy vang lên, “Nhìn vào mắt ta! Nói rằng người không yêu ta!”

Mã Gia Kỳ lập tức nhìn vào mắt chàng, nhưng y mãi không thốt ra lời, bởi y không thể.

Dù là từ sâu trong trái tim hay do mị lực của hồ yêu mê hoặc, y cũng đều có tình cảm sâu đậm với Đinh Trình Hâm, không chỉ đơn giản là ơn cứu mạng.

“Nói!” Đinh Trình Hâm quát, hai hàng nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống tí tách.

Có lẽ do bản thân tiểu hồ ly đã sai ngay từ đầu rồi, nó không nên lầm tưởng giữa yêu một người và trở thành người đó, càng sai lầm hơn là nó lại yêu vương gia.

Dù nó đến trước, nhưng nó là hồ ly, không phải con người.

“Vương gia! Vương gia! Không xong rồi! Không xong rồi! Vương phi gặp nạn rồi, tiểu công tử bị quỷ hồ bắt đi rồi!” Một thị nữ vừa khóc vừa chạy đến, cả người nàng ta nhuốm đầy máu me bùn đất, đầu tóc rối bời, thần sắc kinh hoảng.


Đinh Trình Hâm vẫn đứng yên tại chỗ, Mã Gia Kỳ vội trấn an, “Ngươi bình tĩnh lại nói cho ta biết có chuyện gì!”

Thị nữ khóc không ngừng, luôn miệng lẩm bẩm công tử đã bị quỷ hồ bắt đi mất. Lúc này lão Khúc hốt hoảng chạy vào, theo sau còn có mấy người chạy đến đỡ thị nữ vừa khóc đến ngất xỉu kia.

“Vương gia! Vương phi mang công tử đi lên núi dạo, không ngờ bị con hồ ly đó bắt đi mất rồi, lão Vô đã chạy lên núi, người mau mau đến đó đi!”

Mã Gia Kỳ không nói thêm câu nào đã chạy đi mất, Đinh Trình Hâm thẫn người một lát mới định thần được rằng con hồ ly đó lại xuất hiện.

Thoát cái Đinh Trình Hâm đã lên đến đỉnh núi, quỷ hồ bên cạnh thì đang vuốt ve cưng nựng đứa trẻ trong tay, xem ra nó rất thèm khát đứa trẻ này, muốn dùng để bổ sung linh lực cho cái đuôi thứ tám được trọn vẹn.

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm, nó như hoá rồ, hàm răng nanh nhọn lộ ra để cảnh cáo chàng đừng đến gần.

“Lâu rồi không gặp, ca ca thân yêu của ta”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận