Tống Á Hiên dáo dác nhìn quanh, thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi bên cạnh nói gì đó với Mã Gia Kỳ, cậu bèn đưa tay kéo vạt áo của chàng.
Nỗi đau ở lồng ngực tối qua còn đọng lại trong trí nhớ, đưa một tay ôm lấy ngực áo, Tống Á Hiên chầm chậm ngồi dậy.
“Ca ca…”
Thấy Tống Á Hiên muốn ngồi dậy, Đinh Trình Hâm vội đưa tay đỡ lấy cậu, “Hiên Hiên, đệ thấy sao rồi? Có thấy không khoẻ ở đâu không?”
Tống Á Hiên vẫn còn ôm lấy vùng ngực, muốn nói gì đó lại thôi, gương mặt đầy sự khó hiểu.
“Lúc ta quay trở lại đã thấy đệ nằm ở dưới đất, vậy nên ta mới đưa đệ trở về phòng. Hiên Hiên, Nguyệt Khai hoa nở rồi!”
Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn Đinh Trình Hâm, khẽ nhíu mày mà hỏi, “Nguyệt Khai hoa?”
“Không phải đệ nói có một ông lão tặng đệ một hạt giống sao? Đêm qua hoa đã nở rộ rồi, vào đêm trăng tròn nhất đấy”
“Nguyệt Khai hoa thì có liên quan gì đến việc đệ ngất xỉu ở hoa đình?” Mã Gia Kỳ lúc này mới lên tiếng, gương mặt đầy sự lo lắng và bất an.
Chưa đợi Tống Á Hiên kịp đáp lời, Đinh Trình Hâm đã lên tiếng, “Nguyệt Khai hoa là một giống hoa mọc quanh hồ Ngọc, cũng là một nơi nằm sâu trong Nguyệt lâm, loài hoa này cứ bốn mươi chín ngày sẽ nở một lần, mỗi lần nở hoa chỉ đúng nửa khắc rồi tàn, vĩnh viễn không mọc lại lần thứ hai. Hoa vừa nở, lấy nhuỵ hoa hoà vào nước để uống có thể trị bách bệnh, chữa vạn vết thương”
“Vậy nên đây là lý do đệ không cần uống thuốc cũng khoẻ lại, có đúng không A Trình ca ca?!” Tống Á Hiên hỏi.
Đinh Trình Hâm gật đầu, mang theo ý cười mà xoa gương mặt của Tống Á Hiên. Lúc này, Mã Gia Kỳ quay người rời đi, Tống Á Hiên còn chưa kịp gọi thì đã nghe tiếng Mã Gia Kỳ bảo, “Ngươi sai người gọi đại phu đến đây”
Tống Á Hiên chỉ đành nuốt lại lời xin lỗi vì đã lén lút chạy ra ngoài mỗi đêm khuya. Nắm nhẹ lấy vạt áo của Đinh Trình Hâm, Tống Á Hiên lí nhí mà nói, “A Trình ca ca, ca ca sẽ không giận đệ vì đã không nghỉ ngơi đàng hoàng đó chứ?” Nói rồi vẻ mặt uỷ khuất của đứa trẻ lại bày ra, hai mắt to tròn ngấn lệ.
Đinh Trình Hâm phì cười, cầm lấy tay Tống Á Hiên mà vỗ về, “Không có đâu”
“Nhị thiếu gia, đại phu đến rồi” Một thị nữ từ bên ngoài bước vào, phía sau còn có một đại phu nhanh chóng bước vào. Đại phu vẫn thăm bệnh như thường lệ, nhưng bây giờ trên gương mặt của ông ta lại có chút ngỡ ngàng.
“Nhị thiếu gia, hiện tại người cảm thấy như thế nào? Có khó thở hay đau đớn ở ngực nữa hay không?”
Tống Á Hiên lắc đầu, lại ngước nhìn Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm vẫn điềm tĩnh đứng nhìn cậu, thấy Tống Á Hiên nhìn mình lại mỉm cười đáp lễ.
“Chuyện… Chuyện này… Chuyện này thật kỳ lạ” Đại phu đứng vội dậy, quay đầu nhìn về phía Mã Gia Kỳ đang đi từ ngoài cửa vào, “Bẩm tướng quân, mạch đập của nhị thiếu gia vô cùng khoẻ mạnh, không hề có bệnh trạng gì cả”
“Có chắc là ngươi đã xem kỹ chứ? Không có bệnh sao?” Mã Gia Kỳ hỏi.
Lão đại phu vẫn hành lễ mà khom lưng, “Ta đã bắt bệnh cho biết bao người hơn mấy mươi năm, không thể nhầm lẫn được thưa tướng quân, nhị thiếu gia quả thực là đã khỏi bệnh”
Lúc này Mã Gia Kỳ vẫn còn hoài nghi, lệnh cho người tiễn đại phu, y có ý định sẽ thỉnh cầu ngự y xuất cung để thăm bệnh cho đệ đệ của mình.
Đinh Trình Hâm nhìn ra suy nghĩ này của y, trong nháy mắt đã biến ra một con rắn lục bò lổm ngổm trên giường, sau đó lại quát lớn, “Có rắn!”
Tống Á Hiên vừa nghe đến đây đã bật khóc, bởi vì lúc nhỏ hay đi vào rừng trúc chơi nên chẳng may bị rắn cắn suýt chết. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, từ đó về sau chỉ cần nghe đến chữ rắn là cậu đã sợ đến mềm nhũn cả người, đứng nói đến việc nhìn thấy nó.
Tống Á Hiên liên tục lùi người về phía đầu giường, còn Mã Gia Kỳ thì vội vàng chạy đến đỡ lấy đệ đệ.
“Người đâu, mau bắt nó ra ngoài! Hiên Hiên, đệ bình tĩnh, bình tĩnh nào! Có ca ca ở đây, đệ mau bình tĩnh lại, hít thở chậm lại, nào, ngoan…"
Mã Gia Kỳ một bên dỗ dành, một bên che mắt Tống Á Hiên lại. Tống Á Hiên cũng cố gắng làm theo lời nói của Mã Gia Kỳ, hơi thở cũng từ từ chậm lại.
Y từ từ bỏ tay xuống, có chút kinh hỉ mà nhìn Tống Á Hiên, bản thân Tống Á Hiên nước mắt giàn giụa cũng kinh ngạc mà nhìn Mã Gia Kỳ.
“Ca ca…”
“Đệ thấy sao? Có đau hay không?”
“Hiên Hiên không đau… Ca ca, Hiên Hiên không có đau”
Mã Gia Kỳ nhất thời ngây người, rồi sau đó lại ôm chầm lấy Tống Á Hiên, đứa trẻ nhỏ đã chịu quá nhiều đau khổ, ông trời cuối cùng cũng chịu tha cho cậu một con đường sống rồi.
Chợt nhớ ra Đinh Trình Hâm có nhắc đến việc mang nhuỵ Nguyệt Khai hoa hoà với nước để uống, vậy chắc hẳn người đã chữa khỏi bệnh cho Tống Á Hiên chính là Đinh Trình Hâm.
Mã Gia Kỳ buông cậu ra, đứng dậy mà nói, “Là Đinh tiên sinh đã dùng Nguyệt Khai hoa để cứu đệ đệ của ta có đúng không? Đinh tiên sinh muốn thứ gì cứ nói, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ làm cho tiên sinh”
“Ta biết một chút y thuật, nên chữa trị cho Hiên Hiên là chuyện dĩ nhiên, đổi lại là bất kỳ ai khác thì cũng đều sẽ giúp đệ ấy thôi, tướng quân đừng quá câu nệ tiểu tiết, hiện tại Hiên Hiên cũng đã khoẻ rồi, ta cũng phải trở về nhà”
“Nhưng…”
“Tướng quân! Không ổn rồi!” Lời vừa nói bị một tướng sĩ từ bên ngoài chạy vào ngăn lại, hắn cúi người hành lễ, thần sắc hoảng hốt mà nhìn Mã Gia Kỳ.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm tướng quân, sau khi biết tin ngài đã bình an trở về phía tướng sĩ đã ngừng việc tìm kiếm ở vách núi Tô Hoạ và rút quân về lệnh nha, nhưng sau khi tập hợp lại mới phát hiện có hai binh sĩ đã biến mất, chúng thần đã quay trở lại núi để tìm, phát hiện ra thi thể của bọn họ giống hệt như lão canh phu!”
Đinh Trình Hâm đưa mắt nhìn Mã Gia Kỳ đang nghiêm túc lắng nghe, tướng sĩ đó nói một lúc, mày y cũng dần chau lại, nghe xong liền cho phép tướng sĩ rời đi, sau đó quay sang nói với Tống Á Hiên, “Hiên Hiên, mấy ngày này đệ không được tuỳ tiện đi ra ngoài, nhất là vào ban đêm, có nghe không?!”
Đoạn, y lại quay sang phía Đinh Trình Hâm mà nói, “Khu vực phía chân núi Tô Hoạ cũng đã bị phong toả, Đinh tiên sinh hãy ở lại đây thì hơn, bây giờ đi vào trong đó có khi lại gặp nguy hiểm. Cũng lại phiền Đinh tiên sinh ở lại xem Hiên Hiên giúp ta, thứ lỗi cho ta thất lễ rồi”
Tống Á Hiên vừa nghe xong đã vội vã gật đầu, thấy Mã Gia Kỳ đã rời đi, lúc này cậu mới nắm lấy vạt áo Đinh Trình Hâm mà hỏi, “A Trình ca ca, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại có thi thể?”
Đinh Trình Hâm ngồi xuống, dìu cậu dựa vào vách giường, đoạn, chàng lên tiếng đáp, “Mấy hôm trước có người bị hồ yêu moi tim, vậy nên tướng quân mới căn dặn đệ không được tuỳ tiện đi ra ngoài đấy”
Tống Á Hiên ôm lấy chăn, mất hồn mà gật đầu liên tục.