Trở về Thanh Trà Lâu, Hạ Tuấn Lâm vừa mới bước vào cửa lớn đã có hàng chục người vây đến hỏi ríu rít. Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, hai tai lùng bùng mãi chẳng nghe được một chữ. Đám đông ồn ào mãi một lúc mới có người hét lên, “Mọi người an tĩnh một lúc đi! Từng người hỏi thôi!”
Cả đám người yên tĩnh ra hẳn được vài giây, sau đó lại ríu ra ríu rít.
“Nào nào nào! Mọi người an tĩnh đã, ngươi, có chuyện gì?” Hạ Tuấn Lâm hơi khó hiểu, vớ lấy một người trước mặt mà hỏi.
“Hạ tiên sinh, truyền thuyết hồ ly mà ngài kể là sự thật sao?! Có người bị hồ yêu moi tim rồi! Có phải là con hồ ly quỷ đó không?”
“Vậy tiểu hồ ly còn sống đúng không?"
“Vậy vương gia có phải đã được ai đó cứu lấy không?”
“Vị tướng quân và tiểu vương gia đó thì sao”
“…”
Thấy đám đông lại gần như mất không chế, Hạ Tuấn Lâm đưa hai tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, “Chuyện ta kể đều là chuyện mà người khác kể lại, mọi người có thể xem đó là thật, cũng có thể xem đó là giả, chuyện tiểu hồ ly còn sống có thể là thật, nhưng vương gia, tướng quân và tiểu vương gia nọ đã chết rồi, bọn họ là người thường, dù không bị giết chết thì già rồi cũng sẽ chết, có đúng không?!”
Đám đông ồ lên có vẻ là rất thất vọng, cũng từ từ tản ra dần, chỉ độc duy một nam nhân đứng phía sau đám đông từ từ bước đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm. Người này ôn nhu thanh tú, một thân áo gấm, vừa nhìn đã biết là công tử thế gia. Thấy người đó đến gần mình, Hạ Tuấn Lâm khẽ nghiêng đầu mang theo ý cười, tỏ ý hỏi đối phương còn muốn hỏi gì tiếp.
“Hạ tiên sinh mấy hôm nay ta không thấy người đến, là có chuyện gì bận hay sao?”
Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, sau đó lại đảo mắt một vòng như đang suy nghĩ, “Ừm… Đúng! Nhà ta có việc”
Chí ít cũng không thể nói rằng binh lính canh gác ở chân núi Tô Hoạ và đường vào Nguyệt lâm quá kỹ nên bản thân mình không lén chui ra được, Hạ Tuấn Lâm nghĩ bụng.
Người trước mặt như thở nhẹ một hơi, khoé miệng khẽ mỉm cười, “Làm ta lo lắng quá, hôm nay để ta mời tiên sinh một chén trà nhé!”
Hạ Tuấn Lâm cũng không nghĩ ngợi nhiều mà cười đáp, “Được thôi, đa tạ… ừm…”
“Nghiêm Hạo Tường…”
“Được, Nghiêm Hạo Tường, không phải người của hoàng tộc là được”
Nghiêm Hạo Tường nghe đến đây, lặng lẽ mang ba chữ “Mộc Hy Thị” còn lại nuốt vào bụng. Đưa tay mời Hạ Tuấn Lâm vào trong, Nghiêm Hạo Tường cũng lân la hỏi, “Hạ tiên sinh không thích người trong hoàng tộc sao?”
Hạ Tuấn Lâm đang nhâm nhi chiếc quế hoa cao bất ngờ khựng lại. Phải nói thế nào mới đúng, bản thân không thích người của hoàng tộc vì họ luôn xuất hiện trong những bi kịch xung quanh y, hay tại họ mà gia đình Hạ Tuấn Lâm không nơi để về, phải sống nương tựa vào hồ tộc.
Năm đó phụ thân và mẫu thân của Hạ Tuấn Lâm sắp được hoá người, trên đường đi ngang qua Nguyệt lâm lại bị đội săn triều đình bắt gặp, may mắn ngọc thố được hồ đế cứu lấy mà thoát chết, về sau hồ tộc lại là ngôi nhà thứ hai của y.
“Ta không thích”
Nhưng thực chất trước đó Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng có ác cảm với hoàng tộc nhiều như vậy, đôi lần nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện với nhau cũng chỉ biết là họ từng bị truy đuổi, luôn miệng bảo rằng đại nạn mà không chết về sau ắt có phúc lớn. Mãi cho đến khi ca ca Đinh Trình Hâm của y toàn thân thương tích được hồ đế mang trở về, hôn mê đến mấy năm mới tỉnh lại. Trước đó Hạ Tuấn Lâm có biết ca ca qua lại mới một vị vương gia, nhưng sau khi trở về hồ tộc lại thê thảm đến mức này, trong lòng Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng kiềm nổi lửa giận. Nhưng khi đó y cũng chỉ mới là một con thỏ nhỏ mới hoá người, đến đi đứng còn không kiểm soát được, chỉ đành ngày đêm chầu chực bên cạnh ca ca mà thăm chừng.
“Ta có thể mạo muội hỏi lý do hay không?” Nghiêm Hạo Tường đưa chén trà về phía y mà hỏi.
Hạ Tuấn Lâm nhận lấy chén trà, nhấp lấy một ngụm, y ghé sát đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, đưa tay lên miệng nói khẽ, “Bí mật”
Nghiêm Hạo Tường khẽ cười, ánh mắt ẩn sâu một nỗi lòng nào đó, hắn không hiểu vì sao Hạ Tuấn Lâm ghét hoàng tộc đến vậy, hắn chỉ biết bản thân rất thích Hạ Tuấn Lâm, dù đối phương có là ai đi chăng nữa, Nghiêm Hạo Tường đều thích.
“Hạ tiên sinh! Quan khách đã đến đông đủ rồi, mời ngài ra diễn thuyết!”
Hạ Tuấn Lâm đứng bật dậy chỉnh sửa y phục, bước vài bước chợt nhớ ra Nghiêm Hạo Tường vẫn còn ngồi đó bèn quay đầu, “Ta đi nhé!”
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, hắn gật đầu, nhịp tim cũng không kìm được mà đập loạn.
“Hạ tiên sinh, ngài kể chuyện vương gia và tiểu hồ ly nhé! Bọn ta cất công đi từ thành Kỵ An đến tận đây để nghe đó!”
“Đúng đó, đúng đó, ngài kể đi”
Hạ Tuấn Lâm cười tươi, luôn miệng kêu được, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện tình bi đát nọ. Dưới khán đài, trong góc khuất nọ, một ông lão tóc bạc trắng đang chăm chú lắng nghe.