Từ từ mang theo hai dòng lệ lăn dài xuống mà mở mắt, Mã Gia Kỳ nhìn rất lâu mới xác định rõ bản thân đang ở đâu.
Thấy y mở mắt, Tống Á Hiên vội bảo Đinh Trình Hâm và lão Vô đến bên cạnh để xem, Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm và lão Vô đứng trước mắt mình lại có phần hoang mang, lại nhìn Tống Á Hiên không biết nên nói gì.
“Ca ca, ca ca không nhận ra Hiên Hiên nữa sao?! Ca ca đây là Đinh tiên sinh, là người đã cứu chúng ta đó… Người đâu, mau gọi…” Tống Á Hiên sợ hãi mà hô lớn, Mã Gia Kỳ thấy thế vội cầm tay cậu mà kéo về, tiện tay véo lấy gương mặt tái nhợt vì sợ hãi của Tống Á Hiên mà nói, “Ca ca không sao”
Thấy Mã Gia Kỳ nói mình không sao, Tống Á Hiên lúc này mới thở phào một hơi, “Doạ đệ sợ chết mất… À ông lão này ca ca có nhớ không? Ông ấy là người đã cho đệ hạt giống đó"
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cùng nhìn về phía lão Vô, Mã Gia Kỳ khẽ nói, “Đa tạ lão đã cứu đệ đệ của ta, ân đức này của lão ta nhất định sẽ báo đáp!”
Lão Vô cười khà khà, vuốt chòm râu muối tiêu của mình rồi xua xua tay. Đinh Trình Hâm đứng bên cạnh cũng nhỏ giọng mà nói, “Lão lấy giống hoa nhà ta có xin phép không đấy?”
“Là Hồ đế tặng ta đấy tiểu tử thối” Lão nhỏ giọng đáp, rồi lại cười thành tiếng như chẳng có chuyện gì.
Rồi lão kéo tay Tống Á Hiên ra khỏi phòng, bảo là muốn nấu thuốc bồi bổ cho cậu và Mã Gia Kỳ. Nhưng qua ánh mắt của lão, Đinh Trình Hâm nhìn ra được là lão đang có ý muốn tạo không gian riêng cho hai người.
Đinh Trình Hâm lúc này vẫn đứng tại nơi cũ, từ từ nhìn theo bóng lưng hai người già trẻ đang hì hục kéo nhau đi. Chàng khẽ cười, lại quay đầu nhìn Mã Gia Kỳ đang ngồi trên giường, thấy y cũng đang nhìn mình chăm chú, Đinh Trình Hâm lên tiếng, “Tướng quân sao lại nhìn ta như thế?”
Mã Gia Kỳ đảo mắt xuống miếng ngọc bài đang treo trên thắt lưng của Đinh Trình Hâm, y ậm ừ mở miệng muốn hỏi gì đó lại thôi. Bởi Mã Gia Kỳ còn đang mơ hồ về giấc mơ ban nãy, giấc mơ dài vừa thực vừa ảo, khiến người ta khó mà yên lòng.
"Có lẽ là vươ… tướng quân đã mệt quá rồi! Ngài nằm nghỉ ngơi một lúc nhé, ta đi xem thuốc đã xong chưa” Đinh Trình Hâm trong lúc vô thức đã lỡ lời, trái tim cũng vô thức mà loạn một nhịp, may mà giọng nói không lớn mấy, có lẽ là Mã Gia Kỳ không nghe ra được, vậy nên nói xong bèn vội vàng rời đi.
Mã Gia Kỳ dù nghe rõ lời vừa rồi của chàng nhưng vẫn không vạch trần, nhìn bóng người vội vã rời đi một lúc lâu sau mới bật cười, cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói, “Đáng yêu thật”
Mã Gia Kỳ uống xong chén thuốc của lão Vô thì ngủ một mạch đến mấy canh giờ liền, mãi đến khi trời đã tối hẳn đi thì y mới tỉnh giấc.
Nhìn thấy cung nhân đang đứng chầu chực bên cạnh giường nửa muốn rời đi nửa lại chần chừ, Mã Gia Kỳ liền lên tiếng hỏi, “Phát công công đến phủ ta có việc gì sao?”
Vị công công đó thấy Mã Gia Kỳ đã tỉnh bèn lập tức quỳ rạp xuống hành lễ, giọng run rẩy mà đáp, “Bái kiến Mã tướng quân! Hồi bẩm tướng quân… Không phải nô tài muốn phiền ngài tịnh dưỡng… Nhưng chuyện này mà không nói, e là đầu của nô tài phải đem treo ở cổng thành rồi!”
Mã Gia Kỳ nghe thấy có vẻ nghiêm trọng bèn ngồi bật dậy vớ lấy y phục mà mặc vào.
“Phát công công có chuyện gì cứ nói”
“Bẩm tướng quân… Hôm nay Lục hoàng tử và Thất hoàng tử có mang tiểu hoàng tử của Hoa phi đi đến chỗ của Ngũ vương gia… Đến chập tối… bọn họ trở về, do bất cẩn của nô tài nên tiểu hoàng tử đã chạy đi đâu mất…” Nói rồi công công liên tục đập đầu xuống đất mà nói, “Tướng quân, hướng tiểu hoàng tử chạy đi là núi Tô Hoạ, cách nơi này rất gần, chỉ mong tướng quân có thể giúp cẩu nô tài một tay huhuhu…”
Mã Gia Kỳ cho người kéo lão công công đứng dậy, vốn định để cho lão bình tĩnh, nào ngờ vừa nghe đến núi Tô Hoạ y bèn vội kéo theo người trong phủ đi tìm, bởi nơi đó là ranh giới vào Nguyệt lâm, cũng là nơi quỷ hồ đang ẩn náu.
Ngoài trời còn vài luồng sáng của mặt trời lúc xuống núi, phía đối diện mặt trăng đã lên cao, dọc suốt đường đi tiếng cây cối xào xạc khiến Phát công công run lẩy bẩy, vài tiếng sói tru từ đâu vang đến cũng khiến ông ta giật bắn mình.
Nuốt ngụm nước bọt một cách khó khăn, Phát công công bước vội theo chân của Mã Gia Kỳ.
Tướng quân phủ vốn nằm ở nơi vắng người, nhưng thật mà nói xung quanh vẫn có nhà cửa. Đường lên núi Tô Hoạ thì khác, đi rất lâu mới thấy một căn nhà sụp xuệ, trong đó cũng không vọng ra ánh đèn hay tiếng động, có vẻ là đã rất lâu rồi không có người ở.
“Phát công công, ông có chắc là tiểu hoàng tử đã chạy lên đây không?” Tống Á Hiên hỏi.
“Có! Có mà! Từ hướng tiểu hoàng tử chạy đến chỉ có một lối… không thì ngài ấy chạy đi đâu được chứ” Phát công công tay bám chặt vào một tướng sĩ bên cạnh Mã Gia Kỳ, run rẩy mà nói.
Đinh Trình Hâm đang đi phía sau Tống Á Hiên dường như phát hiện ra gì đó, bèn đứng yên tại chỗ đợi khi đoàn người vượt qua hết rồi quay đầu đi thẳng vào hướng rừng cây.
Xuyên qua những tán cây rậm rạp, tiếng nói của hai người nào đó cùng ngày càng rõ ràng ở bên tai.
“Này nhóc con ngươi ăn gian quá, ta không chơi nữa đâu”
“Ta đâu có, huynh mới ăn gian đó”
“Cái này là ta thắng, ngươi mới ăn gian”
Đinh Trình Hâm đứng nhìn hai đứa trẻ con tranh nhau một lúc rồi đi đến nhéo vào tai của Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm vừa ôm tai vừa hét lớn, “Aaa, đau đau đau!”
Thấy Đinh Trình Hâm buông tay, đứa trẻ đang ngồi đối diện cũng vội chạy đến dang hai tay chắn ngang tỏ ý bảo vệ Hạ Tuấn Lâm, “Ngươi xấu quá, sao lại bắt nạt trẻ con chứ!"
Đinh Trình Hâm gõ vào trán của đứa nhóc một cái, lại quay sang chỗ Hạ Tuấn Lâm mà bảo, “Ta nói đệ đó, không cho đệ ra ngoài thì đệ mang người ta đến tận đây luôn, có cần ta mang cả kinh thành về đây cho đệ không?”
Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn chàng, “Vậy cũng được ạ?!”
Đinh Trình Hâm bị hai đứa nhỏ làm cho đầu óc xoay vòng, “tình yêu” đến từ song hướng này chàng cũng đành bó tay.
Khẽ xoay người rời đi, bước được vài bước chàng quay đầu lại, thấy hai đứa nhỏ lại bắt đầu chơi ván cờ tiếp theo, Đinh Trình Hâm quát, “Còn không mau đi theo ta!”
Hai đứa nhóc giật nảy mình vội lùa hết bàn cờ xuống suối, đứng tắp dậy mà chạy lon ton theo sau.