“Sao lại đến muộn như thế? Đệ mau tạ lỗi với vương gia đi” Thấy Tống Á Hiên bước vào Mã Gia Kỳ liền lên tiếng răn dạy.
Trương Chân Nguyên nghe vậy liền cười đáp, “Tướng quân đừng làm khó Tống công tử ấy, là Tiểu Lạc nói muốn dạo phố nên ta đến sớm hơn thôi”
“Đa tạ vương gia dung thứ, đệ đệ này của ta được nuông chiều từ nhỏ, vậy nên nếu có vô ý thất lễ chỉ đành mong vương gia không để bụng” Mã Gia Kỳ dứt lời cũng là lúc mọi người đã đến đủ, hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu dâng món ăn lên.
Nghiêm Hạo Tường lúc này mới để ý, người ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm chính là Hạ Tuấn Lâm. Vừa hay lúc Hạ Tuấn Lâm đối mắt, Nghiêm Hạo Tường liền lập tức nở ra một nụ cười, thế nhưng Hạ Tuấn Lâm lại chẳng thèm nhìn thêm lấy một giây, nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác.
Nghiêm Hạo Tường ngơ ra mất một lúc, lòng thầm nghĩ tại sao Hạ Tuấn Lâm lại ở đây? Có phải đêm qua y đã nhận ra mình rồi không? Vậy tại sao y lại chẳng thèm chào hỏi lấy một câu? Có phải vì phát hiện ra lời nói dối của mình nên mới giận hay không? Nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng chưa từng nói bản thân không phải là người của hoàng tộc kia mà.
Thức ăn chưa ăn được bao nhiêu, trong đầu Nghiêm Hạo Tường đã hiện lên hàng vạn câu hỏi vì sao, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người của Hạ Tuấn Lâm.
Về phía Tống Á Hiên, bản thân cậu cũng cảm thấy thực ra Lưu Diệu Văn cũng chẳng đáng sợ đến vậy, mặc dù không dịu dàng như A Trình ca ca, cũng không tỉ mỉ như ca ca, nhưng y đối với Tống Á Hiên lại vô cùng nhẫn nại.
Tống Á Hiên từ đầu đến cuối đều nhìn xuống mặt bàn, thi thoảng lại lén đảo mắt nhìn Lưu Diệu Văn vài lần, ấy vậy mà lần nào cũng bị Lưu Diệu Văn bắt được tại trận. Gương mặt y giống như đang hỏi rằng tại sao Tống Á Hiên cứ luôn lén lút nhìn mình, không thể đường đường chính chính mà nhìn hay sao?
Mà khung cảnh người đuổi ta chạy này vừa hay cũng lọt hết vào mắt của Đinh Trình Hâm và lão Vô, Đinh Trình Hâm nhìn lão, lão lại nhìn đất nhìn trời.
Đinh Trình Hâm khẽ mỉm cười rồi lại thôi, vì thực chất có lẽ đây chính là khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi còn lại, trước khi kiếp nạn thật sự ập tới, kiếp nạn mang tên là Tử hồ.
Giờ dùng thiện cũng kết thúc, Ngũ vương gia ôm tiểu hoàng tử đi ra ngoài, cũng ngỏ ý mời người của tướng quân phủ cùng đi theo.
Tống Á Hiên tất nhiên là vui mừng khôn tả, nhưng cậu vẫn cố ra vẻ điềm tỉnh mà nhìn về phía Mã Gia Kỳ, đôi mắt lại không ngừng nài nỉ van xin sự đồng ý.
“Tướng quân, Hiên Hiên cũng đã khỏi bệnh rồi, chi bằng để đệ ấy ra ngoài chơi một lúc đi” Đinh Trình Hâm nói.
Mã Gia Kỳ vừa nghe cũng sực nhớ đến căn bệnh của đường đệ đã được trị khỏi từ mấy hôm trước, bèn gật đầu đồng ý để Tống Á Hiên ra ngoài đi dạo.
Tống Á Hiên vừa ra khỏi phủ đã hệt như chú chim nhỏ sổ lồng, so với Tiểu Lạc mới có năm tuổi cũng chẳng khác là bao.
Mấy lần còn suýt đâm vào xe ngựa, may là có Lưu Diệu Văn đứng phía sau kéo lại, nếu không cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
“Cho ngươi này!”
Lưu Diệu Văn đưa đến một xiên kẹo hồ lô đỏ mọng, lớp đường bao phủ bên trên lấp lánh dưới ánh mặt trời ban sáng, vừa phảng phất hương thơm trong cơn gió se lạnh.
Hai mắt Tống Á Hiên sáng rực lên, nhận lấy kẹo hồ lô mà ngắm không rời mắt.
“Đa tạ Thất hoàng tử!”
Ánh mắt của Tống Á Hiên vẫn còn ở trên xiên kẹo hồ lô, vậy nên Lưu Diệu Văn chỉ đành làm một đôi mắt khác cho cậu.
Đi được một lúc, Lưu Diệu Văn lại hiếu kỳ mà hỏi, “Nhưng mà…sao lúc ngươi vừa nhìn thấy ta lại khóc?"
Lúc này Tống Á Hiên mới từ từ hạ tay xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Tại sao khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn cậu lại khóc, tại sao lần đầu gặp y cậu lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ chẳng thể nói thành lời.
“Ta cũng không biết nữa…ngài có muốn ăn không?” Vừa nói, Tống Á Hiên liền chìa xiên kẹo ra, đường hồ lô chạm vào môi Lưu Diệu Văn, y mím môi, vị ngọt thanh khiết cũng len lỏi vào trong khoang miệng. Lưu Diệu Văn bất giác lui về phía sau một chút, lắc lắc đầu từ chối. Tống Á Hiên thấy thế cũng rút tay về mà cắn một miếng, là nơi mà Lưu Diệu Văn vừa chạm vào ban nãy.
Trước hành động bất ngờ của Tống Á Hiên, trái tim Lưu Diệu Văn bỗng dưng đập loạn xạ, y cảm giác gương mặt mình đang nóng dần lên dù mặt trời rất dịu, thời tiết cũng chẳng hề nóng chút nào.
“Thất hoàng tử, ngài làm sao thế? Bị nhiễm phong hàn rồi sao?” Tống Á Hiên thấy gương mặt đang đỏ dần lên của Lưu Diệu Văn không nhịn được mà đưa tay lên áp vào má y. Lưu Diệu Văn càng trở nên bối rối hơn, vội đẩy tay cậu ra rồi xoa xoa mặt mình.
“Ta không sao!…Ăn kẹo của ngươi đi”
Một bên khác, Hạ Tuấn Lâm bước chầm chậm giữa dòng người náo nhiệt, thi thoảng vẫn có vài người nhận ra y là người diễn thuyết ở Thanh Trà Lâu, còn bước đến bắt chuyện vài câu, Hạ Tuấn Lâm cũng đáp lại cho hợp lễ.
Hạ Tuấn Lâm chỉ là đang cảm thấy buồn cười, bản thân không thích người của hoàng tộc, ấy vậy mà bây giờ lại đang dạo phố cùng bọn họ, thậm chí còn động tình với Nghiêm Hạo Tường.
Thế nhưng y càng giận Nghiêm Hạo Tường, hắn dám lừa y, đã vậy còn không có một câu xin lỗi hay một lời giải thích.
Càng nghĩ càng tức, bước chân của Hạ Tuấn Lâm càng nhanh hơn, cũng dần tách khỏi nhóm người. Nghiêm Hạo Tường từ nãy đến giờ vẫn luôn dõi mắt theo bóng lưng Hạ Tuấn Lâm, thấy y rẽ sang hướng khác cũng vội đi theo sau.
Hạ Tuấn Lâm rẽ liên lục, mãi đến một lối nào đó thì đột nhiên biến mất, Nghiêm Hạo Tường đảo mắt tìm y nhưng không thấy, xung quanh cũng chẳng còn một bóng người.
Chợt quay đầu, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên lại xuất hiện ở sau lưng, Nghiêm Hạo Tường giật mình lùi một bước, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà đứng chững lại.
“Ngươi đi theo ta làm gì?!” Hạ Tuấn Lâm lên tiếng.
Nuốt một ngụm nước bọt, Nghiêm Hạo Tường ấp úng nói, “Ta…ta…”
“Ngươi ngươi ngươi thế nào? Ngươi lừa ta, nói đi tại sao?!”
“Vì ta thích ngươi!”
Thấy bộ dạng tức giận của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường chỉ đành đem lời trong lòng mình nói ra hết. Hạ Tuấn Lâm vừa nghe đến đây cũng sững người, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt không biết nên nói gì.
“Trước đây ta luôn theo dõi ngươi trong thầm lặng, mãi đến sau này mới lấy hết dũng khí để bắt chuyện…ta cũng chưa có cơ hội giới thiệu về mình, thế nhưng khi có cơ hội lại biết rằng ngươi không thích người của hoàng tộc…ta chỉ sợ ngươi cũng không thích ta”
“Thế thì… ngươi cứ giải thích là được mà…” Hạ Tuấn Lâm càng nói, âm thanh càng nhỏ dần. Thật ra Đinh Trình Hâm cũng nhiều lần giải thích cho y nghe rằng không phải phàm là người của hoàng tộc đều sẽ xấu xa, vậy nên chỉ cần Nghiêm Hạo Tường giải thích y đều sẽ nghe, thế nhưng đợi mãi mà Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa thèm nói lấy một lời khiến cho Hạ Tuấn Lâm vô cùng tức giận.
“Thế…thế ngươi không giận ta nữa chứ?”
“Xin lỗi ta!”
“Xin lỗi, đừng giận ta nhé!”
Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, vờ như còn dỗi mà đáp, “Không có lần sau nữa đấy!"
Nghiêm Hạo Tường thấy đối phương không giận mình nữa cũng vội gật đầu, “Không có lần sau!’