Truyền Thuyết Minh Giới

Quang Minh và Hắc Ám - vốn là hai thế lực thù địch từ rất lâu đã xảy ra chiến tranh
Cuộc chiến đó đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, sự tàn khốc vẫn còn lưu lại cho đến ngày hôm nay
Nhưng ít ai biết được, nguyên nhân thực sự là do đâu....
Và cũng không ai biết rằng...
Người đã khởi đầu cuộc chiến này, thật sự là ai?
[Hắc Ám không phải là tội lỗi, nó chỉ là chỗ trú thân cho những kẻ đã bị Thần ruồng bỏ]
______________________________
"Lâu rồi không gặp, Kayone!"
Ayumi nhìn người đang ngồi xe lăn đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng y hệt người bạn thân khiến cô sững sờ, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt
"Nhìn em vẫn ngốc như xưa!"
Một câu cảm thán thốt ra từ đôi môi mỏng hoàn toàn đối lập với dung mạo của anh, khuôn mặt càng muốn nâng niu cỡ nào là lời nói muốn ăn đập cỡ ấy.
"Anh vẫn khốn nạn như xưa nhỉ....."
Khẽ gạt đi thứ ươn ướt còn chưa rơi xuống, Ayumi nở nụ cười
"Cảm ơn về lời khen"
"......"
Mặc dù rất muốn thiêu chết người trước mặt nhưng nghĩ về giá trị vũ lực của hai bên.....thôi bỏ đi! Quân nữ không chấp mỹ nam!!
"Cảm giác như thế nào?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng ý nghĩa của nó, Ayumi vẫn hiểu được, cô chỉ im lặng nhìn vào Vân Sa
"Anh hiểu, anh nên cảm thấy may mắn vì còn có thể nhớ được, nếu không thì Kiyo đáng yêu của anh sẽ không nương tựa được ai mất"
Giọng nói bình thản không mang bất kì sự an ủi nào, dù gì họ cũng không cần
"Mặc dù em không hiểu vì sao anh có thể nhớ, dù sao thì em cũng không đủ chất xám để hiểu, nhưng đừng nói về chuyện này nữa"

Nói xong, Ayumi thở dài một hơi đầy buồn phiền
"Em mệt, Yuki cũng mệt, cả Kiyo nữa"
"Vì vậy, nói cho em cách nhanh nhất để giải thoát cho "họ", anh biết mà đúng chứ?"
Phải! Anh biết, nhưng.....Vân Sa trầm ngâm, nhìn về phía vườn hoa bát ngát
"Nếu anh nói không thể...thì sao?"
"...."
"Chỉ có duy nhất một cách, mà các em thì không làm được..."
"......"
Ayumi im lặng lắng nghe Vân Sa nói, người đã từng là một trong những chỉ huy trong cuộc chiến năm ấy
"Cấm thuật trên người đã phong ấn ma lực của các em, chừng nào ma lực của các em vẫn chưa khôi phục hoàn chỉnh, đừng có mong giải thoát cho "họ".."
"....Nếu như em có thể khôi phục thì em phải làm gì?"
"...."
"Hãy gặp những vị thần, họ sẽ biết cách...."
Vân Sa mỉm cười nhìn Ayumi
"Trong lúc đó, anh sẽ bảo vệ "họ"
"Kể cả khi phải đối đầu với Thiên Thời?"
Nghe được câu hỏi đó, Vân Sa chỉ im lặng không nói
________________________________
"Chủ nhân..."
Sau khi Vân Sa đã đi khỏi vườn hoa, nơi đây chỉ còn Pride và Ayumi
"Pride, năm nay sẽ [Gặp Mặt] ở đâu?"
"Là ở Hồn giới ạ"
"Chuẩn bị đi, năm nay ta chắc chắn sẽ đến Hồn giới"
"Vâng, thưa chủ nhân"
Nói xong, Ayumi đi thẳng ra ngoài
Chỉ là vào lúc Ayumi mới đặt chân trước cửa phòng, chưa kịp mở cửa thì đã bị một thanh âm ngăn lại
"Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?"
Nhìn bà D đứng trước mặt, sự mệt mỏi trong người Ayumi lại càng tăng
"Được, nhưng xin hãy nhanh lên"
"Cô có phiền không nếu tôi nhờ cô làm một việc"
"Nói đi!"
Thái độ chán ghét hiện ra rõ ràng, cô không sợ thái độ này làm sẽ khiến cho ai nghi ngờ bởi vì so với cô còn có người còn lộ rõ hơn
"Cô hãy gọi tiểu thư Kiyoko ra vườn hoa, bảo rằng tôi có chuyện cần nói với cô ấy"
"Tại sao tôi phải làm thế?"
Nghe được câu hỏi của Ayumi, bà D chỉ quay người đi mất
Thái độ đó làm cho Ayumi càng thêm chán ghét, đối với những người thuộc gia tộc Hakune, cô luôn chán ghét

Mở cửa ra định bước vào phòng nhưng nhớ lại lời bà D nói, trước sau gì cũng phải nói một tiếng với Kiyo, còn việc cậu ta có đi hay không tùy cậu ấy
Tìm trong phòng ngủ không thấy, trong phòng bếp cũng không, vườn hoa cũng không, Ayumi chạy đến phòng khách đúng lúc thấy Kiyoko đang dựa vào vai Yuki, nếu không phải biết giới tính thật của Yuki thì cô cũng tưởng hai người đó đang yêu nhau, khung cảnh phấn hồng đến thế cơ mà!
Kêu hai người đang ngủ say thức dậy, nhìn ánh mắt đang chớp chớp sắp mở mà Ayumi chỉ thấy o(╯□╰)o , trong lúc cô đang "đối đầu" với Kayone thì hai người này ở đây ngủ.
Tại sao lúc nào đứa có IQ thấp như cô luôn là người gánh team vậy? ( ̄- ̄)
"Chuyện gì vậy, Ayu?"
"....."
"Cái bà tiên tri gọi cậu!!""
Ngữ điệu đã cho thấy tâm tình người nói không tốt, cộng thêm việc sau khi nói xong khi ngay lập tức quay đầu đi khỏi thì Kiyoko cũng hiểu rằng ai đó đang rất không tốt...
Nhưng dù là không tốt đi nữa thì làm ơn cũng phải nói bà D đang ở đâu để tớ còn gặp chứ!
Kiyoko đứng lên đi đến chỗ vườn hoa, nhiều khả năng là bà D đang ở đó nhất, dù gì thì đó cũng là nơi mà bà ấy thích nhất...
Đôi mắt vốn vừa mới mở ra của Yuki sau khi thấy người kế bên đi rồi thì cũng khép lại, tiếp tục ngủ say, vì vậy cô không biết sau khi cô chìm vào trong giấc mộng thì đã có một người con trai đến gần, ngồi ở đối diện mà nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô
Hitori chăm chú nhìn dáng vẻ vô hại không còn mang một chút lạnh lùng nào như khi còn tỉnh táo, điều này làm anh đắm chìm vào trong dung mạo khi đang say ngủ đó, dù người trước mặt không phải người đẹp nhất nhưng trong mắt anh thì quả là rất đẹp, anh không hiểu vì sao lại yêu người này, anh thậm chí còn không biết vì sao mà anh lại biết chắc nó là tình yêu, cũng không cần biết, yêu là yêu, không phải sao?
Hitori cũng không biết rằng, thực chất rất lâu trước kia anh đã từng rất yêu người này, theo đuổi ròng rã vài năm trời mới có được sự chấp nhận của người ấy, chỉ tiếc rằng những kí ức đó đã bị một tấm thủy tinh ngăn chặn lại, nếu không có đủ sức mạnh, chúng mãi mãi sẽ không bao giờ bị phá vỡ.....
Khi anh theo đuổi cô, trái tim cô băng giá
Vào lúc cô yêu anh, tình yêu anh không còn....
Trong lúc Yuki đang ngủ mà không hay biết bất kì điều gì hay nói chính xác hơn là không quan tâm, thì Kiyoko đã đứng trước mặt bà D
Nhìn những bông hoa hướng dương bỗng nhiên héo úa, những cánh hoa tơi tả rụng xuống đất đã tạo nên khung cảnh khiến cho người khác cảm thấy tan thương. Một luồng mạnh mẽ thổi qua khiến cho những cánh hoa đó bay lên theo hướng gió, xẹt ngang khuôn mặt của Kiyoko
Hai người duy nhất ở trong vườn hoa đứng đối diện nhau, cả hai im lặng không nói câu nào mặc kệ cho những đóa hoa lướt qua mình
"Kiyoko..."
Bà D là người đầu tiên mở lời phá vỡ sự trầm mặc này
"......"
Kiyoko vẫn im lặng
"Cái tên đó, làm ta nhớ đến một người"
Giọng nói bình thản như đang kể chuyện ngày xưa, đôi mắt của bà D nhìn thẳng vào Kiyoko
"Cô đã đến nơi đây thì chắc cũng biết một ít về Tiền Minh Đế rồi nhỉ?"

"........"
"Không ai biết dung mạo của cô ấy, không biết biết cô ấy như thế nào, thậm chí....tên của cô ta cũng không ai biết cả"
"Tên của cô ấy không phải là Avella sao?"
"Phải, đương nhiên!"
"......"
Bà D mỉm cười, cầm tách trà lên uống một ngụm
"Avella, cái tên mà mọi người vẫn cho rằng đó là của Minh Đế. Một cái tên thật hay!"
"......."
"Nhưng mà....."
"......."
Kiyoko vẫn im lặng lắng nghe những gì bà D nói, đôi mắt khép hờ
"Ta đã từng nghe Tam hoàng tử của Hồ quốc nói rằng, Minh Đế - người đã khiến anh ta rơi vào lưới tình, có một cái tên khác...."
(DTN: Hiểu tam hoàng tử là ai rồi hen :v)
Xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, bà D đặt tách trà xuống nhẹ nhàng, im lặng không nói gì.
Cả hai cứ như vậy một hồi lâu, khoảng vài phút sau, một thanh âm mới vang lên phá vỡ bầu không khí
"Kiyoko Kawashi"
Bà D nhìn về những bông hoa đã héo úa, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió khẽ thổi qua tóc mình khiến chúng nhẹ nhàng bay
"Đó là tên của Minh Đế!"
_______________________________
DTN: Bảo đảm truyện này hết sớm, nhiều nhất là tương lai.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận