Trọng Sinh Sủng Phi

Editor: Linh

Dưới chân núi Tề lúc này đã tụ tập không ít người, có hộ vệ hoàng thất, cũng có gia đinh Giang gia, tục ngữ nói nhiều người dễ làm việc, nhưng do núi đá chảy xuống, nhiệm vụ tìm người trở nên khó khăn hơn, chờ Triệu Hữu Đường chạy đến nơi, bọn họ vẫn hoàn toàn chưa làm được.

Triệu Hữu Đường xuống ngựa nhìn đất đá đầy đất, phiền não trong lòng xông tới, dẫm xuống liền đi lên.

Bọn hộ vệ vội vàng ngăn lại.

"Hoàng thượng, vừa rồi còn có không ít tảng đá lăn xuống, Hoàng thượng tuyệt đối không thể mạo hiểm!" Thống lĩnh quỳ xuống khẩn cầu.

Nếu hoàng thượng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu cả nhà bọn họ cũng không đủ bồi thường.

"Đã phái người đi lên xem chưa?" Triệu Hữu Đường thu hồi chân.

Thống lĩnh nói: "Hồi hoàng thượng, hạ quan đã đi ngó qua, bên trên không có tung tích của nương nương, nhưng cũng không biết tình hình cụ thể, cho nên..."

Hắn đang bẩm báo, một tên hộ vệ đi lên nói: "Hoàng thượng, có người từng thấy nương nương!" Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, đưa tay đẩy tên hòa thượng bên cạnh về phía trước, "Ngươi mau nói ngọn nguồn đi."

Hòa thượng kia đến từ chính miếu thờ gần Vân Trung đình.

Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mới tỉnh lại, nghe nói có người hỏi Phùng Liên Dung, xung phong nhận việc đi lên bẩm báo.

"Ngươi gặp qua nàng?" Ánh mắt Triệu Hữu Đường rơi xuống trên người hắn.

Hắn mặc dù cả người dính đầy nước bùn, có vẻ hơi chật vật, nhưng con ngươi thoáng đảo qua cũng đủ khiến lòng người kinh sợ, hòa thượng nghe được hai chữ 'nương nương', lại gặp Triệu Hữu Đường, cả người nhịn không được run run, nghĩ hắn sinh thời lại còn có thể nhìn thấy mặt rồng đấy!

Hắn nằm rạp xuống, chỉ nói: "Tiểu nhân vốn là đi xuống núi hóa duyên, trở về vừa vặn gặp được mưa to, tiểu nhân liền nghĩ trốn dưới tàng cây tránh một hồi, kết quả lại gặp được nương nương, lúc ấy tiểu nhân nghĩ lại có..." Hắn không dám lỗ mãng, vốn là muốn khen ngợi mấy câu, cuối cùng chưa nói, tiếp tục nói: "Bây giờ tiểu nhân nghĩ lại, đó là nghe nha hoàn kia hô nương nương, bảo là chạy về điền trang đi, chỉ là lúc đó mưa gió rất lớn, có chút cây cũng đổ, sau đó tiểu nhân không nghe rõ nữa."

Hắn ngừng một chút, giọng đột nhiên trở nên nhẹ: "Hình như là xảy ra chuyện gì, tiểu nhân nghe được mấy tiếng kêu sợ hãi."

Triệu Hữu Đường mới đầu còn nhẹ nhàng thở ra, nếu Phùng Liên Dung đã rời đi trước, vậy tất nhiên là có thể tránh thoát trận tai nạn này, ai nghĩ tới hòa thượng này nói đến phần sau, lại khiến cả trái tim hắn treo lên!

Tiếng kêu sợ hãi đó rốt cuộc là ai vọng lại?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn trở về trạng thái ban đầu, vẫy tay kêu hòa thượng kia thối lui, phân phó vài vị thống lĩnh nói: "Nơi này chỉ chừa mấy người, những người khác chia ra đi tìm bốn phía trong vòng năm dặm."

Trực giác của hắn, Phùng Liên Dung hẳn là không ở chỗ này.

Hòa thượng kia nói lúc ấy cây cối trong núi đều đổ, nàng nhất định là bị kinh động, mưa to mờ mịt, có phải là bị lạc đường hay không?

Có phải là những hộ vệ kia bị mất dấu không?

Triệu Hữu Đường xoay người rời khỏi núi Tề.

Nghiêm Chính lúc này mới đuổi tới, mồ hôi hột đầy đầu.

Nhìn thấy Triệu Hữu Đường đi ra, nghĩ nương nương nhất định là không ở núi Tề, vội vàng nghênh đón nói: "Hoàng thượng, ngài vẫn nên ở điền trang chờ đi! Hầu gia sợ không đủ người, đã mời Huyện nha môn phái tất cả nha dịch đi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức."

Triệu Hữu Đường cau mày.

Vào thời điểm này bảo hắn chờ, còn không bằng bảo hắn chết đâu!

Hắn một khắc đều ngồi không yên.

Hắn lại xoay mình lên ngựa.

Nghiêm Chính gấp đến độ không biết làm sao mới tốt, thế nhưng khuyên cũng khuyên không được, chỉ phải dắt ngựa đuổi kịp.

Triệu Hữu Đường tự mình đi tìm, tự nhiên cũng là mang theo một đội hộ vệ.

Kết quả đi đến nửa đường, chỉ thấy đằng trước có hộ vệ đi lại, chính là không thấy xe ngựa, Triệu Hữu Đường nhìn một cái liền nhận ra, mấy người kia chính là mấy người đi theo Phùng Liên Dung, lòng hắn trầm xuống, hai chân thúc vào bụng ngựa, dây cương kéo đến mức ngựa phát đau, như mũi tên bay ra ngoài, đảo mắt đã tới đối diện.

Hộ vệ thấy là Triệu Hữu Đường, tất cả đều xuống ngựa quỳ gặp.

"Nương nương đâu?" Hắn hét lớn một tiếng.

Hộ vệ không dám trả lời.

Nhưng là Châu Lan ở phía sau khóc nói: "Hoàng thượng..."

Triệu Hữu Đường ngẩng đầu mới phát hiện, mặc dù không có xe ngựa nhưng lại có một chiếc xe bò, hắn đạp mạnh bước qua, chỉ thấy Phùng Liên Dung nằm trên xe bò, nàng vẫn không nhúc nhích, nhìn như là đang ngủ. Bình thường không thấy, lúc này nhìn thấy mới biết hóa ra nàng bé bỏng như vậy, trên chiếc xe lớn này, nhỏ đến như một đóa hoa trong trời đất, bị gió thổi qua, tùy thời đều có thể bay lên trời.

Sắc mặt của nàng cũng giống như vậy, không phải trắng bệch, mà giống một đám mây, nhẹ bỗng.

Nàng nằm ở đó, mặc quần áo vải thô của nông dân, ánh mắt ôn nhu như nước hơi khép hờ, không bao giờ muốn mở ra.

Triệu Hữu Đường thẳng tắp nhìn nàng, động cũng không dám động.

Hắn muốn hỏi chút gì, nhưng là lại không mở miệng được, máu toàn thân hắn đông lại, mỗi một cái hít thở đều cảm thấy đau đớn.

Thấy hắn như vậy Châu Lan vội nói: "Hoàng thượng, nương nương chỉ là hôn mê thôi, con ngựa bị cây nện vào, bị sợ hãi, nương nương ngồi không vững bị ngã ra ngoài, xe ngựa cũng bị hỏng, do mưa to, chúng ta không nhận thấy đường đi, đợi đến khi mưa tạnh mới mượn xe bò nhà nông..."

Triệu Hữu Đường nghe, cúi người, chậm rãi vươn tay khẽ vuốt lên mặt Phùng Liên Dung.

Mặt nàng lạnh như băng, không giống người sống, nhưng lại mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng thở ra, như là bỗng chốc liền giải nỗi thống khổ của hắn.

Hắn lại khôi phục sức sống, ôm lấy nàng lên ngựa.

Mặt Nghiêm Chính cuối cùng cũng có màu sắc.

Cám ơn trời đất, nương nương không có xảy ra chuyện!

Hoàng thượng của chúng ta được cứu, tất cả mọi người được cứu!

Hắn ném roi xuống, đi theo Triệu Hữu Đường đi về phía trước.

Bọn họ rất nhanh liền tới điền trang.

Mỗi lần ra ngoài, vì phòng ngựa đột nhiên sinh bệnh, đều là dẫn theo ngự y, lần này cũng vậy, Triệu Hữu Đường ôm Phùng Liên Dung đi sương phòng, Nghiêm Chính nhanh chóng thông tri Kim thái y.

Triệu Huy Nghiên biết đã tìm được Phùng Liên Dung cũng nhanh chóng chạy qua, nhìn thấy mẫu thân bất tỉnh nhân sự liền khóc lên, nắm tay Phùng Liên Dung nói: "Mẫu hậu, ngài thế nào rồi? Mau tỉnh lại đi."

Triệu Hữu Đường khẽ nói: "Đừng ầm ĩ, lát kêu ngự y xem, rồi cũng sẽ tốt thôi."

Hắn lệnh người bưng nước ấm đến, tự tay lau mặt cho Phùng Liên Dung, kỳ vọng ấm áp này có thể gọi nàng tỉnh dậy.

Nhưng Kim thái y đến, nàng vẫn không có động tĩnh.

"Thế nào?" Triệu Hữu Đường chờ một hồi Kim thái y mới thu tay lại.

Kim thái y trong lòng vô cùng lo lắng, bệnh của Phùng Liên Dung lần này là hắn gặp được bệnh khó giải quyết nhất, nói là khó giải quyết, hơn phân nửa là phải dựa vào vận khí, nói đơn giản, Phùng Liên Dung chính là đụng vào đầu, bị thương bên trong, có một số người rất nhanh là có thể tốt, có một số người hoặc là quá mấy tháng, còn có một số người nằm mãi rồi chậm rãi chết.

Hoàn toàn không thể báo cho biết Phùng Liên Dung khi nào sẽ tỉnh lại.

Hắn đắn đo ngôn từ nói: "Đây là chấn động đến đầu, gáy nương nương bị sưng, có thể thấy được bị thương không nhẹ, chỉ là không thấy ngoại thương, xem là tốt. Về phần chữa khỏi hẳn như thế nào hạ quan cũng không biết, chỉ có thể tạm thời dùng châm cứu thử một lần. Có điều nương nương phúc trạch thâm hậu, hoàng thượng không cần quá mức lo lắng."

Có khi, bệnh này có thể tốt hay không là phải xem mệnh, mà mệnh của Phùng Liên Dung hiển nhiên là rất tốt.

Nhưng Triệu Hữu Đường nghe không hiểu, giận dữ nói: "Ý của ngươi là chưa hẳn có thể chữa khỏi? Còn phải thử trước mới được?"

"Hoàng thượng." Kim thái y quỳ xuống, "Đại não con người, phức tạp ngàn vạn, hạ quan y thuật nông cạn, thật không dám nói chắc."

Ở trước mặt hoàng đế, hắn không dám có chút giấu giếm.

Triệu Hữu Đường cơn giận lấp ở ngực, lên không thể, xuống không xong, hắn nhắm chặt mắt, trong lòng cũng biết là nếu có thể cứu Phùng Liên Dung, Kim thái y sao dám không dùng hết toàn lực?

Vốn, hắn chính là ngự y Phùng Liên Dung tín nhiệm nhất mà!

Bây giờ hắn nói như vậy, chỉ có thể nói Phùng Liên Dung bị đụng lần này, không thể so sánh với bình thường.

Triệu Hữu Đường chỉ cảm thấy cả người không còn khí lực, hơi hơi vẫy vẫy tay.

Nghiêm Chính liền mời Kim thái y đi chuẩn bị, lát sau châm cứu cho Phùng Liên Dung.

Triệu Huy Nghiên ngồi bên cạnh khẽ nức nở, nàng thật không ngờ hôm nay buổi sáng từ biệt sẽ là loại kết quả này, sớm biết vậy nàng nên cùng mẫu thân, như vậy, cho dù là đi ra ngoài nàng cũng sẽ cùng mẫu thân đi ra ngoài, có lẽ mẫu thân sẽ không ngã ra khỏi xe ngựa.

Nhưng mà, tất cả đều chậm.

Nàng nằm sấp ở đầu giường, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nhưng muốn nói hối hận, lúc này hối hận nhất chính là Triệu Hữu Đường.

Hắn tìm được Phùng Liên Dung, hắn bình tĩnh, nhưng bình tĩnh này đáng sợ hơn bất cứu lúc nào, lúc này, hắn tình nguyện không tìm được nàng, như vậy, có lẽ lại đi tìm chút nữa là có thể nhìn thấy nàng mặt đầy tươi cười xuất hiện trước mặt hắn.

Mà không phải bộ dáng hiện tại.

Triệu Hữu Đường đi ra ngoài, đợi Kim thái y châm cứu xong hắn mới trở về.

Phùng Liên Dung vẫn không có tỉnh.

Hắn ngồi ở đầu giường, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

"Nghiêm Chính," đột nhiên hắn đứng lên, "Hỏi Kim thái y xem có thể mang nương nương hồi cung không."

Nghiêm Chính liền đi hỏi, lát sau trở về bẩm báo: "Vững vàng chút sẽ không sao/"

Triệu Hữu Đường ngay lập tức tuyên bố hồi cung.

Hắn không muốn đợi ở chỗ này.

Nghe nói bọn họ muốn đi, Giang Chiêu Thiện đi qua đưa tiễn, đôi song sinh nữ cũng theo qua, mỗi người cầm một cái bọc, Nghiêm Chính thấy thế khóe miệng giật giật, nói với Giang Chiêu Thiện: "Ngươi còn muốn đầu không, còn không bảo các nàng cút? Lát nữa để hoàng thượng nhìn thấy, cẩn thận mạng của ngươi!"

Bây giờ còn dám tặng người nữa.

Giang Chiêu Thiện nghe xong, sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội vàng kêu hai người kia trốn đi.

Nghiêm Chính cũng lau mồ hôi.

Hiện tại không thể xuất hiện chuyện hoặc người gì kích thích hoàng thượng, hậu quả khó mà lường được.

Đoàn người suốt đêm lên đường, đến chạng vạng ngày hôm sau về đến trong cung.

Hai huynh đệ Triệu Thừa Diễn nghe nói bọn họ trở về, mới đầu thật cao hứng đi qua, ai ngờ lại phát hiện Phùng Liên Dung hôn mê không tỉnh, lập tức cũng nhịn không được khóc lên. Thêm Triệu Huy Nghiên, ba huynh muội khóc thành một đoàn, đều trông nom Phùng Liên Dung không chịu đi.

Trong cung một mảnh mây sầu sương thảm.

Triệu Hữu Đường liên tục bảy ngày không vào triều, Phùng Mạnh An chịu đựng đau buồn chấp chính thay, hoặc có tấu chương thì có hai huynh đệ Triệu  Thừa  Diễn xem, thương lượng qua rồi mới trả lời, không thể quyết định thì gác lại.

Mà Phùng Liên Dung đối chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, nàng mê mê trầm trầm mở mắt ra liền thấy trong phòng đốt một ngọn đèn chừng hạt đậu, so với đèn đuốc sáng trưng ngày xưa có vẻ đặc biệt mờ tối, Chung ma ma đang hướng về phía ngọn đèn tập trung tinh thần thêu hoa.

"Ma ma?" Nàng khẽ gọi.

Chung ma ma buông khung thêu, cười đi tới nói: "Chủ tử cuối cùng cũng tỉnh, có đói bụng không?"

"Đói ngược lại không đói." Phùng Liên Dung hỏi: "Thừa Diễn Thừa Mô đâu, ta mới trở về, sao bọn họ không đến xem ta?"

Chung ma ma kỳ quái nói: "Chủ tử đang nói ai vậy? Thừa Diễn, Thừa Mô là ai? Chủ tử sẽ không phải là bệnh hồ đồ đấy chứ? Aiz, cũng là nương nương đáng giận, chỉ vì phạt Ninh phi nương nương, kêu chủ tử cùng mắc mưa theo, chủ tử thân mình vốn không được tốt, sao có thể chịu đựng được!"

Nương nương? Ninh phi nương nương?

Phùng Liên Dung mở to hai mắt nhìn, nàng rốt cục đang ở đâu?

Chủ tử...

Chẳng lẽ nàng lại biến trở về Phùng quý nhân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui