Lật đật lên phòng lấy cái chìa khóa xe, lon ton đi xuống thì bé Nhi vậy nói: - Anh bị khìn hông, nghĩ sao mà đi xe máy. Cất đi, cũng không xa đâu. Cất cất đi dùm tui cái ông nội, lười thấy ớn à - Bé Nhi cười nghiêng ngả trong khi cái mặt tui méo xéo đếu hiểu cái gì.
- Ờ vậy đi bộ - Tui tiu nghỉu.
- Đi bộ mới lỡn mợn chứ - Bé Nhi nheo mắt nhìn tuiCông nhận con bé mau quên thật, cứ nhắc đến mấy cái tự lãng mạn này nọ là lại làm tui nhớ tới chuyện tối qua. Thấy mình cũng lầy quá xa vậy rồi vậy mà bé Nhi vẫn tỉnh bơ với tui. Phải chăng đối với em, mấy cái chuyện đó nó quá tầm thường chả còn tí cảm xúc nào chăng ?
- Mà nói anh nghe, cái nơi mà em miêu tả nghe gì mà thấy hấp dẫn quá vậy - Vừa đi tui vừa nói chuyện
- Anh hỏi nhiều quá à, anh cứ đi theo em đi, rồi sẽ biết thôi - Em nó nhõng nhẽo.
Đi được 1 đoạn tui lại hỏi:
- À em nói nè, dưới xã em, có nhiều gái đẹp hông ? Sao đi từ sáng tới giờ không thấy 1 con mắm nào hết vậy ?
Chợt con bé lườm tui cái roẹt:
- Không có, dưới đây con gái xấu quắc à - Em nó trả lời cái giọng cuống quít như che dấu 1 sự thật bí hiểm nào đó
- Thật khó đó cô nương - Tui lườm lườm ghẹo ghẹo
- Ơ nói thiệt mà - Rồi con bé đi nhanh hơn trước ra vẻ ngượng ngịu, làm tui phải dí theo rồi nói
- Ờ, chắc ở đây con gái nó xấu lắm hen, xấu chắc toàn cỡ như em ko nhỉ - Tui cười ha hả
- Cái gì ? dám kêu em xấu hả, chết nè chết nè - Con bé cứ thế mà nhéo tui, làm tui chạy thấy mẹ, 2 đứa dí nhau như 2 đứa con nít đang nô đùa dưới cái nắng chang chang (Giờ nghĩ lại mới cảm thấy 1 điều. Cái khoảng thời gian ấy bên em, tui như là đứa trẻ suốt ngày kiếm chuyện chọc em, rồi bị chọc lại, chả ai chịu thua ai. Nói chung là ko có khái niệm tuổi tác dính dáng vào 2 đứa, tự nhiên lắm. Không như bây giờ, kể từ ngày tui bắt đầu quen gấu tui... Chặng đường chinh phục gấu, tui đã có nói sơ sơ qua ở phần chap bonus. Tả ngắn gọn vậy thôi nhìn tưởng cuộc tình toàn màu hồng... chứ thật sự cũng chua chát và nhiều sóng gió lắm. Tui không thể có cái bản tính như con nít như mỗi lần đi cùng với Bé Nhi được. Ở bên gấu hiện tại. Tui lúc nào cũng phải ráng tỏ ra là 1 thằng đàn ông có bờ vai rộng để che chờ cho người mình yêu. Biết suy nghĩ xa hơn về tương lai của 2 đứa chứ không còn sống theo kiểu hiện tại được ngày nào hay ngày đó như hồi xưa. Nói chung trải qua mỗi người con gái. Tui đều đúc kết và rút ra được nhiều bài học để ko phải gây lỗi lầm ở người sau. Và người con gái này (gấu tui) chắc có lẽ là người cuối cùng của đời tui. Mà sau khi trải qua mấy mỗi tình cả từ thời lớp 3, cho đến lúc vào học trường cấp đến tận bây giờ. Tui cũng đang lưỡng lự sau khi kết truyện này (ko biết chừng nào) thì có nên viết về truyện vợ sắp cưới của tui không ? Hay có lẽ viết về những chuyện ở biên hòa đại loại như chuyện Giang Hồ biên hòa và những luật lệ ngầm. . vv... Thôi tới đâu hay tới đó... tâm sự các bác cho vui tí
Đi 1 hồi thì cũng tới nơi, tui thở phì phò như chó. Con bé nhìn tui mà chọc:
- Thấy khiếp hông, đi có 1 tí mà để mệt rồi, đúng dân thành phố có khác !
- Ê, không có chọc nha, anh mệt thật chứ bộ, 8 năm trời mới đi bộ 1 lần, làm sao chịu nổi sức ép của Hoa Kì
- Thôi vô nhà uống nước đi ?
- Ủa vô nhà là sao ? - Tui thắc mắc hỏi
- Thì cái trại nuôi tôm sú này là của nhà em mà ?
- WTF ? Thiệt không hay quăng bomb với tui đó bà nội !
- Thiệt chứ nói xạo với anh mần chi ! Tía em là chủ cái trại này mà. Nhà còn cái vườn nhãn nữa. Không biết tía em có trong ko, hay đang ở bên vườn nữa.
Má nghĩ lại cái hôm bệnh viện ngồi nói chung với bé Nhi, cứ nghĩ con bé quăng bomb gì đó. Giờ mới thấy là đúng thật.
- Ờ thôi vô nhà uống nước đi em, anh sắp thành ma khô rồi, khát muốn chết.
- Ừa lẹ dô nhà nghỉ 1 xíu. Rồi đi tiếp.
- Trời còn đi tiếp hả - Tui nhăn nhó cái mặt
- Thì tới rồi, chẳng lẽ ở trỏng không ? Phải đi ra trại mới có chỗ chơi chứ - Con bé chu mỏ lên hống hách nhìn... mún cắn cái nữa
- Thôi, mệt em quá. Vô nhà uống đi.
Vô nhà, thấy thằng 1 thằng nhóc, đoán chắc lớn hơn nhi mà nhỏ hơn tuổi hơn tui. Nó cởi trần mặc quần đùi, đang đung đưa trên chiếc võng mồm nhai nhải cái bài gì quên mẹ nó tên rồi mà có khúc: Zìa tới đầu làng, con chím sáo nhỏ hát vang cả làng ấy... Quên rồi. Còn nhớ câu đó lắm. Tại vừa vô nhà, nghe thằng đó hát, bé Nhi vội vô táp thằng bé 1 phát:
- Trời thấy gớm không, bắt quả tang tại trận anh Đen trốn việc ra đây nằm hát nha. Em méc tía em nè.
Rồi con bé giả bộ rút điện thoại ra rồi gọi cho tía em nó:
- Alo, Tía hả, dạ út đây tía, tía về trại mà xem anh Đen kìa ! Ảnh đó hả ! Dạ tía, anh đang đung đưa trên võng, mồm phì phèo thuốc, đang hát nhan nhản kia kìa...
Còn thằng tên Đen thì: đứng cmn hình khi thấy con bé nó troll. Cứng cả mồm, à ko, cứng cả người trên võng. Hồi sau chợt thằng con giãy nảy lên.
- Trời bé Út ! gọi thiệt hả, chết Đen rồi, sao lại làm thế.
Tui nhìn 2 đứa mà ko tài nào nhịn nổi cười. Cứ bụm miệng mà cười khe khẽ. Con bé Nhi chơi với tui riết coi bộ trình độ chọc ghẹo cũng tăng lên hẳn thì phải.
- Ai biểu cái tội lười mần chi !
- Có đâu, trưa nắng ngoài chòi nóng quá, Đen mới vô nhà chứ bộ - Thằng Đen nói mà gãi gãi cái đầu
- Hihi em đùa thôi, chứ có gọi đâu. Ghé vô đây thăm anh thôi, anh Đen làm cho em ca trà đá đi, em khát nước quá.
- Tuân lênh tiểu thư - Rồi thằng Đen lon ton chạy xuống sau nhà pha ca trà.
Tui mới quay qua khều bé Nhi:
- Đừng nói là osin nhà em đó nha! Xưng tiêu thư mới ớn chứ.
- Đâu có, hihi, anh Đen này gần nhà em đó. Thấy hiền lành, chăm chỉ. Hồi nhỏ hay qua nhà chơi với em lắm. Rồi lớn xíu nghỉ học thì theo tía em phụ. Giờ thì tía em giao cho cái trại này để trông.
Vừa nói xong thì Đen vác ca trà đá lên, mặt tươi cười.
- Ủa mà anh này là anh nào vậy Nhi
- À anh này là anh V, bạn... à anh của Nhi trên Biên Hòa - Con bé bối rối ko biết dùng đại từ danh xưng nào cho chuẩn
- Ủa vậy hả, dạ em chào anh V, em tên Đen
- Ừ chào Đen
Rồi thằng Đen rót ra cho tao 1 cốc trà. Đếu cần ngại ngùng, tui nốc cái ực hết ly, xin thêm ly nữa làm 1 phát 3 ly. Mới thấy sướng sao. Đến bé Nhi, thằng Đen nó rót cho nó, mà uống theo đúng cái kiểu tiểu thư, cái mồm chu chu này, uống từ từ, xong chùi miệng thấy phát ói.
Xong thằng Đen kêu:
- Ủa mà có thiệt Út xuông đây thăm anh thiệt không ?
- Thì thiệt mà, vậy còn hỏi. Quê rồi, thôi đi về anh V - Con bé vùng vằng nắm tay tui giả bộ kéo đi về. Thì thằng Đen đã vội lên tiếng:
- Thôi con lạy má, nhõng nhẽo vừa thui. Xuống đây là tui biết ý đồ gì rồi, lại còn giả vờ - Rồi thằng Đen cười ha hả
Thiệt sự nãy giờ tui như cái thằng người dưng đúng nghĩa, để cho 2 đứa nó độc thoại với nhau mà chẳng biết nói gì và hiểu tụi nó nói gì.
- Xí, biết vậy tốt, Đen dẫn út ra chòi bắt cái gì ăn đi !
Thằng đen xoa xoa cái cằm suy nghĩ: - Mùa này tôm chưa có lớn, bắt ăn không có đã đâu. Ăn cá lóc nướng rơm ko ?
- Ăn - Bé Nhi mắt hịp lại cười gật đầu hưởng ứng nhiệt tình, mà nói thiệt, tui còn hưởng ứng nhiệt tình hơn cả con bé. Thức dậy sáng ra chưa ăn uống gì đã bị con bé bắt cóc đi... Đã vậy còn đi xa nữa, làm tui đói muốn chết.
- Vậy đi thôi anh V, bé Út. Để em lấy cái vợt, và mấy cái nhanh cây.
Rồi 2 đứa lon ton đi theo ku Đen men ra cái ao nuôi cá. Thằng Đen tay cầm 1 nắm cám quăng xuống. Một đám cá loi nhoi lúc nhúc như dòi dành nhau ăn. Thằng Đen nhanh tay quơ lên đến 4 con cá, quay lại nhìn bé Nhi ra chiều hỏi xem đủ chưa. Bé Nhi hiểu ý liền trả lời. Bốn con ăn sao đủ, vớt thêm 2 con nữa đi anh Đen.
Thằng Đen thả 4 con cá lóc nhảy lổm chổm trên bờ. Bé Nhi với tui vội dùng chân đá đá ko cho nó búng xuống nước, rồi ku Đen nhanh tay khua thêm được 3 con nữa. Rồi đổ hết lên bờ, rồi nhanh chóng chụp 1 con quăng xuống nước. Rồi ku Đen nhanh chóng dùng mấy cành cây xiên thẳng từ họng con cá tới tận đít 1 cách chuyên nghiệp. Đúng là dân quê có khác, mấy việc này làm lẹ làng vô cùng. Không quên lườm bé Nhi.
- Nhớ đó, ko có được méc chú 4 (tía bé nhi) nghe không ? Chú biết được là anh mệt đó.
- Dạ em bít rồi mà anh cứ lo - Con be cười híp mắt khi thấy mấy con cá trên tay ku đen được thằng bé làm gọn gàng đâu vào đấy.
Rồi thằng đen nói:
- Giờ vô nhà lấy tí muối tôm với chanh rồi ra ruộng nướng ăn trưa luôn - Cả 2 đứa tui nhanh chóng đồng ý với quyết định không thể sáng suốt hơn của thằng ku Đen..