Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu


Bất đồng với tâm tình tối tăm của Tiêu Vị Tân trong hai ngày nay, Du Thư quả thực có thể gọi là hỉ khí dương dương, tuy rằng người khác cũng không nhìn ra được biểu tình gì từ khuôn mặt than kia, nhưng người hiểu hắn nhất là Tạ Phi Viên thì lại có thể nhìn ra tâm tình hoan thiên hỉ địa từ trong mắt của hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Phi Viên không hiểu ra sao, đứa nhỏ này từ trước tới nay chưa từng cao hứng đến như vậy, mặt trời mọc hướng Tây sao?
Nhưng Du Thư hoàn toàn không có cách nào để giải thích rõ chuyện này với hắn, chẳng lẽ lại đi nói hắn rốt cuộc cũng chờ được đến ngày nam nữ chính đính hôn?
Mắt thấy hắn một đường đều vững vàng bước chân mà rời đi, Tạ Phi Viên vẫn không hiểu ra làm sao, rốt cuộc đứa nhỏ này đang làm cái gì.
Thánh chỉ tứ hôn là do Tiêu Vị Thâm tự mình hạ, giao cho thái giám tâm phúc bên người đưa tới Lăng Vương phủ.

Tiêu Vị Tân mặc quan phục quỳ gối trước cửa nghe thánh chỉ, đôi tay rũ hai bên người yên lặng siết chặt, lòng bàn tay suýt nữa đã bị bấm ra máu.
“Vương gia, thỉnh ngài đứng lên tiếp chỉ.” Thái giám kia cười tủm tỉm khom người, hai tay dâng thánh chỉ lên, “Hoàng thượng đối với ngài hậu ái, cố ý dặn dò nô tài ngàn vạn không được lầm lẫn canh giờ.”
Tiêu Vị Tân vội đứng dậy tiếp nhận đạo thánh chỉ kia, xoay người nói với Họa Xuân: “Mang công công đi xuống uống ly trà lĩnh thưởng rồi hẵng đi.”
Thái giám vì thế liền vô cùng cao hứng được Họa Xuân dẫn ra phía sau phòng khách, thầm hô chuyến này không chạy không, Lăng Vương điện hạ dù sao cũng là người thức thời, đánh thưởng xem ra là không thể thiếu.
Chờ đến khi người đều đã rời đi, Tiêu Vị Tân nhấp môi một mình trở về thư phòng, nhưng mỗi một bước chân đều cảm thấy cực kỳ nặng nề, đi tới bên ngoài cửa thư phòng, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, yên lặng đứng tại chỗ thật lâu.
Y vẫn còn quá yếu, cho nên ngay cả hôn sự cũng không thể tự mình làm chủ.
Hạ Ngâm Tú vốn là người mà Tiêu Vị Thâm coi trọng, đáng tiếc nàng cũng không phải xuất thân đích nữ, không xứng với vị trí trong cung, Hạ thái hậu hiển nhiên không muốn để một thứ nữ được tiến cung, hắn đành phải miễn cưỡng từ bỏ.

Hạ hoàng hậu nhân cơ hội nhắc lại hôn sự của Lăng Vương, nói Lăng Vương lần này bị ám sát chịu khổ không ít, chính là thời điểm cần được trấn an, vả lại trong lúc y dưỡng thương đã cùng Ngâm Tú hỗ sinh tình tố, không bằng chỉ hôn cho bọn họ, chàng có tình thiếp có ý chẳng phải cũng vừa lúc.
Tiêu Vị Thâm nhớ tới ở bãi săn đích xác nhìn thấy Hạ Ngâm Tú xuất nhập lều trại của Tiêu Vị Tân, cư nhiên cũng không hoài nghi lời nói của Hoàng hậu, hắn vốn dĩ không có khả năng từ bỏ nữ nhân mà mình coi trọng, nhưng hiện giờ hắn vẫn có chút áy náy đối với Tiêu Vị Tân, liền dứt khoát giúp người thành đạt, suy nghĩ biện pháp trước tiên để Hạ Ngâm Tú lấy thân phận trắc phi gả vào, tương lai sinh hạ hài tử lại cho nàng làm chính phi, như vậy cũng không đắc tội với bên kia.
Tuy rằng đều là trắc phi, nhưng xuất thân của Chu thị và Hạ Ngâm Tú lại kém xa, Hạ Ngâm Tú có tỷ tỷ là Hoàng hậu, hết thảy hôn sự đều ấn theo đãi ngộ của chính phi mà xử lý, hôn sự liền định vào tháng chín, chính là thời điểm cuối thu mát mẻ, vừa vặn có thể náo nhiệt một hồi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Tiêu Vị Minh vô cùng lo lắng, chạy tới Vương phủ cẩn thận hỏi: “Thất ca…… Ngươi còn ổn chứ?”
Từ khi hắn bước vào đến giờ Tiêu Vị Tân đều chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu không ngừng luyện chữ, dưới chân y là một xấp trang giấy hỗn độn bị vứt đi, nhìn từ đống chữ cuồng thảo trên đó, Thất ca của hắn tuyệt đối là đang giận điên rồi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng ngừng tay ngẩng đầu lên, trong mắt đã khôi phục thanh minh, “Ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Hốc mắt Tiêu Vị Minh ửng đỏ, đột nhiên một phen ôm lấy hông Tiêu Vị Tân khóc lên: “Thất ca, ta thay ngươi đi giết đám người đó, không để bọn họ làm ngươi khó xử! Ngươi đừng không vui mà, ta cũng có thể vì ngươi phân ưu!”     
“Ta biết ngươi muốn mượn sức Dương Thất Huyền nhưng lại không có chỗ để xuống tay, ta có thể đi!”
Tiêu Vị Minh kiên định nói: “Hạ gia cùng chúng ta có thù oán, ngươi cưới nữ nhân nhà bọn họ trong lòng nhất định không dễ chịu, nhưng thánh chỉ của hoàng huynh không ai có thể vi phạm, Hiền phi nương nương sẽ không trách ngươi đâu!”
“Ta gần đây đi theo Dương Thất Huyền học võ, chỉ cần thời cơ chín muồi, ta nhất định có thể cho hắn biết, chỉ có Thất ca ngươi mới là người thích hợp nhất để làm hoàng đế!”
Tiêu Vị Tân nhìn thật sâu vào Tiêu Vị Minh, bỗng nhiên nhéo nhéo mặt hắn, trách mắng: “Ngươi làm gì vậy? Buông tay.”
Y không khách khí gỡ cánh tay của Tiêu Vị Minh xuống, giơ tay gõ hai cái lên trán hắn: “Nói bậy cái gì đó, ngươi đi đường nào để giết được bọn họ? Ngay cả ta cũng thật vất vả lắm mới xếp được người của mình vào trong cấm vệ quân, ngươi làm sao tới gần bọn họ mà hạ sát thủ? Đến lúc đó sợ là cửa cũng không ra được, còn phải liên lụy ta đi cứu ngươi.”
“Huống chi, chỉ dựa vào đầu óc này của ngươi mà đòi đi mượn sức Dương Thất Huyền? Nhân gia liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngươi rồi.”           
Bị vô tình hất nước lạnh, Tiêu Vị Minh phi thường uể oải: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi thật sự muốn cưới Hạ cô nương kia sao?” Hắn nhớ tới thiếu nữ gặp qua ở bãi săn, lại nhỏ giọng nói: “Có điều ta cảm thấy, Hạ cô nương kia hình như cũng không giống người xấu.”
“Nàng có phải người xấu hay không thì liên quan gì đến ta?” Tiêu Vị Tân cười lạnh, “Còn không phải chỉ là vị trí trắc phi thôi sao, ta lại không phải là không thể cho.”
Y đã có một Chu thị, chẳng lẽ còn sợ thêm một Hạ thị? Chỉ là, Lăng Vương phủ cũng không phải là thiện tế đường gì, vào trong rồi ai biết được sinh tử về sau? Vạn nhất một ngày nào đó ‘không cẩn thận’ rơi xuống hồ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cũng là tự nàng mệnh khổ.
Tiêu Vị Minh thấy thần sắc của y không giống như làm bộ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi kháng chỉ không từ.”
“Kháng chỉ?” Tiêu Vị Tân tự giễu cười, “Ngươi cũng không khỏi quá để mắt đến ta.”
Tiêu Vị Minh gãi gãi đầu, tảng đá vẫn luôn treo trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn đống giấy dưới chân mình, mở miệng bảo hạ nhân bên ngoài tiến vào quét dọn.
Đúng lúc này lại có người tới bái phỏng, vẫn là tên Na Tô Đồ kia.

Lần này Tiêu Vị Tân cũng không vội vã đuổi người đi nữa, y vừa vặn cũng đang chuẩn bị tìm cơ hội gặp lại vị Thập Nhị vương tử thần bí này.
Vẫn như cũ là chiêu đãi khách nhân ở sảnh ngoài, Tiêu Vị Tân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mà Du Thư thì ngồi xổm trong bụi hoa ở ngoài sảnh, trong miệng ngậm thảo căn, thảo căn này vừa ngọt vừa giòn, hắn thích lấy làm đồ ăn vặt nhai nhai.

Kỳ thật hắn cũng nhìn ra được Tiêu Vị Tân lúc này không hề muốn cưới nữ chính, nhưng sau khi thành thân (cẩu lương) sẽ liền thật thơm.

Trong sách, ban đầu y cũng không phải là không hề giãy giụa, dù sao nữ chính vẫn mang họ Hạ, giữa hai người ngăn cách một mối thù giết mẹ, mặc dù đó chỉ có thể xem là chuyện tốt của tỷ phu và phụ thân nàng, nhưng trên người nàng chung quy vẫn chảy huyết mạch của kẻ thù, người bình thường căn bản không thể nào buông bỏ được thù hận như vậy.
Có điều loại án hận giãy giụa này chỉ kéo dài đến lúc y phát hiện ra Hạ Ngâm Tú không giống với đám người Hạ gia, Hạ Ngâm Tú tuy là nữ tử của Hạ gia, nhưng nàng tam quan chính trực, giàu lòng nhân ái, hồn nhiên và thiện lương, trong nội tâm nàng cũng rất chán ghét những hành động trong mấy năm nay của phụ thân và huynh trưởng, vào thời điểm cuối cùng khi Hạ gia sắp sửa lật úp, nàng đã đại nghĩ diệt thân tự mình đưa chứng cứ phạm tội tới tay nam chính.
Lúc đọc sách mọi người đều biết Hạ gia mấy năm nay làm không ít việc ác, riêng một mình Hạ thừa tướng tội nghiệt sau lưng đã nhiều đến mức không đếm được.

Nhưng thân là người Hạ gia, người có thể phân rõ thị phi nguyện, ý vì người khác mà hy sinh người nhà như nữ chính là rất hiếm thấy, cho dù bị người khắp thiên hạ thóa mạ, nhưng đó vẫn là người nhà của nàng, nơi đã từng che mưa chắn gió cho nàng.     
Du Thư có chút đau lòng cho vị nữ chính ôn nhu cứng cỏi trong sách kia, nếu nam chính không kịp thời đuổi tới ngăn chặn cơn sóng dữ, có lẽ nữ chính đã vì áy náy và mặc cảm tội lỗi mà treo cổ trong tàn viên Hạ gia lấy cái chết tạ tội.
Cho nên Du Thư hoàn toàn không lo lắng Tiêu Vị Tân ngày sau sẽ hối hận, y sớm hay muộn cũng sẽ yêu nữ chính, đó khẳng định đã là chuyện sớm muộn rồi.

Hai người sẽ cứu rỗi lẫn nhau, y cho nữ chính một mái nhà tràn ngập chỗ dựa và cảm giác an toàn, mà nữ chính lại mang đến cho y một phần tình yêu kiên định không thể chuyển dời hay lý giải, hai người đều có được hạnh phúc.
Cho nên, thay vì nói Du Thư là fan CP, không bằng nói rằng hắn chỉ là mong muốn nam chính có thể tìm thấy ở nơi của nữ chính niềm vui và hạnh phúc, hắn tin tưởng vững chắc chỉ có ở nơi của nữ chính, y mới có thể tìm được phần an bình này.
Ngay khi hắn vừa nghĩ đến đây, liền thấy Na Tô Đồ cà lơ phất phơ đi theo phía sau Vọng Trần bước tới bên này, Du Thư vừa thấy hắn liền không nhịn được mà vội nín thở, sợ bị cặp dị đồng kia phát hiện ra điểm khác thường, cũng không biết vì sao, hắn vừa nhìn đến đôi Âm Dương Nhãn kia liền cảm thấy khó chịu, phảng phất như trốn ở đâu cũng không thể thoát khỏi.
Vả lại đôi mắt kia của Na Tô Đồ, thật sự rất giống mèo Ba Tư.
Na Tô Đồ được dẫn tới sảnh ngoài tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân cười như không cười nói: “Thái độ của Vương gia lần này so với lần trước thật là…… cách biệt một trời.”
“Có chuyện liền nói.” Tiêu Vị Tân mắt lạnh nhìn hắn, “Ngươi nhiều lần tìm bổn vương như vậy, dù thế nào cũng không phải là vì muốn âm dương quái khí.”
Na Tô Đồ khẽ cười một tiếng, bưng chén trà lên ngửi ngửi: “Nước trà ở nơi này của Vương gia ta uống thật sự không quen, bất quá nhập gia tùy tục, ta cũng học theo các ngươi mà phẩm trà một phen.” Dứt lời hắn liền giơ tay nốc hết chén trà.
Na Tô Đồ học không tới cách thức phẩm trà tinh tế của người Trung Nguyên, uống vào liền nhai luôn cả lá trà trong đó, “Vương gia có nhớ chuyện hợp tác ta đã nói qua trước kia hay không?”
“Ngươi biết được những gì?” Tiêu Vị Tân mắt lạnh nhìn hắn, nhưng tay lại yên lặng ấn ở bên hông, nơi đó có một thanh đoản đao.
Na Tô Đồ cười trả lời: “Nên biết hay không nên biết, ta đều rõ ràng, Vương gia muốn nghe từ phương diện nào?”
“Đừng trừng ta.

Bàn về việc che giấu thực lực, tại hạ tự nhận là không thể kém hơn Vương gia.” Hắn thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, bình tĩnh nói: “Chúng ta đều cảm thấy hứng thú đối với đồ vật không thuộc về mình, tại hạ cũng là phí tâm tư.”
Bàn tay ấn bên hông của Tiêu Vị Tân càng thêm dùng sức, y không thể cho phép kế hoạch của mình còn chưa kịp hoàn thành bố trí đã bị người khác biết được, nếu như Na Tô Đồ đã nhìn thấu, vậy y liền không thể lưu lại hắn.
“Đừng kích động.” Na Tô Đồ một tay chống cằm nhìn y, “Tuy ta không nhất định có thể đánh thắng Vương gia, nhưng cũng chưa chắc sẽ thua.

Vả lại ngươi cũng không muốn khiến cho tên hoàng đế đầu cẩu kia hoài nghi, đúng không?”
“Ta không hề có địch ý đối với ngươi.” Hắn nói tiếp, “Ngươi có thể yên tâm, nếu đã muốn tới tìm ngươi, ta khẳng định là không muốn kết thù.”
“Vậy ý của ngươi là gì?” Tiêu Vị Tân biết rõ tính toán của hắn, nhưng vẫn mắt lạnh mà hỏi ra.
Na Tô Đồ cười khẽ, trong mắt có chút xảo trá: “Đều nói là hợp tác rồi, Vương gia không ngại liền nghe ta nói một câu.”
“Nếu chúng ta đều muốn cái vị trí kia, không bằng…… chúng ta liên thủ?”
“Chỉ dựa vào chính ngươi, hoặc là bản thân ta tự làm một mình, để có được thứ mình muốn yêu cầu phải hao phí rất nhiều tinh lực, mà như vậy thì rất lâu, không có lời.

Chi bằng chúng ta liên thủ hợp tác, chẳng phải chính là đôi bên cộng thắng sao?”
“Lòng muông dạ thú.” Tiêu Vị Tân cười lạnh, “Muốn ta hợp tác cùng đám man di không giảng danh dự các ngươi? Nằm mơ.”
“Các ngươi cường chiếm sáu thành trì của Đại Hạ ta còn chưa trả lại, chuyện năm đó các ngươi đồ thành biên cảnh ba vạn lương dân ta còn chưa tính sổ với các ngươi, muốn hợp tác ư?”
“Trừ phi các ngươi tử tuyệt!”
Dứt lời, y đột nhiên bạo khởi đứng bật dậy, nhấc tay liền giết về phía Na Tô Đồ, Na Tô Đồ tựa hồ đã sớm đoán được việc y sẽ động thủ, vội dẫm chân nhảy lên tránh đi, cái ghế hắn vừa mới ngồi lên theo tiếng liền bị chém thành hai nửa.
“Chậc, tính tình thật xấu, mỹ nhân đi theo ngươi hẳn là cũng ăn không ít khổ đi?”
Những lời này lại một lần nữa kích phát ra lửa giận của Tiêu Vị Tân, xuống tay cũng càng thêm không chút lưu tình.
Na Tô Đồ tránh né càng ngày càng đuối sức, không nhịn được mà giơ tay lên định phản kích, Du Thư vừa thấy hắn còn dám đánh trả, lập tức vọt ra khỏi bụi cây, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt hắn, một phen nắm lấy cánh tay của Na Tô Đồ, thay Vương gia nhà mình đánh hắn tơi bời.
Hoàn toàn không dự đoán được Du Thư sẽ đột nhiên nhảy ra, Na Tô Đồ nhất thời chưa kịp chuẩn bị liền bị chế trụ, cợt nhả nhìn thẳng vào mắt Du Thư: “Ta rốt cuộc lại gặp được ngươi rồi~”
Người này sao lại khó chơi như vậy, da đầu Du Thư tê dại, lạnh mặt vờ như không nghe thấy.
Thuộc tính gay này của nam hai thật khiến người khác hít thở không thông.
Tiêu Vị Tân nhấc chân đá lên gương mặt soái khí của Na Tô Đồ in ra một dấu chân, “Câm cái miệng của ngươi lại.”
Dám đùa giỡn hắn ngay trước mặt y, cho rằng y chết rồi sao.
Na Tô Đồ muốn đánh trả, nhưng đã bị Du Thư áp chế không cách nào phản kích, chỉ có thể bị Tiêu Vị Tân đánh thành đầu heo, đối mặt với việc mình bị đối đãi không công bằng hai người đánh một người, nội tâm thập phần phẫn nộ.
Người Trung Nguyên quả thực đê tiện vô sỉ!
Có bản lĩnh thì ra đây một đấu một này!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui