Ôn Thất Thất nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tô Thần nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ mập mạp với khuôn mặt tươi cười: “Tô Thần tiên sinh?”
“Là tôi.”
“Chào anh, tôi là quản lý cửa hàng mẹ và bé Bối Bối.
Chiếc xe đẩy bốn ghế anh đặt đã đến, mời anh ký nhận.”
“Được, vào đi.”
Khi quản lý và hai nhân viên bước vào nhà, Ôn Thất Thất vẫn đang ngơ ngác.
Quản lý đặt xe đẩy xuống phòng khách, sau đó từ từ mở ra.
“Chiếc xe đẩy này là loại gấp gọn, rất tiện lợi.
Khi sử dụng, chỉ cần mở từ chỗ này.”
Quản lý chỉ vào công tắc trên xe và làm mẫu cho Tô Thần xem.
Sau khi mở khóa, chiếc xe đẩy được mở hoàn toàn.
Chiếc xe đẩy bốn ghế xuất hiện ngay trước mặt Ôn Thất Thất.
Cuối cùng Ôn Thất Thất cũng hiểu ra: “Chuyện này là sao?”
“Anh đặt mua xe đẩy cho bọn trẻ, để sau này ra ngoài sẽ tiện lợi hơn.”
Quản lý phát hiện Tô Thần đã bí mật đặt chiếc xe này mà không cho Ôn Thất Thất biết, liền cười lớn: “Cô gái, nhìn là biết chồng cô là một người rất tốt.
Chiếc xe đẩy này rất tiện cho các gia đình có nhiều con, chắc chồng cô muốn tạo cho cô một bất ngờ đây mà?”
Ôn Thất Thất cũng hiểu rằng Tô Thần muốn tạo bất ngờ cho cô.
Chiếc xe đẩy này cô đã từng nghĩ đến việc mua, nhưng nó quá đắt.
Một chiếc xe có giá đến vài chục triệu.
Mấy ngày nay Tô Thần đã chi rất nhiều tiền cho các con, Ôn Thất Thất không muốn Tô Thần tiêu tốn thêm nữa, nếu không thì anh sẽ làm sao lo được học phí?
“Anh lấy tiền ở đâu mà mua? Trả lại đi, chúng ta không cần.”
Quản lý lộ vẻ khó xử: “Việc này...!thưa ngài...”
Tô Thần vẫy tay: “Không sao, tôi đã mua rồi, tiền tôi sẽ chuyển ngay.”
“Tô Thần!”
Ôn Thất Thất sốt sắng, Tô Thần đã chi tiêu quá nhiều, rõ ràng là vẫn còn non nớt.
Tô Thần biết Ôn Thất Thất không muốn anh tiêu tiền, vừa xoay xe đẩy, anh vừa nói: “Thất Thất, bốn đứa con của chúng ta cũng nên giống như các đứa trẻ khác, có thể đi xuống nhà và khám phá thế giới bên ngoài.”
“Nếu vì sự bất tiện của chúng ta mà để bọn trẻ suốt ngày ở nhà, sau này khi ra ngoài, chúng chắc chắn sẽ rất rụt rè.”
“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh là bố của các con, cũng yêu thương chúng như em.
Anh cũng muốn làm gì đó cho bọn trẻ.”
Thấy Ôn Thất Thất cuối cùng cũng bị thuyết phục, Tô Thần đưa xe đẩy cho cô, để cô thử cảm nhận.
“Yên tâm đi, chồng của em có tiền, mua được mà.”
Quản lý cảm thấy như mình vừa ăn một bữa "cơm chó" no nê.
“Thôi nào, nhìn hai người yêu nhau thế này, mà chiếc xe này cũng không phải loại bán chạy, tôi sẽ giảm giá cho các bạn.”
“Vậy thì tốt quá.”
Cuối cùng Ôn Thất Thất mỉm cười.
“Giảm 20%, giá gốc là 30 triệu, giờ còn 24 triệu.
Chúng tôi không lãi gì đâu, nhưng tôi có một yêu cầu…”
Ôn Thất Thất cau mày: “Yêu cầu gì?”
Nếu là yêu cầu quá đáng, cô sẽ phải suy nghĩ lại.
Quản lý chắp tay, mỉm cười hạnh phúc: “Tôi có thể nhìn thấy các bé không?”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi.
Tôi chưa từng gặp cặp sinh tư nào, hai người lại đẹp thế này, chắc chắn các bé rất dễ thương.
Tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi.”
Nhìn vẻ mặt háo hức của quản lý, Tô Thần bắt đầu nghi ngờ rằng cô ấy đã chuẩn bị sẵn việc giảm giá này từ trước, và việc vòng vo lúc nãy chỉ để được gặp bọn trẻ.
“Được rồi, vào xem đi.”
Tô Thần cũng vui vì có người thích bọn trẻ.
Bọn trẻ đã dậy và đang ngồi trên ghế em bé, chơi với những món đồ chơi mà Thẩm Mộng Dao tặng hôm qua.
Vừa vào phòng, quản lý đã bị vẻ đáng yêu của các bé làm cho mê mẩn.
“Ôi trời, đáng yêu quá đi mất!”
“Trời ơi, bé còn cười với tôi nữa kìa.”
Quản lý nhanh chóng bước đến bên Nhị Bảo, tay run run, muốn bế bé nhưng lại không dám.
Cô ấy cẩn thận sờ vào má Nhị Bảo, rồi lại cười tít mắt sờ lên má Đại Bảo, sau đó là Tam Bảo, và Tứ Bảo.
Hôm nay bốn bé đều rất hợp tác.
Tay của quản lý chạm vào ai, người đó liền cười tươi rói.
Quản lý mừng như hoa nở trong lòng.
“Dễ thương quá, dễ thương quá, không được rồi, sau này tôi có thể đến thăm các bé nhiều hơn không?”
Tô Thần: ...!Đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy?
“Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền đâu.
Thế này, tôi giảm thêm 4 triệu, còn 20 triệu thôi, xe đẩy giao cho các bạn!”
Tô Thần: ???
Chuyện này...!quá đột ngột rồi chứ?
Anh và Ôn Thất Thất nhìn nhau, thấy cô gật đầu, anh mới nói: “Được, lần sau tôi sẽ đưa các bé đến cửa hàng của cô chơi.”
“Được, được!”
Bốn bé xinh xắn như vậy đến cửa hàng thì chẳng khác gì quảng cáo sống.
Chắc chắn cửa hàng của cô ấy sẽ làm ăn phát đạt.
Quản lý vui vẻ nhận 20 triệu rồi rời đi.
Tô Thần vừa ngồi xuống thì nghe Ôn Thất Thất hỏi: “Tô Thần, tiền ở đâu ra vậy?”
Cô đồng ý giữ lại chiếc xe đẩy, nhưng vẫn phải hỏi rõ chuyện này.
Nếu không, Ôn Thất Thất sẽ không yên lòng.
Tô Thần không phải là con nhà giàu, dù mấy ngày trước bán khoai tây được hơn 10 triệu, nhưng chỉ một chiếc xe đã 20 triệu, chưa kể đến tiền mua sữa bột hôm trước.
Cô không nghĩ Tô Thần có nhiều tiền như vậy.
Tô Thần đã dự đoán trước sẽ có ngày này, anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Thất Thất, thực ra, anh bán khoai tây được hai ngày thì tìm được một đối tác.”
“Đối tác gì?”
“Là chủ quầy ở chợ, ông ấy đã đưa anh 50 triệu đặt cọc để hợp tác lâu dài.”
Tô Thần quyết định nói thật.
Về hệ thống thì anh tạm thời không thể tiết lộ, nhưng chuyện Tiền Hổ thì hoàn toàn đúng.
Ôn Thất Thất bán tín bán nghi: “Anh trồng bao nhiêu khoai tây mà bán được nhiều thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...