Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Bởi vì công việc hàng ngày không quá bận rộn, Thừa Ảnh tranh thủ đăng ký một lớp học yoga. Vẫn là đám đồng nghiệp khoa gây mê giới thiệu cho cô, một tuần hai buổi, cùng nhau đi sau giờ làm việc.

Đồng nghiệp nói: “ Mình thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, buổi tối tập thể thao rất thích hợp để hỗ trợ giấc ngủ”.

Đúng lúc nghỉ giải lao, Thừa Ảnh cầm chai nước đưa lên miệng tu: “ Cậu nói có lý. Dạo này mình có cảm giác ngủ rất ngon”.

“ Trước kia tôi cũng hay bị mất ngủ”. Hình như nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô, nữ học viên đứng bên mỉm cười nói xen vào: “ Kiên trì theo thầy học hai tháng, trạng thái toàn thân biến chuyển rất tốt”.

Nữ học viên này nhìn qua trông còn rất trẻ, nhiều lắm chưa quá hai mươi, mái tóc dài buộc gọn đơn giản phía sau, để lộ vầng trán mịn màng xinh xắn, trẻ trung. Dáng dấp thanh mảnh, mặc trang phục tập yoga trông hết sức đẹp mắt. Một cô gái như vậy dễ dàng khiến người khác nảy sinh cảm tình. Thừa Ảnh nhịn không được im lặng đánh giá cô gái.

“ Hình như trước kia tôi đã từng gặp cô”.

“ Tiểu Băng”. Cô gái mỉm cười tự giới thiệu. “ Dạo này công việc bận rộn. Mấy tuần nay tôi không tới đây. Chắc các chị là người mới phải không?”.

“ Tôi thôi, còn cô ấy thì không phải”. Thừa Ảnh chỉ vào đồng nghiệp: “ Cô ấy kiên quyết kéo tôi đến đây học, muốn kiếm người làm bạn ấy mà”. Cuối cùng, cô mới nhớ nói ra tên mình.

”...Thừa Ảnh”. Tiểu Băng cẩn thận cân nhắc hai chữ này, chậm rãi nói: “ Giao long thừa ảnh – nhạn lạc vong về. Hình như đây là tên của một thanh kiếm nổi tiếng thời xưa thì phải”.

Rất ít người có thể nói được nguồn gốc tên cô ngay lập tức, Thừa Ảnh không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “ Đúng vậy, sao cô biết?”.

“ Trước kia trong giờ lịch sử, tôi có nghe thầy giáo nói qua, vì thế mới nhớ”.

“ Cô đang đi học à?”.

“ Vâng, tôi đang học nghiên cứu sinh ở đại học P”.

“ Thảo nào”. Lúc này, đồng nghiệp mới mở miệng cười tủm tỉm, cũng có chút cảm thán: “ Trông thật sự rất trẻ trung và xinh xắn, chúng tôi già cả như thế này đứng trước mặt cô đều cảm thấy tự ti và mặc cảm”.

Thừa Ảnh cố ý cười trách móc: “ Một mình cậu tự ti là được rồi, sao lại kéo cả mình vào thế?’.

Đồng nghiệp ra vẻ xem thường nhắc nhở cô: “ Cậu so với cô bé kia lớn hơn ít nhất bốn năm tuổi. Ba tuổi cũng là khác, cậu nói cậu không phải già à?”.

Tiểu Băng ngược lại có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “ Không phải đâu, hai chị nhìn trông vẫn rất trẻ mà”.

Thừa Ảnh mím môi cười: “ Cô đừng để bị lừa, cô ấy đang chờ được cô ngưỡng mộ đấy”.

“ Tôi nói thật mà”. Tiểu Băng có vẻ thành thực.

Thừa Ảnh nhận ra mình khá giống với cô gái này. Không chỉ vì cô ấy trông rất đơn thuần, đồng thời cũng bởi cô ấy có gương mặt thon dài đẹp đẽ. Ánh đèn sáng rực trong phòng học Yoga chiếu lên đôi mắt Tiểu Băng làm rung động lòng người, tựa như ẩn chứa một đầm nước đen, trong veo xinh đẹp khiến người ta không kiềm chế được muốn nhìn nhiều hơn.

Một cô gái trẻ có diện mạo như vậy, thái độ lại dịu dàng, không khó khăn để tạo ấn tượng tốt đẹp với người khác.

Vì thế, sau khi buổi học kết thúc, ba người bọn cô đã trở thành bạn bè, cùng nhau trao đổi số điện thoại.

Lúc chia tay ngoài cổng chính, Thừa Ảnh nói: “ Vì thi thoảng phải trực đêm nên thời gian bọn chị đi học cũng không cố định. Lần sau, trước khi đến có thể sẽ nhắn tin hẹn trước, mọi người cùng đi học sẽ thú vị hơn”.

“ Vâng”. Tiểu Băng vui vẻ nhận lời, giơ di động lên: “ Vậy hẹn gặp lại, em còn có việc phải đi trước. Bye bye”.

Cô nàng gọi một chiếc taxi, lúc lên xe còn vẫy tay về phía bọn cô chào tạm biệt.

Đồng nghiệp và Thừa Ảnh cùng đường về nhà nên hai người đi bộ đến trạm tàu điện ngầm. Trong lúc nói chuyện, cô bạn đồng nghiệp bỗng nhiên nói: “ Bình thường thấy cậu rất ít khi tỏ ra thiện cảm với một ai đó. Hôm nay đúng là ngoại lệ”.

“ Bình thường?”. Thừa Ảnh hiếu kỳ hỏi: “ Trước kia mình không như vậy sao?”.

“ Hiếm khi”.

Cô cười cười: “ Thật là lạ. Nhưng cậu không thấy Tiểu Băng thực sự khiến người khác cảm thấy yêu mến à?”.

“ Thực ra mình thấy bộ dạng của cậu và cô ấy có điểm giống nhau”. Đồng nghiệp nghiêng người cẩn thận nhìn cô, đưa tay lên mặt mình ra hiệu: “ Cậu không phát hiện ra à? Nhất là ở đây, với ở đây...”.

Bộ phận đồng nghiệp so sánh chính là trán và ánh mắt. Thừa Ảnh không khỏi ngạc nhiên: “ Sao lại thế nhỉ? Mình không nhận ra”.

“ Cậu cảm mến cô ấy có lẽ là vì nguyên nhân này”. Đồng nghiệp cố ý dừng lại một lúc rồi mỉm cười tinh quái: “ Nói không chừng trong tiềm thức của cậu đã coi cô ấy như một phiên bản trẻ của chính mình”.

Tuổi trẻ

Thừa Ảnh ngay lập tức phản ứng, nhịn không được cười mắng: “ Cậu cứ nói thẳng ra là mình già rồi đi, quanh co lòng vòng làm gì”.

Nhưng sau khi về đến nhà, Thừa Ảnh vẫn đứng trước gương nghiên cứu một chút.

Kỳ thực, cô đang buồn chán, tắm rửa xong trong lúc lấy khăn đột nhiên cô nhớ tới lời nói của đồng nghiệp.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, trên tấm gương cũng bị phủ một lớp hơi nước trắng xóa, chạm vào lạnh lẽo. Cô cầm khăn lau một mảng nhỏ, tiến lên áp sát mặt vào. Nhưng vẫn không phát hiện ra giữa mình và Tiểu Băng có điểm gì giống nhau.

Đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, chiếc di động trên tủ đầu giường đang không ngừng rung lên.

Cô liếc mắt nhìn, là một dãy số xa lạ. Nhưng dường như có dự cảm, cô vội vàng nhận điện, giọng nói rõ ràng của Lâm Liên Thành như gần trong gang tấc: “ Thừa Ảnh, nếu có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt được không?”.

Sau khi cô sống sót trở về, đây là lần đầu tiên anh ta gọi điện cho cô.

Chiếc di động để ở Thượng Hải cô không thể mang về, vì vậy số điện thoại để liên lạc với anh ta cũng bị mất. Mà lúc này anh ta có thể gọi điện cho cô, không biết đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn và vất vả như thế nào nên mới lâu như vậy.

“ Không lẽ trước khi gặp mặt, anh không có gì để giải thích trước với em sao?”. Cô hỏi.

“ Có”.

Không ngờ Lâm Liên Thành lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô ngược lại không khỏi giật mình: “ Vậy anh nói đi”.

“ Có một số việc, anh không nên lừa gạt em”. Anh ta hơi đắn đo, cho nên lời nói cũng không được lưu loát nhưng ngữ khí lại vô cùng thành khẩn: “ Nhưng anh hy vọng em sẽ tin tưởng anh, anh chưa bao giờ có ý định muốn làm hại em”.

“ Nhưng anh đã giấu em hai việc quan trọng nhất, chuyện hôn nhân và công việc. Vì sao chứ?”.

Lâm Liên Thành trầm mặc một lúc rồi hỏi ngược lại: “ Em có biết Thẩm Trì làm gì không?”.

Cô giật mình: “ Anh ấy làm gì?”. Đây là vấn đề cô luôn muốn tìm hiểu.

Kết quả, trong điện thoại vang lên tiếng cười gần như bất lực: “ Bất luận anh có làm bao nhiêu việc cũng là vì hy vọng em có thể sống tốt. Em có tin anh không?”.

“ Không phải em không tin, em chỉ không thích mọi người lợi dụng em bị mất trí nhớ để lừa gạt em. Em chỉ muốn biết sự thật, sau đó tự bản thân sẽ nhận định cuộc sống tốt cho mình”.

“ Phải không...”. Lâm Liên Thành nói nửa chừng liền ngừng lại. Bên kia anh ta hình như còn có những người khác đang chuyện trò, âm thanh dần dần từ nhỏ biến thành lớn, cuối cùng ầm ĩ hẳn lên. Anh ta không thể không ngừng đề tài này, nói vắn tắt: “ Chừng nào em có thời gian, anh sẽ gặp và giải thích rõ ràng với em”.

Đầu dây bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của cả nam lẫn nữ. Thừa Ảnh suy nghĩ một lát: “ Tối ngày kia đi”. Trước khi ngắt điện thoại, cô còn hỏi lại: “ Có chuyện gì xảy ra vậy, anh không sao chứ?”.

“ Một người thân của anh đã qua đời hai ngày trước, anh vừa mới xong tang sự”. Lâm Liên Thành đáp.

“ Ôi, chia buồn cùng anh”.

“ Cảm ơn em”. Cuối cùng, anh ta nói: “ Ông nội trước khi lâm chung còn nhắc đến em. Nhưng lúc ấy anh không có cách nào để liên lạc được với em.

Căn bản việc Lâm lão gia qua đời, Thừa Ảnh phỏng đoán mình và Lâm Liên Thành trong miệng ông nội hẳn là có mối quan hệ vô cùng thân mật, vì vậy mới khiến ông nội nhớ thương đến thế.

Hiện tại, tuy rằng cô cái gì cũng không nhớ nhưng trong nội tâm vẫn có chút đau buồn. Đến ngày hẹn, cô cố ý mua một bó hoa định đi viếng.

Lâm Liên Thành lại giải thích: “ Lăng mộ ở Bắc Kinh, tang lễ cũng tổ chức ở bên đó. Hai ngày trước, khi anh gọi cho em là anh đang ở cùng với gia đình”.

“ Vậy làm sao bây giờ?”. Thừa Ảnh vẫn đang cầm bó hoa.

Anh ta mỉm cười, nhận lấy: “ Để anh. Tâm ý của em, anh tin ông nội sẽ nhận được”.

“ Xin lỗi”. Cô nói: “ Em đã không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông”.

Lâm Liên Thành cầm bó hoa, nhường cô đi vào bên trong đường, vừa đi vừa nói: “ Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ông nội là để em bước vào Lâm gia, trở thành cháu dâu của ông”.

Giọng nói thản nhiên của anh ta làm cho Thừa Ảnh nhất thời kinh ngạc, tiếp theo không biết phải nói gì thêm.

Nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra sự lúng túng của cô, cười nói: “ Em đừng để tâm”.

“ Vâng”. Cô thấp giọng đáp.

“ Thừa Ảnh”. Anh ta nhìn con đường phía trước, chậm rãi nói: “ Lần này anh đã làm sai...Khi ở cùng một chỗ với em, giống như cho đến bây giờ đều là anh làm sai. Bao nhiêu lần đều là em tha thứ cho anh, không so đo với anh. Cho nên, lần này em cũng tha thứ cho anh như vậy được không?”.

Hai người chưa ăn cơm, đi bộ dọc theo con đường bên bờ sông. Xuyên qua thành phố đến con sông này chỉ có một hàng rào bảo vệ, trong bóng đêm phản chiếu ánh đèn rực rỡ xa xa gần gần, gió lạnh thi thoảng nổi lên, trên mặt sông như rơi đầy những mảng sáng nhỏ lấp lánh trong suốt.

Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, một tay quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, tay kia giữ mái tóc đang bay loạn theo gió. Giọng nói trong trẻo trong không khí giá lạnh như tan thành những mảnh nhỏ: “ Em biết anh rất tốt với em”.

“ Thật không?”. Anh ta cũng quay đầu nhìn cô.

“ Vâng, cho nên chưa nói tới có tha thứ hay không, bởi vốn dĩ em không hề tức giận”. Cô im lặng, đột nhiên hỏi lại: “ Anh cho rằng cuộc sống hôn nhân trước kia của em không hạnh phúc đúng không?”.

Mấy tháng trước, khi ở trên máy bay, anh ta từng hỏi cô vấn đề giống thế. Hôm nay trái ngược, Lâm Liên Thành tự cảm thấy có chút buồn cười nhưng trong lòng lại chua chát không sao chịu nổi. Anh ta trầm mặc một lúc, rốt cục vẫn nói cho cô hay: “ Anh từng hỏi em như vậy. Lúc ấy em đã trả lời anh, rằng em rất hạnh phúc”.

“ Thật sao?”. Cô dường như không dám tin tưởng, hai mắt mở to.

“ Thật”. Anh ta cười gượng gạo: “ Chính anh cũng một mực cho rằng, chắc hẳn em thật sự đã có một cuộc sống rất tốt”.

Nhìn cô dường như vẫn chưa hiểu, anh ta nói thêm: “ Em còn nhớ chúng ta nói trong điện thoại chứ? Thẩm Trì làm gì, cho đến bây giờ em vẫn chưa biết, đúng không?”.

Cô lắc đầu.

Lâm Liên Thành nghĩ cô muốn nghe đáp án. Kết quả ngay sau đó, cô bỗng nhiên ngắt lời anh ta: “ Em thay đổi ý định rồi. Về chuyện này, em muốn tự mình tìm hiểu. Vì vậy, anh không cần nói cho em biết trước”.

“ Em chắc chắn chứ?”.

“ Chắc chắn”. Cô chỉ vào quán Mc Donald 24 giờ phía bên đường, mỉm cười thay đổi chủ đề: “ Đi lâu như vậy, thực sự thấy đói, anh mời em ăn cánh gà đi”.

Anh ta buông ánh mắt nhìn cô, cảm xúc không rõ ràng. Cuối cùng, chỉ có thể gật đầu: “ Được”.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui