Công ty kinh doanh Sâm Hải, trong văn phòng của chủ quản Emma.
Trì Nhạc lười nhác tựa trên ghế xoay, Emma đem điếu thuốc dí nát trong gạt tàn.
Trong gạt tàn trên bàn cắm đầy thuốc lá tinh xảo của nam và nữ, emma lại lấy ra một điếu thuốc nét mặt hung ác.
'Trì Nhạc ngươi chớ quên, lúc trước FIT muốn giết ngươi, cả giới trang phục không ai dám tuyển dụng ngươi, nếu không phải Sâm Hải, ngươi hiện tại có thể là cái gì!' Emma một chưởng đập xuống bàn, đã muốn mất đi tao nhã cùng kiên nhẫn.
'Ngươi không phải trí nhớ không tốt chứ?' Trì Nhạc lạnh mặt đi 'Ngày đó ta gia nhập công ty cũng đã nói rất rõ ràng, không đi bất cứ hội nghị nào của FIT, ngươi một là xem lại hiệp ước, một là đi hỏi Tạ Ninh đi'.
'Ngươi không cần lấy Tạ Ninh để uy hiếp ta'.
Emma ngồi trở lại trên ghế xoay, cố gắng bình ổn tức giận, 'Ta cử ngươi đi triển lãm FIT, là vì công ty, vì Tạ Ninh, vì ngươi! Trì Nhạc ngươi đã 30 tuổi rồi, ngươi cho là ngươi có thể phát hỏa được bao lâu? Lần này đi chính là vì bát cơm a, ngươi bình thường có bao nhiêu người muốn chọn ngươi bản thân ngươi biết rõ! Năm nay nếu đã định suất đi du học dành cho hệ trang phục, cơ hội này, vô luận thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua!'.
Đôi mắt Emma che kín tơ máu, nghiêm khắc nhìn Trì Nhạc.
Trì Nhạc trên ghế xoay tựa như thạch điêu, không chút sứt mẻ.
Emma thở dài, lại thay khẩu khí an ủi khuyên giải 'Ta biết, cho tới nay, phần công việc này đối với ngươi bất quá chỉ là thú tiêu khiển.
Trì Nhạc, nếu ngươi nghĩ muốn hoàn thành giấc mộng làm nhà thiết kế thời trang, FIT cơ hộ này có bao nhiêu lợi, căn bản không cần ta nhiều lời'.
'Emma.' Trì Nhạc nâng lên ánh mắt, thần sắc khôi phục biểu cảm xa cách mà bình tĩnh, ' Cái ngươi muốn, cái ta muốn, cho tới bây giờ cũng không cùng một cái.
Cho nên ta và ngươi, vĩnh viễn không thể cùng nhau thắng lợi.'
'Trì Nhạc, ngươi có thể thành thục một chút được hay không?' Emma đỡ đỡ trán ' Dù ngươi có lý do gì cũng không nên hủy bỏ tiền đồ của chính mình chứ? Lúc trước ngươi cấp cho FIT một chuyên mục bỏ trống, lọt vào tầm ngắm của cả ngành sản xuất, bài học này chẳng lẽ còn không đủ để dạy ngươi tiến bộ? Những năm gần đây, bị phải lấy thân phận của một người mẫu mới có thể yên ổn mà sống, rõ ràng mãi ở trong vòng lẩn quẩn này, nhưng vẫn không có cách nào thi triển tài hoa chính mình, chẳng lẽ ngươi không có một chút không cam tâm sao?'
Trì Nhạc khẽ run lông mi, nhìn vào một điểm nào đó nơi khoảng không, nhẹ nhàng gật đầu ' Ta rất rất rất rất không cam tâm', Trì Nhạc cười, ' Đồ vật mà ta mất đi, ta sẽ dùng phương cách của chính mình mà lấy lại, không cần ngươi phải bận lòng'.
Trì Nhạc dứt lời, sải bước đi ra khỏi văn phòng.
'Trì Nhạc, ngươi mềm không muốn cứng cũng không muốn, vậy đừng trách ta thay ngươi quyết định!'.
Emma thân thủ, đem thuốc trong gạt tàn ném vào thùng rác.
FIT là một trường đại học có hình dáng độc đáo mỹ quan nổi tiếng, nơi này từng cho ra vô số họa sĩ, nhà thiết kế, nhà nhiếp ảnh, đạo diễn, biên kịch,.......
Ở FIT, việc trọng đại hàng năm chính là đi triển lãm nước ngoài theo lệ thường.
Bởi vì thực hiện chính sách trao đổi, hàng năm nhà trường đều sẽ tuyển ra một học sinh ưu tú nhất, đại diện trường học đi sang Anh quốc làm triển lãm tốt nghiệp.
Triển lãm của FIT phát triển cho đến nay, đã không còn đơn giản là việc tối trọng đại hàng năm của nhà trường, mà là tiêu điểm bàn tán xôn xao của giới nghệ thuật.
Dù sao, trong cuộc đua giành thắng lợi, hiện giờ không có chỗ nào mà không phải là nơi những ông lớn trong ngành nghệ thuật tồn tại.
Đối với học sinh nghệ thuật mới ra đời mà nói, triển lãm FIT chính là đường ngắn tốt nhất một bước lên mây.
Lúc còn đại học Trì Nhạc cùng Lục Tỉ, một người dốc lòng vì nghệ thuật, một người trầm mê thiết kế thời trang, hai người đều là những nhân tài kiệt xuất của hai khoa.
Năm bốn mới khai giảng không được bao lâu, cả trường đều vì cuộc thi giành ghế kế tiếp đi hải ngoại mà chuẩn bị.
Trì Nhạc cùng Lục Tỉ là hai nhân tài đại diện của hai khoa, đã bị hiệu trưởng Quế Mỹ gọi lên.
Trì Nhạc đi vào phòng vẽ tranh tìm Lục Tỉ.
Mới vừa khai giảng không lâu, tâm tư của bọn học sinh đều biếng nhác uể oải, đều vẫn bị hãm trong kì nghỉ hè không thể thoát ra được, thời điểm này, phòng vẽ tranh tự nhiên sẽ không có người.
Lục Tỉ một mình ngồi trong phòng vẽ tranh vẽ nghuệch ngoạt, hứng thú tự tại thản nhiên.
Trì Nhạc đập đập nửa sườn cửa sổ, đem thân mình dò xét đi vào.
'Hắc.' Hắn cười đáp.
Lục Tỉ không để ý đến hắn.
Chính là tay đang vẽ thoáng dừng một chút.
Qủy ngây thơ này.
Trì Nhạc cũng không để ý, xuyên qua cửa của phòng vẽ tranh quen thuộc đi vào.
Lục Tỉ còn đang ở trên giấy vẽ nghuệch ngoạc, không nhanh không chậm, cũng không liếc mắt một cái nhìn hắn.
'Hiệu trưởng tìm chúng ta.' Khẩu khí Trì Nhạc thật nhu hòa, nghe qua tâm tình có vẻ không tồi.
'Làm gì?' Thanh âm Lục Tỉ vẫn là miễn cưỡng, không có gì biến hóa.
'Hẳn là chuyện thi đấu đi triển lãm ở nước ngoài' Trì Nhạc nói xong, đem cây bút còn dính màu nước trong tay Lục Tỉ đoạt lấy, thuận tay để lên khăn mặt.
Lục Tỉ giương giương mắt nhìn nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.
Hai người đi ra phòng vẽ tranh, một trước một sau hướng phòng hiệu trưởng đi tới.
Đi qua học viện vẽ động, Lục Tỉ đột nhiên dừng bước.
Trì Nhạc theo đó cũng dừng lại.
Tiếng âm nhạc kéo dài từ róc rách đến nồng đậm.
Lục Tỉ nghiêng tai, nghe đến xuất thần.
'Đây là bài gì?' Lục Tỉ hỏi.
Trì Nhạc cũng dừng lại nghe trong chốc lát, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra.Hai học sinh theo đại sảnh chiếu phim đi ra, vừa đi vừa trò chuyện.
'Thích Ý thật là lợi hại, không hổ danh là tác phẩm xuất sắc nhất'.
'Hơn nữa khúc cuối còn phối nhạc........'
Trì Nhạc đi qua hỏi 'Khúc cuối của bài nàylà khúc gì?'
', phối nhạc điện ảnh năm 1983'.
Hai học sinh còn chưa có trả lời, một thanh âm vang lên cắt ngang.
Lục Tỉ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn đến Thích Ý hai tay ôm ngực, tựa lên trên khung cửa phòng học, vẻ mặt cười không rõ ý tứ hàm xúc.
Hắn rõ ràng đang trả lời câu hỏi của Trì Nhạc, ánh mắt, lại đang nhìn chính mình.
'......' Lục Tỉ không nói gì, tên hắn Trình Thích Ý thuộc khoa điện ảnh và truyền hình thật có nghe qua, nhưng mà hai người cũng không thân thuộc.
Trì Nhạc đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của Trình Thích Ý, ánh mắt vừa rồi như xuân phong nháy mắt lạnh xuống.
Hắn tuyên thệ chủ quyền bèn kéo tay Lục Tỉ qua, lập tức đi qua trước mặt Trình Thích Ý.
Trong văn phòng, Trì Nhạc cùng Lục Tỉ hai người đang đứng, Quế Mỹ đang cùng hai người nói chuyện phiếm.
'Triển lãm FIT năm nay,tác phẩm từ các phân viện đề cử ta đều đã xem qua, Trì Nhạc, tác phẩm của ngươi, thật phấn khích.
Quế Mỹ nhìn về phía Trì Nhạc, trong mắt tràn đầy thưởng thức, dừng lại ba giây, lại quay đầu nhìn Lục Tỉ, 'Bức tranh của Lục Tỉ cũng không tồi'.
'Trước khi xác định danh sách chính thức, hai em sẽ được dự chuẩn thi đấu, cuối cùng ai thắng được cuộc thi, có thể đại diện trường đi Anh quốc làm triển lãm cá nhân.'
Quế Mỹ nói xong, Trì Nhạc lễ phép gật đầu ý bảo một chút, Quế Mỹ nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Lục Tỉ cũng tán thành mà gật đầu một chút, vẫn chưa nói thêm gì.
Quế Mỹ hướng hắn khách khí cười cười, xong quay qua Trì Nhạc.
Đọc truyện tại
'Trì Nhạc, em ở lại một chút, cò chuyện này cần tìm em hỗ trợ.'
Ngoài cửa có người tiến vào, cùng lúc gặp thoáng qua Lục Tỉ đi ra ngoài.
Một mỹ nhân khí chất cổ điển.
Gầy, điềm nhiên.
Một đôi mắt bao hàm thu thủy, mang theo chút oán hận của cô gái dân quốc.
'Tần Hải.'Quế Mỹ chỉ đơn giản giới thiệu với Trì Nhạc.
Tần Hải vẫn chưa nhìn về phía Trì Nhạc, nàng chính là thùy hạ ánh mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo mà hướng hắn gật đầu.
'Trì Nhạc.'Một tiếng nói trầm thấp khêu gợi trong phạm vi gần vang lên.
Tần Hải bị thanh âm ấy làm chấn động.
Nàng giương mắt, nhìn đến Trì Nhạc anh tuấn cao lớn, đang hướng nàng nở một nụ cười hữu nghị.
Ánh sáng nhu hòa trong phòng vuốt ve hình dáng gần như hoàn mỹ của hắn, thái độ đúng mực đến không thể xoi mói.
Tần Hải lần thứ hai cuối đầu,trên mặt liền thêm vài phần ngượng ngùng.'Tần Hải chính là tài nữ khoa văn học.
Kịch bản hý kịch lần này chính một tay nàng làm đó'.
Quế Mỹ nói đến, đi tới ôm lấy bả vai của Tần Hải, lại quay đầu nhìn về phía Trì Nhạc, 'Trì Nhạc, buổi diễn này rất quan trọng, phương diện trang phục liền mong em chiếu cố nhiều hơn.'
Trì Nhạc cười 'Được ạ.' Hắn đơn giản trả lời.
Trong phòng trên lầu thiết kế số 19, Trì Nhạc đang ở trên giường cúi người cắt một khối vải dệt.
Ngón tay linh hoạt lướt qua mặt vải mềm mại, một tay cầm kéo thuần thục cắt một đường đến cùng, ánh sáng trong phòng thiết kế sáng ngời, không một bóng người, chỉ có Trì Nhạc trầm tĩnh trong thế giới của chính mình.
Những miếng cắt bên cạnh, nhất kiện tác phẩm chưa hoàn thành được dùng kim định hình dáng.
Công tác trên bàn, bản thảo nhà thiết kế, bản mo-rát mặt phụ liệu, bút máy,thước cuộn, được bày ra tùy ý.
Tần Hải ở ngoài gõ gõ cửa, Trì Nhạc ngẩng đầu, ý bảo nàng tiến vào.
Hôm nay Tần Hải cố ý cách ăn mặc, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhu mì xinh đẹp, một thân trang phục rất khác biệt uyển chuyển hàm xúc, áo khoác ngoài màu vàng nhạt bao bọc bả vai mềm mại đơn bạc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, một sợ dây chuyền quấn quanh cổ, trên lỗ tai vòng tai khéo léo buộc vòng quanh vừa đúng vị nữ nhân.
Giày cao gót giẫm lên mặt đất, tiếng bước chân thanh thúy giống như nai con, thướt tha, khiến người ta trìu mến.
Tần Hải chính là mỹ nữ đúng tiêu chuẩn, cẩn thận, ôn nhu, tất cả đều vừa đúng.
Mà suất khí của Trì Nhạc, lại thuộc loại trong nam nhân là đoan chính nhất.
Cho nên người tỏa ra vị nữ nhân từ bên trong Tần Hải, gặp người vị nam nhân đến hoocmon nổ mạnh Trì Nhạc, nhìn thế nào cũng đều là trời sinh một đôi, vô cùng tương xứng.
Bởi vì chuyện hợp tác hý kịch, hai người gần đây có qua lại nhiều, đương nhiên so với lúc mới gặp có phần thân thiết hơn nhiều.
'Tớ đi xem triển lãm ảnh chụp của cậu'.
Tần Hải tựa vào đầu giường phía sau Trì Nhạc, ngón tay nhẹ khoát lên mặt.
'Vậy sao?' Trì Nhạc nằm ở trên giường, một bên ở trên bản thiết kế viết ghi chú, 'Tôi còn chưa có đi.'
DK304 quá mềm, không thể giữ đứng, vải cần phải tính độ cao.
Hắn đem kim cắm trên bàn gỡ xuống, mặt trên của tơ lụa nhát mắt rớt xuống, tay phải tiếp tục sửa chữa trên bàn.
'Hai ngày đầu a, quả thật có nhiều người tấp nập, tất cả mọi người đều nói về người trong bức ảnh, kỳ thật đa phần là nhận thức, chính là không nghĩ tới, có thể được ngươi chụp đẹp đến vậy'.
Tần Hải cúi đầu, tự đáy lòng cảm thán, đem lọn tóc vén lên trên sườn tai.
'Cái kia có thể......chụp giùm tớ lúc tớ đang diễn tập không?' Ánh mắt to vụt sáng, có chút muốn nói còn gạ hỏi.
'Ân, hiệu trưởng cũng có giao trách nhiệm, chụp cảnh hậu trường'.
Trì Nhạc quay đầu hướng nàng cười cười.
Tần Hải thân thủ che miệng.
Cười khúc khích.
Thấy Trì Nhạc chuyên tâm bận rộn, cũng không tiện quấy rầy, Tần Hải đơn giản đứng lên thăm thú căn phòng thiết kế một người ở, trong chốc lát tò mò mà đi xem cái này, cái nọ.
Thiên chi kiêu tử(con cưng trời sinh) của hệ Trang phục Trì Nhạc, cư nhiên một người độc hưởng một phòng thiết kế lớn như vậy, khó trách bên ngoài đều nói, Quế Mĩ chính là thiên vị cậu thiếu niên tài hoa hơn người này.Tần Hải đi đến trước bàn công tác của Trì Nhạc, trên tấm bảng nhắn tin làm bằng li e, có đính một tấm ảnh đầy linh cảm, trung tâm phim nhựa hỗn loạn hai màu trắng đen đặc tả một bàn tay.
'Đúng rồi, bức ảnh chụp ở phía cuối trên mặt tường kia, cái bức tranh đặc tả bàn tay ấy, cũng là bản sửa của bạn học à?' Tần Hải nhớ tới ảnh chụp kia, trong lòng cảm thấy nó có điểm không thích hợp.
'Một bạn hữu'.
Trì Nhạc đem bản thảo thiết kế đính về trên tường, tà tà tựa vào đầu giường, hai tay ôm ngực ngưng thần trong chốc lát, quay đầu, ánh mắt trong nháy mắt mềm mại đi: 'Hắn tính tình kì quái, không thích mặt mày rạng rỡ'.
Tần Hải giương mắt, đôi con ngươi như làn thu thủy, bình tĩnh cùng Trì Nhạc hai mắt giao tiếp.
Nàng và Trì Nhạc chưa quen nhau lâu, nhưng nàng đã có cảm giác mà nàng không thể nhận định, đối với nàng, Trì Nhạc là người mà cuộc đời này sắp đặt thích hợp với nàng.
Nhất định là muốn cùng hắn bạc đầu.
Tần Hải ở trong lòng, thầm nhận định với hắn cả đời như vậy.( cô quyết định thế đã hỏi người ta chưa? Tội cho người tự mình đa tình rồi phải hối hận thôi)
'Trang phục trong kịch, còn chưa có hoàn thành xong sao?'
Tần Hải đứng dậy, bước thong thả đi đến bên người Trì Nhạc, dáng người tao nhã như khiêu vũ, mang theo sự e thẹn của thiếu nữ đang yêu.
'Còn thiếu sự thống nhất'.
Trì Nhạc nhìn chằm chằm vào bản thảo thiết kế trên tường, hãy còn trầm tư.
Tần Hải ở bên tai Trì Nhạc thổi khí, cánh tay hạ xuống, nhẹ nhàng chống được trên đầu giường.
Khoảng cách cánh tay, đến chỗ Trì Nhạc không đến một nửa nắm tay.
Không khí đen tối khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Chính là Trì Nhạc hồn nhiên không phát giác, còn trầm mê trong bản thiết kế của mình.
'Rốt cuộc là cảm thấy thiếu chỗ nào đây'.
Hắn lầm bầm lầu bầu.
'Cái gì?' Tần Hải nghiêng đầu hỏi hắn, mùi hương thản nhiên trên người lọt vào mũi Trì Nhạc.
Trì Nhạc quay đầu, tinh tế đánh giá Tần Hải một chút, hắn không phải thẳng nam( ý là anh không phải trạch nam không biết gì), tự nhiên nhìn ra được cách ăn mặc của nàng.
'Hôm nay rất được.' Hắn lễ phép địa tán dương.
Tần Hải cúi đầu.
thân mình khuất một chút, hai cái xương quai xanh gầy hiện ra càng rõ ràng, chọc người ta trìu mến.
Nàng bất giác cắn cắn môi, khóe miệng giơ lên muốn che dấu ý đồ.
'Tôi có xem qua kịch bản của cô rồi'.
Trì Nhạc như trước không hiểu phong tình, chuyên chú vào bản thảo thiết kế của chính hắn.
'Ta một mực nghĩ một cô nương can trường như phong lúa thì mặc loại xiêm y như thế nào'.
Hắn sờ sờ cằm, vẫn còn đang suy tư.
'Hì hì' Tần Hải nghịch ngợm nhảy đến trước mặt Trì Nhạc, đôi mắt sóng sánh lưu chuyển 'Vậy cậu xem tớ thích hợp với loại xiêm y nào?' Nàng sâu kín vòng vo, hai gò má đánh phấn, kéo tay Trì Nhạc qua, ở lòng bàn tay viết một câu, 'Chữ Phong không ra đầu, chữ lúa tại hạ mặt, bên trái một phết, bên phải một nét, là chữ gì?' Tần Hải cười khẽ, nháy mắt mấy cái.
Là Tần.
'Ta chính là phong lúa a'.
Trì Nhạc lúc này mới thẳng thừng đánh giá cô gái trước mặt.
Nàng thực gầy, nhưng ánh mắt ẩn chứa năng lượng thật lớn.
Nàng là phong lúa dưới ngòi bút, đối với cảm tình quyết tiệt như thế, như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình, làm kẻ khác sợ hãi