Tại thời điểm Lục Tỉ đưa Tần Hải về nhà, Lục Tỉ đang một minh đi trên con đường nhỏ Lâm Ấm.
Bóng dáng cao gầy có vẻ hết sức cô tịch.
Kì thật, hắn đã sớm quen ở một mình, không phải sao?
Nếu không phải người nào đó cường ngạnh chen vào sinh mệnh củ hắn.
Trên trời rơi xuống cái gì vậy, tí tách tí tách.
Hôm nay dự báo thời tiết nói là có mưa.
Lục Tỉ đương nhiên là không xem dự báo thời tiết, chuyện có mưa này, là Trì Nhạc nói cho hắn.
Mấy giờ trước, bọn họ còn ở giữa trời cùng nhau uốn rượu, Trì Nhạc đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn, đem đầu gác ở vai hắn, dùng thanh âm mềm nhũn nói với hắn: 'Về sớm một chút đi, hôm nay buổi tối trời sẽ mưa.'
Mưa nhỏ dần dần chuyển lớn, hạt mưa tinh mịn đánh vào người, có chút đau.
Có cái gì xẹt qua hình dáng rõ ràng khuôn mặt hắn, dọc theo khóe miệng đi qua cằm sắc bén, nhỏ xuống nền xi măng.
Tóc mái làm bị ướt, hơi hơi che đi tầm mắt.
Lục Tỉ vẫn như cũ thẳng tắp đi về phía trước, không có cúi đầu, không có trốn tránh.
Rất nhiều năm về trước cũng vào hôm trời mưa như thế này, trong cơn mưa dông của mùa hè oi ả, cỏ dại trong bồn hoa sinh trưởng tốt, tiểu trùng không biết tên ghé lên lá cây xanh mượt, mỉm cười trước cổng trường thật sự rất bận rộn, chung quanh một mảnh hương chuối nồng đậm.
Lục Tỉ đứng dưới mái hiên của phòng giáo viên, hai tiểu nam hài mặc áo mưa chạy lại, tronh đó có một nam hài mỉm cười cầm một cành hoa vừa hái được trong tay, 'Mau nhìn, là hoa chuối a!'
Tiểu nam hài khác đi qua, vẻ mặt tò mò cảm thán mà nói: ' Bên trong giống như có chuối nha!'
Thiếu niên hái được hoa chuối vẻ mặt đắc ý: 'Đương nhiên rồi, đó là nhụy hoa trưởng thành đó, sẽ biến thành chuối nha!'
Lục Tỉ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn bọn hắn.
Đó là mỉm cười, thời điểm hắn còn nhỏ, cũng đã từng ở thư viện này nhìn thấy qua.
Chính là tiểu nam hài cùng tuổi, so với đọc sách, thì càng thích đánh nhau giành đồ chơi, cũng không phải ai cũng giống hắn.
'Các em không phải là ngốc đó chứ, đó là hoa cười mà!'
Thanh âm thanh thúy theo sau lưng vang đến.
Lục Tỉ có một chút ngoài ý muốn.
Trì Nhạc mày rậm mắt to, chạy từ trong mưa đến chỗ hai nam hài đùa giỡn thành một đoàn, lại tạm biệt nhau quay về trốn mưa dưới mái hiên.
Hai người dưới mái hiên, đều không có mang ô, mưa thật sự lớn.
Trì Nhạc chạy tới, đã ướt một chút, giờ phút này đang rụt lại thân mình đánh một cái hắt xì.
'A thu!'
Lục Tỉ điều chỉnh ánh mắt một chút, cũng không nghĩ đi xem hắn.
'Ngươi cũng không mang theo ô sao?' Trì Nhạc dính sát lại gần.
Người này thật kì quái.
'Mùa hè đều có mưa rào sấm chớp, lượng mưa lớn, nhưng là qua đi cũng mau.' Trì Nhạc còn nói liên miên lằn nhằn.
Bộ dáng hiểu biết rất nhiều.
'Nhà ngươi cũng không ai đến đón ngươi?'
Trì Nhạc hỏi xong những lời này, biểu tình Lục Tỉ thay đổi.
'Nhà của chúng ta đại khái cũng không ai tới đón, dù sao trong nhà cả ngày đều không có người.' Trì Nhạc không hề để ý nói.
'Ngươi cũng không có ba mẹ?' Lục Tỉ lần đầu tiên mở miệng.
'Hả, có chút ít còn hơn không.' Trì nhạc khoát tay, 'Nhà chúng ta thật ra có bà nội, chính là a.....'
Trì Nhạc mặt nhăn mày nhíu, cố gắng diễn tả bằng nhưng ngôn từ hữu hạn.
'Tiểu tử ngươi, lại muốn nói xấu sau lưng ta!'
Có thanh âm ở phía trước vọng đến.
Bà nội Trì mặc một cái quần rộng rãi hoa văn kẻ sọc, chiếc áo ngắn tay dệt kim màu đen, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa diễm lệ, kính râm màu trà phối với chiếc mũ nhỏ vải nỉ màu nâu theo phong cách phương Tây, chiếc ô che đi nhan sắc tươi đẹp, giẫm theo nhịp T khi diễn tuồng mà đi đến.
Lục Tỉ giương mắt nhìn nàng, lễ phép mà hô một tiếng: 'Chào dì.'
Trên mặt Trì Nhạc nổi lên ba cái hắc tuyến: 'Đây là bà nội ta.'
'Ít nói nhảm!' Bà nội Trì giơ ngón tay cốc lên đầu Trì Nhạc: 'Đều là tránh mưa, người ta trên người thì khô ráo, còn ngươi như thế nào mà ướt sũng như vậy!' Bà nội Trì vẻ mặt ghét bỏ.
Trì Nhạc tiếp nhận cái ô trong suốt bà nội Trì đưa tới, không nói hai lời mở ô ra, đem Lục Tỉ ôm vào trong ngực: ' Như thế này, đến nhà ta trước, đợi mưa tanh rồi hẵng về.'
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có chút hương vị hãm hại, lừa gạt.
Chính là dọc theo đường đi, Trì Nhạc liều mạng mà đem ô che hướng Lục Tỉ, để nửa thân mình ở trong mưa.
Lục Tỉ nghĩ muốn đẩy ô qua cho Trì Nhạc, bất đắc dĩ cánh tay Trì Nhạc ôm hắn lực rất lớn, quả thực không thể giãy dụa.
Đến nhà Trì Nhạc, bà nộ Trì phân phó hai người đi tắm nước ấm.
Trì Nhạc vui vẻ cầm hai bộ đồ ngủ đi ra, liền túm Lục Tỉ đi vào phòng tắm.
'Không thì ngươi tắm trước đi!'Lục Tỉ nhìn đến Trì Nhạc đã muốn cởi đến trần truồng, mở cửa muốn đi ra ngoài.
Trì Nhạc một phen kéo hắn qua: ' Đều dầm mưa ướt hết rồi nhanh tắm đi, không thì xí nữa lại bị cảm.'
Nói xong, lại đánh cái hắc xì.
Lục Tỉ cũng không phản bác gì nữa, lưu loát cởi quần áo đi đến bồn tắm lớn.
Lục Tỉ là lần đầu tiên được tắm trong bồn tắm lớn như thế, thời của bọn họ, trong mọi nhà bình thường đều là tắm vòi hoa sen, Lục Tỉ sống với bà nội mọi đồ dùng đều rất cũ.Nhưng nhà Trì Nhạc lại khác.
Cả nhà Trì Nhạc toàn bộ đều lắp đặt các thiết bị xa hoa, sắc điệu sáng ngời khiến người ta phải trầm trồ.
Trong nhà có rất nhiều gia điện cao cấp, giống như âm thanh hi-fi trong KTV gia đình.
Liền ngay cả bà nội của nhà này cũng giống như một người mẫu.
'Bà nội ngươi thật khá.' Lục Tỉ cảm thán nói.
'Ngươi cũng đừng gọi nàng là bà nội.
Trong chốc lát sẽ có bảo nổi ngay đó.'
Trì Nhạc hướng lòng bàn tay đổ một chút dầu gội.
'Vậy gọi là gì?' Lục Tỉ hỏi.
'Gọi Trần tiểu thư.' Trì Nhạc xích lại gần, đem dầu gội bôi lên tóc của Lục Tỉ, hai tay chà xát nổi lên bọt xà phòng.
Lục Tỉ ngơ ngác ngồi ở bồn tắm lớn, cùng Trì Nhạc đối mặt.
Đối diện với tiểu nam hài vừa mới quen biết cách đây mấy chục phút, hiện tại đang cùng hắn thẳng thắn bộc trực đối lập nhau, vẻ mặt nhiệt tình gội đầu cho mình.
Giống như có chỗ nào không đúng, lại giống như, cũng không có chỗ nào không đúng.
'Tự ta làm được rồi.' Lục Tỉ thân thủ, muốn tự mình làm.
'Đừng nhúc nhích.' Trì Nhạc nhẹ nhàng chụp một tay hắn, 'Ta làm, ta làm, ta từ nhỏ a, đã muốn có đệ đệ.'
Trì Nhạc nói xong, mừng khấp khởi mà chà xát không để yên, lại duỗi tay cầm vòi hoa sen điều chỉnh độ ấm của nước.
Lục Tỉ ghé vào bên cạnh bồn tắm lớn, không nói gì.
Trì Nhạc đem nước ấm đã được điều chỉnh tốt, cầm lấy vòi hoa sen, ôn nhu mà đem bọt xà phòng trên đầu Lục Tỉ tẩy sạch.
Cảm giác vòi hoa sen đánh vào đầu, hữu lực, lại ôn nhu.
'Thoải mái không?' Trì Nhạ một bên gây sức ép, một bên cẩn thân hỏi.
'Ân.' Trong cổ họng Lục Tỉ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Ùng ục,ùng ục, một trận thanh âm khác thường ở trong phòng tắm nhỏ hẹp vang lên.
Trì Nhạc vuốt bụng nói: ' Thật đói a, xí nữa cùng ăn cơm đi.'
Lục Tỉ mặt nhăn mày nhíu: 'Không được, ta không thích ở nhà khác ăn cơm.'
Trì Nhạc nở nụ cười: ' Sao có thể ăn cơm ở nhà a, bà nội ta rất cưng chiều cha ta, căn bản sẽ không nấu cơm.
'Vậy ngươi ăn cái gì?'
'Quán ăn a!' Trì Nhạc cao giọng đến, 'Tiệm ăn cách cửa nhà ta cỡ mười dặm, chúng ta đến đó thử đi.'
'........'
Lục Tỉ mở ra vòi hoa sen của phòng tắm.
Dòng nước xẹt qua gương mắt đã muốn trưởng thành của hắn, hầu kết khêu gợi, lồng ngực rắn chắc, bụng bằng phẳng, đường nét cơ bụng rõ ràng đẹp, xuống chút nữa, một đôi chân dài hết sức liêu nhân.
Lục Tỉ đem tóc mái vuốt ra sau đầu, một bàn tay chống đỡ trên tường.
Trí nhớ đã nhiều năm như vậy vẫn khắc sâu.Người có trí nhớ tốt nhất, là người thống khổ nhất.
Bà nội Trì mang theo hai đứa cháu đi đến tiệm ăn.
Một nhà ba người mặc áo ngủ, tùy ý trốn ở cửa tiệm ăn, ăn uống tiệc tùng, cười cười nháo nháo, nhìn một cái liền biết đây là bầu không khí hài hòa của một gia đình.
Bà nội Trì không biết vì cái gì mà đặc biệt thích Lục Tỉ, đồ ăn ngon đều gắp vào trong bát hắn.
Trì Nhạc ở bên cạnh không chút nào ngon miệng, càng thậm tệ hơn là bà nội thấy món ngon là gắp vào bát của Lục Tỉ.
Trong bát Lục Tỉ chất đầy đồ ăn, lăng lăng nhìn đến hai bà cháu nhiệt tình quá phận.
Ngày đầu tiên chuyển trường, liền gặp người phi thường phi thường kì diệu.
Người này, chính là Trì Nhạc.
Lục Tỉ tắt nước, mặc một bộ áo tắm, chân trần dẫm trên mặt đất.
Trên mặt đất bằng đá cẩm thạch, lưu lại dấu chân rõ ràng.
Tóc ướt sũng cũng không sấy khô, những bọt nước nhỏ xuống không ngừng.
Lục Tỉ đi chân trần đến bên giường, ngồi ở mép giường.
Hắn ở bên ngoài đi thật lâu, thật lâu đều không có tìm được đường về nhà.
Đi đến trời mưa lớn, lại ngừng, bộ quần áo ướt trên người liền khô.
Có một cơ quan trong lồng ngực bị hư rồi, phát ra cảm giác đau đớn rầu rĩ.
Thật muốn bỏ nó đi a.
Lục Tỉ đem tay che ở trước ngực, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, càng ngày càng dùng sức.
Trước ngực áo tắm nhăn thành một đoàn.
Hắn chán ghét cảm giác như vậy.
Hắn nhớ tới ngày đó khi đến trại cai nghiện tìm Trình Diệc, Trì Diệc tức giận điên cuồng mắng vẫn còn ở bên tai.
Hắn nghĩ từ đó về sau, hắn không bao giờ....phải trải qua cảm giác như vậy nữa.
Tâm đã chết, chính là đã chết, đã chết, sẽ không còn thấy đau nữa.
Làm một người tâm tử( tâm chết), nhiều khoái hoạt a, ngươi vì cái gì phải đánh thức ta.
Lục Tỉ ngẩng đầu, trên bàn gần cửa sổ, cây bút vẽ Trì Nhạc tặng cho hắn lẳng lặng nằm một bên.
Cây bút vẽ vẫn còn mới tinh, cũng chưa được sử dụng qua.
Đau đớn trong lồng ngực càng rõ ràng.
Lục Tỉ nhíu mày.
Xâm lấn đáng sợ nhất, vĩnh viễn là không một tiếng động, từng chút một xâm nhập.
'Ngươi liền muốn đi Anh quốc như vậy sao?'
Hắn thì thào, không biết đang hỏi ai.
Trì Nhạc sớm đã cho hắn đáp án.
Triển lãm FIT ngày đó, bọn họ ngồi bên bồn hoa hút thuốc, Trì Nhạc cả người đều thật hưng phấn.
'Đợi đến năm tư, chúng ta cùng đi Anh quốc.' Hắn nhìn Lục Tỉ, ánh mắt thiêu đốt.
Lục Tỉ vẻ mặt như thường, hắn hỏi: ' Ngươi liền muốn đi Anh quốc như vậy?'
Trì Nhạc cười: 'Trở thành nhà thiết kế trang phục danh tiếng nhất, là lý tưởng cả đời ta.'
Lục Tỉ không nói gì.
Trì Nhạc hỏi lại: 'Còn cậu?'
'Ta chỉ thích vẽ tranh, có một tờ giấy, một cây bút là tốt rồi.' Hắn nói 'Vô luận là ở nơi nào.'
'Chúng ta đây cùng đi Anh quốc đi!' Trì Nhạc ngồi xổm trước mặt hắn, nắm hai tay hắn, ánh mắt như thế nóng rực cùng tràn ngập chờ mong.
'FIT hàng năm chỉ có một người có thể đại diện trường đi Anh quốc.' Lục Tỉ nói.
'Đó là năm trước chúng ta.' Trì Nhạc phi thường tự tin, 'Không ai có thể cự tuyệt thiên tài.'
'Chúng ta nhất định có thể cùng đi Anh quốc.
Đến lúc đó, cậu công thành danh toại, tôi rất nhanh thăng tiến.'
Ngữ khí của Trù Nhạc, chắc chắn như thế.
Lúc đó hắn chỉ là tiểu nam hài hơn mười tuổi, chấp nhất cùng dã tâm trong mắt hắn, cũng đã hừng hực dấy lên.
Trì Nhạc cùng hắn là không giống nha như vậy.
Trì Nhạc luôn tích cực chu toàn cuộc sống, vì lý tưởng của chính mình, có thể làm rất nhiều chuyện mà mình không thích, hắn vẫn là nam nhân tràn ngập dã tâm, mục tiêu rõ ràng.
Lục Tỉ biết.
So sánh với Trì Nhạc, Lục Tỉ thật là thanh tâm qua dục( tâm trong sáng, ngăn dục vọng) đến không có một chút hương vị.
Chính là Trì Nhạc, vì cái gì đối với chính mình như vậy mà cố chấp, Lục Tỉ không có đầu mối.
Có thể đều là chơi đùa đi.
Lục Tỉ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, cầm lấy bút đựng trong hòm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn thô ráp trên cán bút.
Kỳ thật, ngay từ đầu đã là sai lầm, ngay từ đầu không nên tiếp tục.
Hắn đã sớm biết, chính là thủy chung không hạ được quyết tâm đi chấm dứt.
Trì Nhạc cũng đã từng do dự qua, không phải sao?
Hắn cùng Trần Đấu trong lúc đó, hắn cũng từng lựa chọn qua.
Lục Tỉ một lần cuối cùng cầm lấy cây bút vẽ trong tay, mở ra cửa sổ