Hôm nay là ngày đi làm ở Sâm Hải.
Trì Nhạc cao lớn đứng ở cánh cửa đang khóa ở kí túc xá.
Chìa khóa đang cắm ở trong lỗ ổ khóa của kí túc xá, kẽ xoay hai vòng, cái chìa khóa nhìn qua vẫn còn mới, trên chìa khóa không có dấu vết đã sử dụng qua, cũng xoay theo hai vòng.
Đó chính là chìa khóa nhà Lục Tỉ.
Trì Nhạc còn nhớ rõ thời điểm Lục Tỉ đem chìa khóa giao cho chính mình, cái chìa rất ấm áp.
Mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, mùi của hắn, giống như giao cho hắn cả thế giới.
Ít nhất là Trì Nhạc cảm nhận như thế.
Hắn đem chìa khóa nắm ở trong tay, từ phía sau ôm lấy Lục Tỉ, hai tay đem hắn hãm sâu vào trong thân thể mềm mại, cằm gác lên hõm vai hắn, vô cùng yêu thương mà cọ cọ.
Sườn mặt xinh đẹp của Lục Tỉ quay lại, hiện tại giờ phút này, hắn chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
'Tiểu điểu nhi, cám ơn cậu.' Hắn đem mặt chôn ở vai hắn, như đứa trẻ hay được chiều chuộng nói.
Trong đầu Lục Tỉ vang lên tiếng nghị luận vừa mới nghe được ở thư viện của hai nữ sinh bên cạnh: ' Trì Nhạc thật sự anh tuấn a, đừng có tàn bạo quá a.
Đừng có tàn bạo.
Lục Tỉ thân thủ, giơ tay cho hắn một cái tát, hạ thủ rất nhẹ.
'Buông ra, làm cho người ta chê cười một hồi.'
Trì Nhạc không thuận theo không buông: ' Không muốn'.
'Ngươi không phải có bệnh!' Lục Tỉ khẽ nói: 'Một đại nam nhân, không chê dọa người?'
Trì Nhạc ngây thơ chớp chớp mắt, hỏi hắn: 'Chỗ nào dọa người.'
Lục Tỉ cảm thấy mệt mỏi: ' Thần tượng của ngươi bị mất.'
Trì Nhạc nở nụ cười, như lấy được báu vật càng ôm hắn ôm chặt trong ngực hơn.
'Ta đã muốn có được toàn bộ thế giới, mất cái gì cũng không đáng tiếc.'
Hai người cứ như vậy ôm nhau ở giữa trời ngây người thật lâu.
Cuối cùng , Lục Tỉ hỏi: 'Trì chim to, ta đối với ngươi tốt chứ?'
Trì Nhạc giống như cô vợ nhỏ dụi vào hõm vai hắn, gật đầu như giã tỏi: 'Tốt!'
Lục Tỉ lại hỏi: ' Ở cùng người như ta, ngươi cho tới bây giờ cũng không cảm thấy nghẹ khuất sao?'
Trì Nhạc lắc đầu càng mạnh: 'Không cảm thấy!'
Quả nhiên bệnh không hề nhẹ.
Lục Tỉ đã buông tha.
Nửa ngày, Trì Nhạc ở bên tai Lục Tỉ, dùng thanh âm vô cùng chân thành nói: ' Yêu một người.
Cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy đó là chuyện đáng thẹn.'
Lục Tỉ giật mình, thân thể mất tự nhiên mà trở nên cứng ngắc.
Trì Nhạc nới lỏng ôm ấp, thay đổi phương thức càng ôn nhu để ôm hắn.Lục Tỉ chỉ nghe đến,Trì Nhạc ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng thở dài một hơi.
Trong văn phòng chủ quản của công ty kinh tế đào tạo nghệ sĩ Sâm Hải, EMMA đang ở cùng Trì Nhạc nói chuyện phiếm.
Trên bàn công tác bằng gỗ tinh xảo, một phần tư liệu về Trì Nhạc được mở ra.
Emma tùy tay mở hai trang, ngẩng đầu lên, mân mê đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, đối Trì Nhạc nói: ' Không có một chút kinh nghiệm về catwalk và người mẫu, nhưng thật ra ngoại hình không tồi.'
Trì Nhạc ngồi ở ghế làm việc, ánh mắt mơ hồ ở một bên, hắn còn trầm lặng ở tại bầu trời nhớ về chuyện chiếc chìa khóa kia.
Emma đem hai tay tạo thành chữ thập, giao nhau đặt ở trước ngực: ' Ngươi là đích thân Tạ tổng chiếu cố đến, về yêu cầu phát triển tương lai, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.'
Trì Nhạc thu hồi ánh mắt đang trôi nơi xa, một lần nữa đánh giá người phụ nữ khôn khéo trước mắt.
Trang dung tinh xảo, khí chất nổi bật, phong cách mặc quần áo không thể soi mói.
Một người phụ nữ không có sơ hở.
Trì Nhạc điều chỉnh một chút tư thế ngồi, chậm rãi mở miệng: ' Yêu cầu ta chỉ có hai điều, không đi triển lãm the FIT, công việc chưa cùng ta thương lượng qua không làm.' Hắn nói, 'Hai điều này, viết trong hợp đồng đi.'
EMMA buông tay: ' Hai điều này đều không thành vấn đề.'
'Người đại diện ta chính mình chọn.' Trì Nhạc nhìn nàng một cái, tiếp tục bổ sung nói.
EMMA đem thân mình dựa vào chỗ tựa lưng của ghế xoay, một tay ôm ngực, một tay xoa cằm chính mình.
'Chỉ cần là người trong công ty này, ngươi có thể tùy ý chọn.
Tư liệu chút nữa sẽ đưa đến phòng họp đi.'
Trì Nhạc từ văn phòng đi ra ngoài.
Allen nhìn đến phương hướng Trì Nhạc đi ra ngoài, đối Emma nói: ' Emma, người nọ là từ đâu đến đây? Khẩu khí rất ngông cuồng a.'
'Là bảo bối Tạ Ninh lấy được từ the FIT.' EMMA nhìn chăm chú vào địa phương Trì Nhạc rời đi, ánh mắt hơi chớp chớp, 'Hắn nhưng thật ra có lo lắng ngông cuồng, chỗ trống của cuộc thi the FIT, cũng vì hắn mà mở.
Chính mình tuyển người đại diện? Có điểm ý tứ, trù tính của công ty này, có người nào không phải là người của ta? EMMA hừ lạnh.
Allen thức thời ngậm miệng lại.
Trì Nhạc còn chưa đi đến phòng họp, đã bị hai người ở bên cạnh xô đẩy ra chặn đường.
Thường A ngăn lại HR dị thường vội vàng hỏi: ' Ta như thế nào không nghiêm túc, ngươi xem ta ngồi xe buýt một tiếng rưỡi để đến nơi này!'
HR phất tay không muốn phản ứng: ' Mời ngươi chấn chỉnh thái độ làm việc lại đến đây nhận phỏng vấn được chưa! Ta bề bộ nhiều việc OK?'
Thường A mặc kệ: 'Ta nói ngươi đây là phân biệt đối xử đi! Nhan Khống như thế nào không có lý do nhận phỏng vấn! Đồ vật đẹp, ai không thích a! Không ngờ ngươi ngẫu nhiên chọn chân dài như thế còn nói mình không mê gái a! Ta chỉ thành thực một chút!'HR quả thực giận dữ nói: ' Ta nói cho ngươi nghe, không có lửa làm sao có khói! Ngươi không thích hợp công ty chúng ta! Biến nhanh đi! Ai biết ngươi là kiếm cơm của nghệ sĩ nào!'
Thường A còn không hết hy vọng, mắt xem xét nàng càng đánh càng hăng, Trì Nhạc đi qua.
Có điều bổn ngư(con cá ngu dốt) ở trước mắt.
Khóe miệng Trì Nhạc nở một mạt cười xấu xa.
Khuôn mặt tròn tròn của Thường A bị người ta câu lên, Trì Nhạc thanh âm trầm thấp ở bên tai vang lên: ' Đến nhận phỏng vấn?'
Thường A giương mắt, chỉ thấy một chữ in hoa thiệt to dễ nhìn đập vào mắt, liền như vậy chưa kịp lui vào khu vực phòng thủ mà xuất hiện trước mặt chính mình.
OH~~~ MY~~~ GOD~~~
Trong nội tâm Thường A quay cuồng ánh lên nhiều đoạn kịch: Trời ơi, chân dài như vậy đều vượt qua ngực ta, ôi chao! Đường hàn dưới hoàn mỹ PRPRPR như gọi mời ta quỳ liếm!! Này thanh âm trầm thấp mê người nhất vũ trụ!! Mụ nội hắn chọn cằm của ta!!! Trời ạ chúng ta có phải hay không ngay tại chỗ này triển khai một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt!! Ta lại có một chút nhanh zang(-.- thứ lỗi ta chẳng biết 'zang' là nó là cái gì).
'Đang hỏi ngươi đó!'Trì Nhạc cảm thấy biểu tình trước mắt chuyển động khoa trương, cô bé có gương mặt mượt mà rất tốt để trêu đùa( người ta có bệnh ATSM anh lại cứ thích chọc), hắn đem mặt kề sát vào một chút, 'Phỏng vấn chức vụ gì?'
Nội tâm Thường A đã muốn nổ thành một đóa pháo hoa: ' an an tĩnh tĩnh làm người đại diện! !'
EMMA từ trong văn phòng đi ra: 'Bên ngoài nháo cái gì?'
Trì Nhạc cầm lấy tay Thường A, hướng về phía EMMA nói, ' Người đại diện của ta, chính là nàng.'
EMMA mặt nhăn mày nhíu, 'Đây là?'
HR chạy nhanh qua giải thích: ' Đến phỏng vấn, à không, đến quấy rối!'
Thường A vừa nghe liền không vui, đang định dùng lý lẽ để thuyết phục người, bị ánh mắt như đao của HR đánh xuống.
'Nếu ta nhớ không lầm, người vừa mới nói là, chỉ cần là người của công ty này, có thể tùy ý chọn?' Trì Nhạc chọn chọn mi, ý tứ của hắn ở ngoài sáng rõ nhưng mà, chính là đang chơi chữ, vẫn là chơi xấu.
EMMA nhìn đến một trận khôi hài trước mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi,, quay đầu hướng Thường A: 'Sáng mai 8:00, lại đây đưa thông tin.'
'Ô oa!! Ta trúng tuyển, tuyển chọn, yeah!!!' Thường A kích động ôm lấy HR gặm gặm không ngừng, không thèm để ý đối phương có bao nhiêu chán ghét nàng.
Trì Nhạc hình như nhìn thấy trên đầu nàng hiện lên 'Dễ nhìn dễ nhìn!' 'Diễm ngộ diễm ngộ!' 'Bích đông bích đông!' những tưởng tượng linh tinh.
Ân, một nữ nhân thích tự mang đạn mạc.
Chính là hiện tại, ngươi muốn hỏi Thường A còn thích Trì Nhạc hay không, cũng không tốt trả lời.
Có lẽ có một số người, một số chuyện, khoảng cách quá gần, ngược lại không cho cảm giác chấn động như lúc ban đầu.Trì Nhạc lúc trước tươi mới khát khao, không có tàn khốc, Trì Nhạc hiện tại.....
Thời điểm cùng nàng tán gẫu về công việc vẫn là anh tuấn nhất, chỉ khi không có công việc, muốn nhiều trong hai, liền được nhiều trong hai.
Thường A còn nhớ rõ, ngày sinh nhật đầu tiên của mình tại công ty, Trì Nhạc đột nhiên chạy tới hỏi nàng, có muốn tặng quà gì không? Chính mình dẫ hắn đi đến khu trò chơi, hai người đổi một đống tiền trò chơi, ở trong khu vui chơi chơi hai giờ liền, kết quả Trì Nhạc chơi cái nào thì nàng phá cái đó, mấu chốt là, Thường A cũng không thắng nhiều, trò chơi hạng nhất liền so với hắn thắng nhiều hơn một chút.
Trì Nhạc chơi thua cả người cũng không tốt lắm.
mười giờ tối trực tiếp đưa Thường A về văn phòng, mở ra máy tính giao cho nàng trách nhiệm bù lại mảng lớn mốt trang phục, thẳng đến Trì Nhạc lấy một ảnh chụp từ trong túi ra, Thường A có thể bật người nhận ra đây là người mẫu ở quốc gia nào, nhiếp ảnh gia là ai mới được.
Thường A đáng thương ở ngày sinh nhật 23 tuồi, đối với màn hình máy tính đến hai mắt mở, nước mắt chảy ròng ròng.
Nhưng mà thời điểm tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, Trì Nhạc mang đến một cái bánh ngọt lớn cùng một bó hoa hồng đỏ lớn, xuất hiện tại văn phòng của nàng.
Ngọn đèn hôn ám cả công ty, chỉ có hai người họ ở văn phòng, thời gian tựa như đứng yên.
Thường A che miệng nhìn người nam nhâncao lớn anh tuấn lại lãng mạn đến không thuốc nào cứu được trước mặt này.
Trì Nhạc đem hoa hồng nhét vào trong tay nàng, anh tuấn không quá ba giây, bật người cau mày hỏi nàng: 'Biết sai chưa?'
Thường A nhìn chằm chằm Trì Nhạc không nói.
Trì Nhạc tiếp tục truy vấn: 'Về sau còn dám không?'
Thường A che miệng, nước mắt mãnh liệt từ hốc mắt chảy ra.
Có lẽ nàng một ngày nào đó biến thành trung khuyển.
Thường A vẫn cảm thấy, Trì Nhạc trong đám người đại diện chân dài mặt chữ V chọn chính mình, là duyên phận, mà không phải cái khác, dù sao, lúc trước chính mình vẫn là tân binh, căn bản không có gì có thể lấy ra làm ưu thế, cho nên qua nhiều năm như vậy, nàng đi theo Trì Nhạc cẩn trọng, cần cù và thành khẩn, Trì Nhạc nói một, nàng tuyệt sẽ không nói hai, quả thật chính là một trung khuyển.
'Ngươi nghe được cuộc điện thoại kia?' Thường A đưa cánh tay không tính là mảnh khảnh, xoa khóe mắt đẫm nước mắt.
Trì Nhạc đem bánh ngọt đặt trên bàn công tác, tiếp tục truy vấn: ' Ta anh tuấn hay không?'
Thường A một bên nức nở, một bên trả lời: 'Anh tuấn.'
'Cho nên, nguyện vọng trong ngày sinh nhật của ngươi được thực hiện chưa?' Trì Nhạc thân thủ, nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của nàng.
Thường A hấp hấp cái mũi,tùy ý Trì Nhạc vẻ mặt ghét bỏ giúp nàng lau nước mắt.
'Hắn có cái gì tốt?' Trì Nhạc không kiên nhẫn mà khuyên giải an ủi: ' Nam nhân sẽ ở ngày sinh nhật mà đề nghị chia tay.'
Thường A ánh mắt hồng hồng, biểu tình có chút dại ra: 'Hắn cái gì cũng không tốt.' Nàng nhỏ giọng nói, 'Nhưng là ta thầm mến hắn 3 năm, chúng ta thật vất vả mới cùng một chỗ.'
Trì Nhạc ở bên cạnh nàng ngồi xuống: ' Mới ba năm, có cái gì không bỏ xuống được.'
Thường A khóc thút thít: ' Ngươi là sao hiểu cảm giác thầm mến chứ.'
'Ta như thế nào lại không hiểu!' Trì chim to không hờn giận.
'Ông chủ, trên thế giới này, chẳng lẽ có người ngươi không đuổi kịp?' Thường A lau nước mẳt, lộ ra vẻ mặt mê mang không thể tin.
'Có một người.'Trì Nhạc từ bàn bên cạnh rút hai tờ khăn giấy, nhét vào trong tay Thường A, ' Đuổi theo đã 20 năm, còn không có đuổi kịp.'
Thường A tiếp nhận khăn giấy, bỉu môi lau nước mũi, nghĩ thầm, rằng ông chủ đại khái là đang an ủi chính mình..