Hôm nay là sinh nhật của nàng.
Lần đầu tiên sinh nhật nơi đất khách cũng là hai năm bọn họ ở bên nhau.
Một tháng trước bọn họ ầm ĩ một trận.
'Ta thích nữ nhân thành thục tao nhã, ngươi quá nhỏ tính trẻ con.'
'Ta không thích nữ nhân bám dính như vậy, ngươi không có sự nghiệp của chính mình, việc làm của chính mình hay sao?'
'Chúng ta không có tiếng nói chung! Tách ra một chút đi! Ngươi sắp làm ta hít thở không thông!'
Anh đi ra khỏi căn phòng nhỏ cho thuê của nàng.
Hắn nói, không bằng mọi người tách ra bình tĩnh một chút.
Hắn mang đi khuôn nhạc của hắn, còn có đàn ghi-ta của hắn.
Hắn là một nhạc sĩ mới chưa thành danh, ngày qua ngày viết nhạc, thường xuyên là đói khi nào thì ăn khi ấy.
Thường A kỳ thật thưởng thức không nổi âm nhạc của hắn, nhưng nàng thích con người hắn.
Hắn có 180cm, cao cao anh tuấn, cười rộ lên đẹp lắm.
Chính là bọn họ ở bên nhau hai năm, tươi cười trên mặt hắn cũng rất hiếm thấy.
Thường A quen thuộc nhất, chính là khuôn mặt nhăn nhó nôn nóng phiền chán muốn nói lại thôi.
Kỳ thật, trước khi hắn rời đi, cuộc sống của bọn họ cũng đã có quá nhiều áp lực.
Có chút đã nói, có chút chưa nói ra, cũng không đại biểu trong lòng mọi người cũng không có yên lòng.
Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, ba giờ chiều, hắn gọi điện cho nàng, cũng không một lời chúc sinh nhật vui vẻ, chỉ nói một câu, chúng ta chia tay đi.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoai cho nàng từ lúc bọn họ tách ra cho tới nay.
Kì thật có rất nhiều lần, nàng muốn gọi điện cho hắn.
Nàng rất nhớ hắn.
Giây đầu tiên sau khi tách ra đã thấy nhớ.
Chính là nàng không dám đi tìm hắn.
Hắn thích chính là nữ nhân xinh đẹp độc lập lại tao nhã, nàng biết.
Nàng cùng hình tượng hắn thích, từ đầu tới chân không một chút tương quan.
Bọn họ hai năm sớm chiều ở chung, nàng biết hắn không thích xem phim, hắn thích nghe nhạc, những câu chuyện cũ làm hắn cảm động.
Nàng chính là thực thích hắn, thích con người của hắn, cũng cố gắng muốn bao dung hết cả thế giới của hắn.
Sau khi bọn họ tách ra, hắn gặp được nữ nhân xinh đẹp độc lập tao nhã, hắn nghĩ muốn bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, đem quan hệ với nàng mà cắt đứt, cho nên, hắn gọi điện thoại cho nàng.
Có lẽ hắn sớm không nhớ rõ hôm nay là ngày sinh nhật của nàng.
Có lễ, không còn nhớ kỹ.
Dù sao ở chung 2 năm, nàng chưa bao giờ nhận qua quà tặng của hắn.Hắn không đợi đến khi nàng trả lời, ngay tại thời điểm nói hết, liền treo máy.
Điện thoại nghe nhìn bận rộn mất đi dấu hiệu của đồng hồ đo nhịp tim.
Trì Nhạc đứng chỗ rẻ cầu thanh hút thuốc, nghe được toàn bộ cuộc điện thoại.
Trợ lý của chính mình tay chân luống cuống níu kéo, thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân vang lên trong không gian hết sức rõ ràng: ' Lúc trước cùng ta một chỗ, ngươi nên biết rõ, ta đối với ngươi, là cảm động, là cảm kích, không phải tình yêu.'
Trợ lý nhỏ tốt nghiệp không bao lâu ngồi xổm nơi bậc thang yên lặng khóc.
Bên ngoài lối thoát hiểm chính là phòng làm việc lạnh như băng cứng rắn, dù có nhiều tâm sự, cũng không thể thể hiện ra bên ngoài đi.
Nữ thủ trưởng ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh trong một cái giẫm chân có thể đem người giàn giụa nước mắt khai trừ.
Dù sao đối với ngành sản xuất tiết tấu nhanh cái cần nhất chính là không có cảm tình gì, có thể làm việc 24h luân chuyển không ngừng như siêu nhân.
Mà tiểu trợ lý bánh bao của hắn, tuyệt không thích hợp với công việc có ý chí sắc đá này.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Trì Nhạc cảm thấy được, người này đại khái chính là tinh bột của công ty.
Thường A trúng tuyển, nhìn qua chính là bộ dáng không có não, bị kích động mà cầm lấy điện thoại cùng với hắn vi bác hỗ phấn.
' Chú ý ta chú ý ta, ta vừa mới sửa lại ID, hiện tại ngươi chính là cô trợ lý xinh đẹp.'
Sau đó, Trì Nhạc ở trên weibo của nàng, thấy được nàng không tính là xinh đẹp, cũng không tính là trợ lý thon thả, có một bạn trai cao lớn anh tuấn.
Nàng PO qua tấm vé hai người chụp ảnh chung, trong bức ảnh chụp chung nàng vẻ mặt ngọt ngào, nam tử bên người mặt không chút thay đổi.
Cô trợ lý nhỏ của hắn có một thói quen, mỗi ngày trên weibo viết một đoạn nhật ký ngắn, Trì Nhạc cũng không biết, nhật ký ngắn có 140 chữ, như thế nào có thể được một người viết mỗi ngày nhưng nội dung không bao giờ lặp lại, nhưng đồng dạng không hề có dinh dưỡng, rắm chó không kêu(*)
'Khó trách chỉ có 88 cái phấn.' Hắn còn nhớ rõ, đã biết dạng phun tào này.
Sau đó ngay tại lúc phun tào, một bên bất tri bất giác mở tất cả weibo của nàng.
Nàng theo đuổi hắn suốt ba năm, từng trả giá nhiều như vậy, tất cả cảm tình của nàng đều nghiêng về hắn.
Tại thời khắc nam nhân thất bại, nàng không bỏ rơi hắn, ra tay giúp đỡ.
Nam nhân bị cảm động,vì thế thử tiếp nhận nàng.
Nhưng nam nhân vẫn là sinh vật đơn giản, thích chim chóc mảnh khảnh xinh đẹp, mà không phải một món kho nhạt nhẽo.
Nàng đi vào nơi này, là vì muốn cố gắng trở nên xinh đẹp.
Nàng trà trộn vào giữa cá nữ nhân chân dài khuông mặt nhỏ nhắn, học các nàng cách đi đứng tao nhã, nói chuyện hờn dỗi, ăn chút ít rau củ, làm người khéo đưa đẩy.Bọn họ cũng không tương xứng, chính là nàng đã dùng hết toàn lực.
Cô nương này thật ngu ngốc.
Phía sau cầu thang truyền tới thanh âm bàn phím điện thoại.
Thường A một bên khóc, một bên ngồi xổm trên bậc thang nhanh tay đánh chữ.
Trì Nhạc lấy ra di động, mở ra weibo, tìm ID tên 'Cô trợ lý xinh đẹp'.
Hình chân dung của ID cùng với Thường A phiên bản thật tuyệt không thể so sánh.
Trì Nhạc còn nhớ rõ lúc trước phun tào qua cái ảnh chụp: 'P đồ P mấy giờ a?'
Thường A ngọt ngào chẳng hề để ý: ' Một ngày nào đó ta có thể gầy thành như vậy.'
Sau này hắn mới biết được, nguyên lai nàng làm hết thảy những điều này, giảm béo, tìm kiếm sự nghiệp, cố gắng để đẹp, đều là vì nam nhân kia.
Quả nhiên,trang chủ weibo của cô trợ lý xinh đẹp, có một đoạn nhật ký mới.
Vẫn không hề có dinh dưỡng như trước, không hề xem điểm, không hề ăn khớp.
'Ta hy vọng thời điểm sinh nhật hôm nay, sẽ có một người nam nhân tuấn tu tuấn tú rất rất tuấn tú, tại 12 giờ, tặng cho ta một bó hoa hồng đỏ.
Dù sao Thường A hôm nay, lại không phục độc thân rồi.'
Biểu tình ba con thỏ màu phấn hồng.
Đây là cô gái xinh đẹp Thường A tâm hồn bùng nổ trong ngày siêu hệ trọng, yêu nhất dùng biểu tình một trong.
Trì Nhạc đem điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, tắt đi weibo.
Không phải nên mắng tra nam này hay sao, cho dù ngươi chỉ có 88 người theo dõi.
Bị người ta đá còn bán manh, tính tình sao lại thế này.
Trì Nhạc nhíu nhíu mày.
Hắn nhìn nàng phát qua nhiều weibo không hề ăn khớp như vậy.
Giống như mỗi lần nàng thương tâm, nàng đều sẽ đối với chính mình không hỏi không nói.
Vì cái gì lại ngốc như vậy, yêu một người không oán không hận thì người đó cũng không đáp lại ngươi không phải sao?
Tựa như, hắn.
Trì Nhạc tính tính ngày, Thường A trở thành trợ lý của mình, đại khái đã được 1 tháng đi.
Liền như hắn nghĩ, nàng hoàn toàn chính là chức tràng thái điểu(1 món ăn, ý chỉ ngu ngốc ý), hơn nữa, không chút thích hợp với công việc này.
Này là nữ trợ lý như những hình tượng trong hý kịch ôm thần khóc hết cả ngày trời, căn bản không hiểu được mốt thời trang tiên phong của Âu Mỹ.
Nhưng đây là Trì Nhạc muốn.
Trì Nhạc lúc tuyển Thường A, cũng không phải nhất thời nảy lên lòng lòng tham cảm thấy nàng dễ chọc, mà là có vài phút cẩn thận tính toán qua, nữ nhân tự mang đạn mạc trước mặt này, đủ đơn giản, đủ ngốc, cẩu ngu ngốc, đại khái là nhân vật duy nhất không ở trong phạm vi khống chế của Emma ở công ty Sâm Hải.Nói trắng ra là, Trì Nhạc chính là muốn tìm một trợ lý dễ khống chế, mà Thường A, vừa lúc phù hợp với yêu cầu của hắn.
Chính là Thường A ngu ngốc, đã biến thành người đoán được ý người khác, quả thật là ngoài dự tính của Trì Nhạc.
Trì Nhạc đem bánh ngọt lấy ra, dùng bật lửa châm ngọn nến, tùy tay cắm trên mặt bánh ngọt.
'Ước nguyện đi.' Hắn một tay bỏ trong túi quần, một tay đem bật lửa nắm ở trong tay, đốm lửa lách cách lách cách.
Thường A đã muốn khóc, lớp trang điểm trên mặt rối tinh rối mù, ở ánh sáng của cây nến chiếu rọi xuống, bày ra biểu tình quỷ dị.
Thường A chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt thành kính, mở miệng nói: ' Ta hy vọng ông chủ của ta, sớm ngày đuổi kịp người mà hắn thích 20 năm kia.'
Bật lửa trong tay Trì Nhạc ngừng lại.
Hắn giương mắt, nhìn đến cô gái khóc đến lem hết phấn trước mặt.
'A, có thể bổ sung thêm một điều nữa không?!' Nàng sốt ruột, cuống cuồng, mà đem tay giơ qua đỉnh đầu giống như phát công mà tiếp tục nói: 'Hy vọng ta có thể gầy một chút, nhất định phải phù hộ cho ta gầy thành mặt trái xoan a!! Mặt trái xoan mặt trái xoan!!! Chuyện trọng yếu phải nói 3 lần, Please Please Please!'
Nàng nhớ tới hắn hôm nay mới đổi ảnh đại diện trên weibo, trên ảnh chụp thân mật ngọt ngào, rúc vào trong lòng hắn là cô gái ngọt ngào, khéo léo hé ra khuôn mặt trái xoan.
Cô gái mặt trái xoan, đại khái so với cô gái mặt tròn mệnh tốt hơn một xí đi.
Thường A nghĩ vậy, đột nhiên đã bị ngã vào một cái ôm ấm áp.
'Nguyện vọng nói ra sẽ không linh nghiệm, ngươi là ngốc quá đi!' Trì Nhạc đem đầu của nàng giam trong lồng ngực của chính mình, vẻ mặt ghét bỏ mà ra lệnh: ' Đừng cho ta giảm béo theo, bằng không ta liền đuổi ngươi!'
Thường A lăng lăng tựa vào ngực Trì Nhạc, phấn trang trên mặt đều cọ hết trên áo hắn.
'Ngươi cứ như vậy đi, là tốt lắm.' Trì Nhạc nói.
Nước mặt mãnh liệt chảy ra.
'Tuyệt không tốt.' Thường A một bên khóc, một bên hô.
Không có nam nhân nào thích con gái mặt béo cả.
'Ta nói tốt là tốt rồi!' Trì Nhạc thân thủ lau nước mắt của nàng, thanh âm mềm mại, ôn nhu nói: 'Đại Thường mặt tròn là đáng yêu nhất.'
'Ô ô ô.' Khóc đến trang điểm đều trôi hết, làm sao mà đáng yêu a, Thường A một bên khóc một bên sửa đúng nói: 'Đừng gọi ta Đại Thường.'
Trên mặt Trì Nhạc rốt cuộc xuất hiện tươi cười, hắn thân thủ, nhéo nhéo khuôn mặt tròn của nàng.
Qủa nhiên giống cái bánh bao.
Hai người tại văn phòng trống ăn bánh sinh nhật.
Trì Nhạc đã quên lấy dao cùng chén nĩa, Thường A lấy ra hộp cơm giữa trưa đưa tới duy nhất một chiếc đũa, khai mở, mỗi người một chiếc.
'Ăn xong bánh ngọt này ta liền giảm béo!' Nàng chí khí tràn đầy mà nói.
Trì Nhạc nhìn nàng: 'Giảm béo hắn cũng không thích ngươi.'
'Không phải vì hắn!' Thường A rộng lượng khoát tay: ' Chính là gần đây quá nghèo, không có tiền mua quần áo mới, không thể lại tiếp tục béo lên nữa.'
Trì Nhạc từ trên bánh ngọt quét xuống một khối bơ, trét lên trên mũi Thường A.
Thường A nghi hoặc nâng đầu lên, nhìn thấy Trì Nhạc hướng chính mình cười.
Loại cấp bậc dễ nhìn này, tại phạm vi gần gũi như vậy hướng chính mình cười, nếu là trước kia, tim của nàng có thể đình công rồi.
Huống chi hắn còn tại ngày sinh nhật của chính mình, vì nàng chuẩn bị hoa hồng cùng bánh ngọt.
Chính là hiện tại nàng tâm như chỉ thủy.
Thường A thậm chí cảm thấy được, trạng thái bản thân không xứng hợp, có điểm cô phụ mỹ mạo của Trì Nhạc.
'Ông chủ.' Nàng ủ rũ nói: ' Trải qua lần thất tình thứ 52, ta đã không còn thích nam nhân nữa.'
Trì Nhạc đem một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng.
'Nga.' Trên nét mặt anh tuấn là biểu tình lạnh lùng: 'Vậy chuyển qua yêu nữ nhân đi.'.