Emma đuổi tới bệnh viện, thẳng đến phòng bệnh tư nhân xa hoa nhất trong viện.
Tiếng kêu la của Dương Nghị cách thật xa cũng đã truyền đến.
Ở phòng hộ sĩ, một tiểu hộ sĩ tuổi còn trẻ đang khóc.
Hai đồng sự đang an ủi nàng.
Trong đó có một người bênh vực kẻ yếu: 'Người bên trong là từ đâu đến a, như thế nào lại kiêu ngạo như vậy!'
Một người thần sắc khẩn trương vỗ vỗ bả vai nàng, đè thấp thanh âm: ' Ngươi đừng lớn tiếng như vậy, chúng ta không thể trêu vào.'
Emma như gió mà tiến vào, sắc mặt như thường, cước bộ vững vàng.
Cửa của phòng bệnh tư nhân bị mở ra, bản kẹp văn kiện ghi chép bệnh lý bay đến, đập lên vách tường.
Ping.
'Emma!' Allen theo vào tới cả kinh kêu lên: 'Mặt của ngươi!'
Emma nâng tay sờ lên hai má, máu dính đầy trên tay, nàng thản nhiên liếc mắt xem một cái, lông mi đều không có nhăn dù chỉ một chút.
'Dương công tử.' Emma khách sáo gọi một tiếng, rồi đi vào.
Allen cả người lạnh lẽo, cũng kiên trì đi theo vào.
Nếu có thể lựa chọn, hắn hiện tại tuyệt không muốn cùng Dương Nghị chạm mặt, chính là người chứng kiến vụ việc, hắn không có lý do gì để không ở đây.
Dương Nghị dư quang nhìn nhìn mặt Emma.
Miệng vết thương trên mặt Emma có chút sâu, hở ra cả thịt, máu tươi trong suốt, còn chảy xuống không ngừng, thoạt nhìn cũng rất đau.
Emma sắc mặt ngưng trọng, nhìn nhìn Dương Nghị ở trên giường, lại ngẩng đầu hỏi tiểu hộ sĩ đã sợ tới mức phát run: 'Thương thế của Dương công tử như thế nào?'
Tiểu hộ sĩ vừa định mử miệng, Dương Nghị xảo quyệt anh thâm không tốt kêu lên: 'Mặt của ngươi, sao trước tiên không chữa trị đi?'
Emma phản xạ có điều kiện xoa xoa máu trên hai gò má, đối với Allen đang ở một bên nói: 'Có khăn tay không?'
Tiểu hộ sĩ bên cạnh vội vàng khuyên can: ' Miệng vết thương của ngươi có chút sâu, tốt nhất trước đi xử lý một chút, để tránh mặt mày hốc hác, vi khuẩn trên vi khuẩn nhiều lắm, dễ dàng nhiễm trùng.'
Emma khoát tay, nhìn đến một ít băng gạc được đặt trên ngăn tủ bên giường Dương Nghị, lấy đến mở ra đắp lên mặt của chính mình.
'Chuyện lần này, là Sâm Hải không đúng, ta đại diện công ty đến đây giải thích với ngươi.' Emma nói.
Ở trên đường Allen đã đem sự việc xảy ra đều tỉ mỉ kể qua một lượt, nàng biết Dương Nghị là người khiêu khích trước, cũng là Dương Nghị động thủ trước, Trì Nhạc nhiều nhất, xem như đang phòng vệ.
Dương Nghị ánh mắt âm ngoan: 'Ngươi cảm thấy, ta cần sự giải thích của ngươi?'
Ngữ khí của Emma thủy chung không kiêu ngạo không siểm nịnh: 'Cụ tể chuyện bồi thường, bên Sâm Hải sẽ có người phụ trách đến bàn bạc cùng DC.
Bản thân ta là chủ quản của Sâm Hải, quản giáo cấp dưới không nghiêm, làm cho hôm nay xảy ra chuyện như vậy, thật sự thực có lỗi.
Nếu ta co thể làm cái gì, xin ngài cứ việc nói.' Emma nói xong, hơi hơi hạ thấp người, hướng Dương Nghị cúi người một cái.Mí mắt Dương Nghị không nâng một chút: ' DC nếu muốn, trong vòng một phút đều có thể mua lại Sâm Hải.'
'Đền tiền?'Hắn đem ly thủy tinh ở bên giường bệnh ném xuống chân Emma: 'Các ngươi đền nổi không?'
Emma trong toàn bộ quá trình không có một phản ứng dư thừa nào, mảnh từ ly thủy tinh vỡ bắn lên trên cẳng chân nàng.
Máu tươi chảy xuống dưới.
'Ta không có ý mạo phạm DC cùng Dương công tử.' Emma nói: ' Chyện này, nếu Dương công tử khăng khăng là việc quang trọng, muốn nhờ cơ quan công an điều tra, ta tuyệt đối sẽ không bao che cấp dưới.'
Ánh mắt Dương Nghị nguy hiểm: ' Ngươi không phải nghĩ là ta không dám?'
Song phương giằng co.
Người hầu của Dương Nghị đột nhiên chạy vào, thần sắc khẩn trương đưa qua một cái điện thoại di động: ' Dương tổng, chủ tịch gọi.'
Ánh mắt hàm xúc ý tứ uy hiếp Emma ở trên mặt Dương Nghị dừng lại, cầm điện thoại, ổn định hô hấp: 'Chủ tịch.'
Emma cùng Allen lui ra ngoài.
Năm phút đồng hồ sau.
Ping.
Thanh âm di động bị nện trên mặt sàn.
Emma mị mị ánh mắt.
Người hầu Dương Nghị đã đi tới.
Tại hàng lang ở cửa khoa ngoại, Emma đang ngồi hút thuốc.
Mặt cùng chân của nàng đều bao băng gạc, điểm chật vật này không chút nào ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của nữ nhân này.
Chính là giờ phút này, trên mặt nàng có chút mệt mỏi.
Emma nhắm mắt lại, đem đầu tựa vào vách tường, ngưỡng cổ, chậm rãi thở ra một ngụm khói.
Allen cầm đơn giản bánh mì với cà phê đi tới, ngồi ở bên cạnh Emma.
'Ta thật sự xem nhẹ Trì Nhạc, còn tưởng rằng hắn chính là tiểu quỷ chỉ biết kích động, không nghĩ hắn đa mưu túc trí như vậy, cư nhiên bỏ qua chúng ta, trực tiếp liên hệ với chủ tịch của DC.'
Emma mở mắt, tiếp nhận cà phê Allen đưa qua, uống một ngụm.
Miệng đầy mùi vị cà phê kém chất lượng.
Nàng mặt nhăn mày nhíu, thản nhiên phun ra hai chữ: 'Trì Nhạc....'
'Chủ tịch của DC từ sau chuyện phương án phối hợp lần trước, liền vẫn duy trì liên lạc với Trì Nhạc, hôm trước tại quán cà phê lầu dưới công ty ta có thấy qua hai người họ gặp măt.'
Emma trầm mặc, không nói tiếp.
'Hiện tại nghĩ đến, hẳn là sau khi gặp chuyện không may, Trì nhạc liền gọi điện hướng chủ tịch cầu cứu rồi.Không nghĩ tới mặt mũi Trì nhạc lại lớn như vậy, chủ tịch chính cháu trai của mình không giúp, lại đi giúp người ngoài.'
'Không ai sẽ giúp người ngoài.' Emma uống một ngụm cà phê hòa tan, cười nói: 'Mục đích của Dương Liệt rất đơn giản, ông ta muốn mượn sức của Trì Nhạc, làm cho Trì Nhạc phò tá tôn tử không ra gì của ông ta.Trì Nhạc phụ tá Dương Nghị? Bọn họ hai người thật là thủy hỏa bất dung a.' Allen líu lưỡi, lão già này, cũng không tránh khỏi quá ngây thơ rồi.
'Dương Liệt là muốn, đem Trì Nhạc biến thành cô bé lọ lem sau lưng Dương Nghị, dùng tên của Dương Nghị, kí tên tài hoa của Trì Nhạc.'
Allen nhớ tới ngày ấy tại quán cà phê, Dương Liệt đối với Trì nhạc cười hòa ái, đột nhiên sau lưng chợt lạnh, cảm giác được cái gì gọi là tâm sâu khó lường: 'Nói như vậy, ngày đó tại quán cà phê, chủ tịch là đến thọc gậy bánh xe? Chẳng lẽ nói, Trì Nhạc thật sự muốn đổi công tác?'
Emma lắc đầu.
'Trì Nhạc, so với trong tưởng tượng của chúng ta, thông minh hơn rất nhiều.
Tâm tư cùng lòng dạ của hắn, chưa hẳn kém hơn Dương Liệt.
Dương Liệt bàn tính cái gì, sợ là hắn đã sớm biết.'
Trì Nhạc, ngươi thật đúng là giỏi chu toàn cùng đánh lâu dài.
Emma ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Allen nghe vậy, não hiện lên hình ảnh đại chiến của hai con hồ ly, trong lòng tự nhiên cảm thấy lạnh hơn.
Trì Nhạc có điểm thật sự khủng bố, thích giết người vô hình.
Emma đem đầu thuốc lá dụi xuống hành lang: 'Đi thôi.' ( Hình như cái bệnh viện này nó không có bản cấm hút thuốc, nên thím không ý thức được phải không, còn xả rác bừa bãi, thím làm chủ quản thế à?)
Ngoài cửa bệnh viện, bóng đêm dày đặc.
Đèn đường của thành thị như thường thắp lên, trong cuộc sống bình yên tĩnh lặng, luôn luôn có mùi thuốc súng nổi lên bốn phía, điềm báo nguy cơ.
Chỉ có một số người đã sớm thấy rõ, có một số người, đến lúc chết cũng không biết chết trong tay ai.
Emma nhấn nút phát động xe.
Nàng có được rất nhiều, dung mạo xinh đẹp, công việc kẻ khác hâm mộ, thu nhập cao, nhà, xe, địa vị xã hội.
Chính là tất cả hết thảy đều giống như tòa thành Vân Trung.
Cảm thấy nguy cơ của nàng rất nặng.
Thời điểm hơn hai mươi tuổi nàng cũng đã từng tin tưởng qua mộng tưởng, chính là hiện tại, nàng đã ba mươi sáu tuổi.
Ba mươi sáu tuổi đối với nữ nhân mà nói là rất tàn khốc, nhất là đối với một nữ nhân độc thân.
Nàng càng cần nhiều tiền, để bổ khuyết hư không tịch mịch cùng không an toàn này.
Đương nhiên, nàng cũng so với người bình thường, có được càng nhiều mới có thể quyết đoán.
So với người bình thường càng cố gắng hơn.
Cho nên, nàng không có lý do gì không thành công.
Chính mình đi vào Sâm Hải, cũng được 10 năm.
Emma rất rõ ràng, Tạ Ninh đã không thể cho nàng nhiều hơn nữa.
'Lan điếu ở trong nhà cũng nên thay chậu rồi.' Emma nói xong, phát động xe.
Tiếng gầm của động cơ biến mất trong bóng đêm ở phương xa.
Một cuộc điện thoại không có dang tính gọi đến.Emma mở loa ngoài, mặc áo tắm, ngồi trên cửa sổ hút thuốc.
Trong điện thoại truyền ra thanh âm của một nam nhân.
'Kế hoạch của ngươi thuận lợi chứ?'
Thanh âm nghiền ngẫm của nam nhân theo trong microphone truyền đến.
Emma vén vén tóc, mặc áo tắm, một chân vắt chéo trên một chân khác.
Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, giống như hé ra danh họa.
Emma Tố Nhan vẫn đẹp như trước, ra sản phẩm thời trang mới hàng năm, đều giao cho nữ nhân khí chất này.
Những trang phục thời trang cao cấp hoặc sản phẩm trang điểm không thể tùy tiện đi ra.
Giống như hạt cát biến thành viên trân châu, cần chịu nhiều lắm nỗi đau da thịt, áp lực tinh thần.
Cái gọi là lột xác, đều giống như một hồi sống lại.
'Kế hoạch thất bại.' Emma đem thuốc kẹp trong tay, điện thoại để trên bàn trà, dung nhan xinh đẹp đối với bóng đêm xa xôi.
Thờ điểm nàng lần đầu đi đến thành thị này, đối mặt ngựa xe như nước, trong lòng bất an sợ hãi, đến nay vẫn còn rõ ràng.
'Ta đối với Trì Nhạc, càng ngày càng có hứng thú.' Bên kia truyền đến tiếng nam nhân như tiếng mèo kêu: 'Chờ mong kế hoạch B của ngươi.'
Điện thoại bị cúp.
Emma đứng lên, đi đến bàn trang điểm lấy ra thuốc cùng nước uống vào.
Chuyện tình của Dương Nghị, kỳ thật là một tay nàng an bài.
Ngày đó gặp ở quán cà phê, Emma so với Allen đến sớm hơn 15 phút, nàng chụp được ảnh chụp hai người gặp mặt, lấy bưu kiện nặc danh mà chuyển qua cho Dương Nghị, bưu kiện trừ bỏ kiện ảnh chụp kia, chỉ viết to bốn chữ ------ Cưu chiếm thước sào( tu hú chiếm tổ chim khách).
Dương Nghị liền bởi vì chuyện phối hợp trang phục mà nổi giận không thôi, lượng đặt hàng tăng 30%, đối với hắn mà nó tựa như một cái tát vang dội, cục tức này, Dương Nghị không thể nào nuốt xuống được.
Buổi sáng lão thái gia đột nhiên gọi hắn qua, nói cố ý mượn sức Trì Nhạc đến DC phụ tá hắn làm trợ lý tổng giám thiết kế.
Bên ngoài thì nói là trợ lý, trên thực tế lại phải đem tất cả công tác trao quyền cho cấp dưới Trì Nhạc.
Trì Nhạc là cái thá gì, một tiểu người mẫu thương mại, ngay cả quốc tế đại tú cũng chưa có đi qua, nhiều nhất chỉ là tiểu người mẫu có chút thông minh.
Lão thái gia lại càng nói hắn bất đồng, từng là học sinh tài cao của the FIT, the FIT lại như thế nào, thực sự là học sinh tài cao, như thế lại không du học ở Anh quốc?
Hiện tại nhìn thấy bốn chữ 'cưu chiếm thước sào' này, Dương Nghị thần kinh mẫn cảm đã bị đốt không còn một chút!
Đúng vậy, hắn như thế nào không nghĩ tới, cái tên tiểu người mẫu tâm cơ sâu như thế, hôm nay là trợ lý tổng giám, ngày mai có phải hay không trực tiếp thay thế vị trí tổng giám của hắn, nói không chừng, cả DC đều ở trong phạm vi mơ ước của hắn!Dương Nghị suy nghĩ đơn giản, dưới cơn thịnh nộ liền rơi vào bẫy của Emma.
Khiêu khích, đánh nhau, hết thảy đều thật hoàn mỹ.
Thời điểm Emma ở bệnh viện, chịu đựng miệng vết thương, chờ Dương Nghị đem 'Khai trừ Trì Nhạc' bốn chữ này nói ra.
Có trợ giúp Dương Nghị này, Trì Nhạc rời đi Sâm Hải liền thuận lý thành chương, mà kế hoạch của nàng, cũng có thể đúng hẹn chấp hành.
Chính là nàng không nghĩ tới, Trì Nhạc phản ứng quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn,khiến cho hắn kéo lại khoảng cách hòa một ván!
Chính là, Trì Nhạc làm sao khuyên được lão thái gia, giúp hắn ra mặt giảng hòa chuyện này, Emma đến nay suy nghĩ trăm đường mà vẫn chưa nghĩ ra.
Thời gian lần thứ hai trở lại mấy giờ trước.
Trì nhạc thừa dịp Thường A đi đến hiệu thuốc mua thuốc, một mình ngồi ở ghế dài công viên gọi điện thoại cho Dương Liệt.
'Chủ tịch.' Thanh âm Trì Nhạc tất cung tất kính.
'Trì Nhạc, chuyện lúc trước cùng ngươi nói, ngươi suy nghĩ như thế nào? Ta tin tưởng ngươi không muốn tình nguyện làm một đứa trẻ bình thường.' Dương Liệt hòa ái nói ẩn giấu tâm cơ.
'Chủ tịch, tôi thật cảm kích ngài đối ta khen ngợi, nhưng là hôm nay tôi gọi điện đến, không phải nói chuyện này, là hy vọng chủ tích có thể giúp ta, cùng Dương Nghị Dương tổng giám nói lời xin lỗi.' Thanh âm Trì Nhạc, mười phần thành khẩn, nếu không xứng tạo hình hắn giờ phút này thảnh thơi nằm ở trên ghế dài công viên vắt chéo chân trong lời nói.
'Dương Nghị?'
'Dương tổng giám hình như đối với nữ trợ lý Thường A có hứng thú, nhưng là ta nghĩ đến, loại cảm tình này, không thể miễn cưỡng được, trợ lý Thường A của ta, tuy rằng là người không có bằng cấp, không có tướng mạo, không có dáng người, là người con gái bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng là tâm địa thiện lương, thái độ làm người lạc quan, ta vẫn xem nàng là em gái mà yêu thương.
Tuy rằng em gái ta lúc trước có nói qua đã chia tay 51 bạn trai.....'
'51 bạn trai?!' Dương Liệt nghe đến đó, cảm giác trái tim của chính mình có chút không được tốt.
'Nga, đúng vậy, tuy rằng nàng nói qua có 51 bạn trai, nhưng nàng vẫn là người thực đơn thuần, kỳ thật đối với tình yêu cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm.
Dương tổng giám tài hoa hơn người như thế, phong lưu phóng khoáng, lại xuất thân phú quý, chắc hẳn tình trường rất phong phú.' Trì Nhạc thở dài, chân sung sướng mà vòng hai vòng.
'Em gái ta quả thật ngăn không được thế tấn công cảm tình mãnh liệt trươc chốn đông người của Dương tổng giám, còn có yêu cầu khai phòng, người làm anh trai như ta, nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, hai người chúng ta đã xảy ra một ít tranh chấp.
Hiện tại ta thực hối hận, ta vừa mới phát weibo tạ lỗi.'
'Weibo? Weibo gì?' Chủ tịch Dương quay đầu nhìn về phía trợ lý của hắn, trợ lý lập tức lấy di động ra, mở ra weibo của Trì Nhạc.
Trang chủ weibo của Trì Nhạc.
và giờ trước có đổi một cái weibo dài, nội dung như sau:
'Đối với chuyện hôm nay cùng tổng giám Dương Nghị của @DC đánh nhau, tôi thật sự xin lỗi, ta vừa mới tỉnh lại, có lẽ thân làm anh trai, đối với chuyện tình cảm của em gái can thiệp quá nhiều, nhưng tôi vẫn hy vọng tổng giám Dương Nghị @DC là thật tình thích tiểu A, các ngươi có thể tử bạn tốt chậm rã tiến triển.
Nhưng sau khi nhất kiến chung tình đột nhiên ở trước công chúng yêu cần đối phương cùng chính mình đi khai phòng, tựa hồ không hợp tình hợp lý, con người ta có điều, hơi cổ hủ, nhất thời không nhịn xuống được mà động thủ, ta chân thành xin lỗi.
Tuy rằng hôm nay là thời đại mới rồi, nhưng ta vẫn hy vọng các người có được tình yêu thuần khiết.'
Trợ lý đọc xong đoạn weibo, có chút xấu hổ nhìn Dương Liệt: 'Chủ tịch, mới đây lượt thích cùng bình luận đã quá chục nghìn.
Đại bộ phận đều đang nói tiểu thiếu gia là đại gia não tàn, cùng với ca tụng Trì Nhạc chính là anh trai tốt nhất thế giới.'
Dương Liệt bị chọc tức không nhẹ.
Trì Nhạc ở đầu bên kia điện thoại bổ sung nói: 'Đúng rồi, tôi còn phát theo ảnh chụp của em gái tôi, Dương tổng có thể làm quen một chút với em gái tôi, nếu có thể như lời tôi nói, tôi cũng hy vọng chúng ta thân càng thêm thân!'
'Đem ảnh chụp cô nương ấy cho ta xem.' Dương Liệt ngoắc ngoắc trợ lý.
Trợ lý nhíu mày: 'Không có ảnh chụp a, chỉ kèm theo icon cái bánh bao.'
'Nga, cái bánh bao kia, chính là em gái Thường A của tôi a.' Trì Nhạc lần thứ hai bổ sung.
Dương Liệt tiếp nhận điện thoại trợ lý đưa qua, nhìn thấy hình ảnh tượng trưng cho Thường A, hít sâu một hơi.
Đây là người có thể dùng icon để thay thế hay sao?
Trong icon hình bánh bao, à không, trong ảnh chụp, một cô gái động động như thỏ điên, ngũ quan vặn vẹo thành một đoàn, đối diện với chính mình làm mặt quỷ xấu đến không có chừng mực.
Dương Liệt đem điện thoại trả lại cho trợ lý, tức giận không nói được lời nào.
Trợ lý liên tục dò weibo, chuyển đến weibo của Dương Nghị, trên weibo của Dương Nghị đã tràn ngập những lời chửi mắng, tính cả weibo của DC cũng toàn là những lời mắng chửi.
'Khẩu vị của nhị thiếu gia thật nặng a!'
'Ta nhưng thật ra cảm thấy em gái ấy cũng đáng yêu đó, ngược lại Dương Nghị thật xấu a, nhị thiếu gia ghê tởm!'
'Ta thao, ta mới phát hiện bản thảo thiết kế của tổng giám DC tốt đến bất ngờ, mọi người mau tới cúng bái, ta dường như đã muốn xem không hiểu giới thời [email protected] cái dưa chuột nà[email protected] bánh trứng hôm nay ăn ngon khô[email protected] ngây người cái manh.'
'Ha ha ha ha ha ha ha, ta mới tự mình làm một đoạn kịch ngắn, tổng giám DC nhà các người vì cái gì lộ ra một cỗ phong lưu nồng đậm như vậy!'
'Ta thao, ta tính đem y phục của mình cho DC chỉnh sửa, sợ về sau có người bêu xấu ta.'
'DC nguyên lai lại là loại này, trắng biến thành đen, ta xin tạm biệt haha!'
Điện thoại nắm trong tay Dương Liệt lệch qua một bên, tiềm thức nghĩ muốn điện thoại trong tay trợ lý tránh xa xa một chút.
'Người trẻ tuổi trong lúc đó, va chạm rồi xảy ra xung đột cũng là chuyện bình thường, điểm việc nhỏ ấy, không cần phát weibo bừa bãi.'
'Chỉ cảm thấy nên phát một cái weibo chính thức, cũng coi như công khai giả thích.' Trì Nhạc tiếp tục lắc lắc chân.
'Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng sửa weibo?'
Thời điểm Thường A thở hổn hển chạy về, Trì Nhạc chính là tự do tự tại nằm trên ghế phơi nắng.
'Mau dậy thoa thuốc.' Trên mặt nàng giàn giụa nước mắt, dị thường lo lắng nói.
Trì Nhạc ngồi dậy, nắm lấy cằm Thường A, rạo rực khen nói: 'Em gái thật là đẹp mắt.'
Thường A không rõ cho nên nhìn chằm chằm Trì Nhạc: 'Ta hình như mua thiếu cho ngươi một loại thuốc.'
'Thuốc gì?'
'Thuốc trị bệnh thần kinh.'.