Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly in Shallow


Sáng sớm hôm nay Lục Tỉ bị Trần Đấu lôi dậy.
Giờ phút này hai người đang đứng trước cổng một thooin nhỏ hẻo lánh trong núi, sắp tới giữa trưa, còn chưa có ăn cơm.
'Đây là làm sao?' Lục Tỉ nhìn tấm bia đá trước mắt hỏi.
'Kiến học xã hội!' Trần Đấu đem tháo xuống cái bao lô ở trên lưng, quay đầu lại, đặc biệt suất khí nhìn hắn cười.
Lục Tỉ giương mắt, khiêu khiêu Trần Đấu: ' Là công việc của triển lãm tranh?'
'Đúng vậy!' Trần Đấu chạy lại, một tay khoát trên vai Lục Tỉ: ' Muốn làm loại từ thiện này a, trước khi ra mắt phải tạo sự chú ý, sau khi ra mắt phải có nhà đầu tư, bất kể kết quả, ngươi sẽ nổi tiếng, chủ yếu xây dựng hình tượng cho bộn mặt xã hội, thuận tiện làm ra khu du lịch.'
'Trần Đấu.' Lục Tỉ trầm mặc trong chốc lát: ' Chuyện chúng ta đã ước định qua, ngươi không được quên.'
'Hiệp nghị ba không thôi!' Trần Đấu huýt sáo một cái: ' Người Đấu ia lời nói gói vàng, sẽ không bán ngươi đâu!'
Hai người xô đẩy hướng thôn nhỏ đi đến.
Ngôi nhà bằng bùn đất, đơn sơ lại cũ nát.

Trong thôn cây cối thật lớn, nơi nơi đều có đại thụ nghìn năm.
Rêu xanh ẩm ướt nơi tảng đá hay trên thân cây đều sinh trưởng tốt.
Ngẫu nhiên có mấy con gia cầm như gà vịt thảnh thơi đi qua ven đường.
Trong thôn nho nhỏ này, dân bản xứ dùng phương ngôn đặc biệt ôn nhuận mà giao tiếp.
Hết thảy đều thật nguyên thủy, rồi lại thực thân thiết.
Nhưng đứa trẻ ngăm đen do phơi nắng ở cách đó không xa hớn hở chạy đến, có một đứa loạng choạng chạy tới, cái đầu đánh vào đầu gối của Lục Tỉ.
Lục Tỉ khom người xuống, một tay nắm trụ cánh tay nhỏ bé mềm mại của đứa nhỏ, một tay ôn nhu nâng lưng của nó.
Đứa nhỏ tầm năm sáu tuổi, bộ dáng không mập mạp như những đứa trẻ ở thành thị, có vẻ ngăm đen lại có chút gầy, Lục Tỉ xoa xoa đầu đứa nhỏ: ' Ngã có đa không?'
'A.....' Đứa nhỏ hé miệng, phát ra thanh âm cổ quái.


Một đôi mắt to nhấp nháy ngơ ngác, giống như nai con bị lạc giữa rừng cây rậm rạp, không nhiễm một hạt bụi.
Là một đứa trẻ câm điếc.
Lục Tỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại của nó, một lòng bắt được đôi tay nhỏ bé mềm mại đã bị bẩn của nó.
Ánh mắt hăn hiện lên nét u buồn, có chút đau lòng mà sờ sờ hai má đáng yêu của nó.
'Hỉ Hỉ!' Có người từ ngôi nhà bên cạnh chạy đến, một thân bộ đồ thể thao cùng với đôi giày thể thao màu đen, tại nơi thôn nhỏ cũ nát này, có vẻ đặc biệt không xứng hợp.
'Trì Nhạc!' Thanh âm kinh ngạc của Trần Đấu từ phía sau vang lên.
Tầm nhìn của Lục Tỉ dừng lại trên đôi chân thon dài.Một tầm mắt dừng trên người chính mình.
Lục Tỉ ngẩng đầu, bình tĩnh cùng Trì Nhạc đối mặt.
Trên mặt Trì Nhạc chợt lóe một chút giật mình, thời điểm cũng hắn hai mắt giao nhau, lại khôi phục ôn hòa khi xưa.
Trong ấn tượng,Trì Nhạc chính là luôn dùng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn hắn.
Hắn nghị không ra, hạnh phúc của hắn từ đâu mà đến.
Hắn thủy chung chưa từng đối hắn làm chuyện đặc biệt gì.
'Các ngươi như thế nào đến đây?' Trì Nhạc đi tới, ngồi xổm đem Hỉ Hỉ ôm vào trong ngực.
'A......A...' Thân mình nho nhỏ của Hỉ Hỉ quay trở về, hướng Lục Tỉ mở ra tay nhỏ bé.
Trì Nhạc trêu nó: 'Con không cần ba ba nữa sao?'
'Aa....' Hi Hỉ nghe vậy lại chuyển người trở về, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Trì Nhạc, giống như an ủi hắn.
Trị Nhạc bị động tác này của Hi Hỉ làm cho bật cười, từ ái vuôt ve cái ót nho nhỏ của Hỉ Hỉ, trên mặt biểu tình ngốc đến đáng yêu.
'Trời ạ! Trì chim to, con riêng ngươi đã lớn như vậy rồi a!' Trần Đấu một bên thổn thức không thôi, 'Ế, mẹ đứa nhỏ đâu? Gọi ra cho chúng ta làm quen một chút.'
'A a.......' Hỉ Hỉ được Trì Nhạc bế trong chốc lát, lại xoay người sang chỗ khác, đối với Lục Tỉ vươn hai tay.
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn chờ mong.

'Muốn cho ngươi bế.' Trì Nhạc đem Hỉ Hỉ nâng đến trước mặt Lục Tỉ.
Lục Tỉ giơ tay, tiếp nhận đứa trẻ trong lòng Trì Nhạc.
Một khắc kia trong lòng hắn có một loại cám giác thực rung động.
Một sinh mệnh nhỏ nhắn, đang ở trong lòng hắn.
Cánh tay gầy yếu nhỏ bé của Hỉ Hỉ thành thạo nằm trên cổ Lục Tỉ.
Cái cổ trắng nõn của Lục Tỉ cùng làn do ngăm đen của Hỉ Hỉ dán vào nhau.
Trì Nhạc tiếp nhận cái balo trên lưng Trần Đấu: ' Vào bên trong ngồi di, vẫn chưa qua giờ cơm đâu.'
Một người đàn bà trung niên năm mươi sáu tuổi từ trong buồng đi ra.
'Là Trần tiểu thư đi?'
Trần Đấu vội vàng đem cỏ lau đang ngậm trong miệng nhổ ra, khách sáo đón nhận: 'Hiệu trưởng Trịnh, gọi ta Trần Đấu là được rồi.'
'Xin chào xin chào.' Trịnh Yến mặc một bộ quần áo mộc mạc, thanh sam vải bố, khí chất cả người phi thường ôn nhã( ôn nhu hòa nhã), ' Vị này chính là họa sĩ trẻ tuổi Lục Tỉ đi, một đường đến đây thật vất vả, đường núi cũng không tốt đi.'
Lục Tỉ trong lòng ôm Hỉ Hỉ, khách khí hướng nàng gật đầu.
'Mau vào nhà ngồi đi, chúng ta vừa mới là sủi cảo, đang chuẩn bị cho vào nồi.' Trịnh Yến khách khí đem mọi người dẫn vào trong nhà.
'Món sủi cảo chay của hiệu trưởng Trịnh là tuyệt nhất!' Trì Nhạc ở bên vén lên rèm cửa, để đoàn người dễ dàng tiến vào.Trịnh Yến từa ái vỗ vỗ bả vai Trì Nhạc: 'Sủi cảo ngươi làm, mới gọi là tuyệt nhất.'
'Sủi cảo của ta tuy rằng không bán được, nhưng thắng nhau là ở dụng tâm a!' Trì Nhạc cợt nhả đáp lại nói.
Buồng trong cũng không phải rất lớn, mười mấy đứa nhỏ ngồi quây quanh ở trước bàn tròn lớn đơn sơ, kêu oa oa càu nhàu tỏa ra phần nhiệt khí.
Ánh mắt tò mò của bọn nhỏ đánh giá hai người xa lạ từ bên ngoài đi vào đến.
Mấy đứa nhỏ ít tuổi, từ vị trí chạy đến, làm nũng mà ôm trụ chân của Trì Nhạc, thẹn thùng tránh ở phía sau hắn, đầu hướng phía Lục Tỉ cùng Trần Đấu dò xét.
Trần Đấu cười đến gập cả lưng, trong túi lấy ra một cây kẹo que, lập tức có mấy đứa nhỏ chạy qua vây quanh.

Lục Tỉ ôm Hỉ Hỉ cũng Trì Nhạc giao tiếp ánh mắt.
Trì nhạc có chút ngại ngùng nở nụ cười, vỗ vỗ đầu đứa nhỏ bên người, đối Lục Tỉ nói: 'Đều trước ngồi đi.'
Một đám người một lần nữa ở bàn tròn ngồi vào chỗ của mình.
Trì nhạc giúp Trịnh Yến đem sủi cảo nóng hầm hập mang đến đặt ở trên bàn.
'Sủi cảo ba ba làm thực xấu.' Tiểu cô nương trắng nõn ngồi bên cạnh Lục Tỉ bĩu môi nói.
'Vậy con thích ăn hay không đây!' Trì Nhạc ngồi xổm xuống cùng nàng dán mặt phân cao thấp.
Tiểu cô nương không kịp phòng thủ hướng cha nàng làm mặt quỷ.
Phi phi phi phi, những giọt nước miếng từ mặt quỷ le lưỡi mà dính đầy trên mặt Trì Nhạc.
Trì Nhạc thân thủ ở trên mặt chính mình lau một phen, vẻ mặt thất bại nhìn nhìn nữ nhân nhà mình.
Lục Tỉ ở một bên thân thủ che miệng.
Dư quang Trì Nhạc liếc tới, quay đầu hướng Lục Tỉ cười ngây ngô.
Trần Đấu bưng bát dĩa tới, đạp một cước vào mông Trì Nhạc: ' Ngươi nha đem tô sủi cảo đem lại đây, ở chỗ này bán manh làm cái gì!'
'Ha ha ha ha ha ha.' Tiểu cô nương trắng nõn lại ở một bên phát ra một trận cười.
Trì Nhạc nhéo mũi nàng mắng một tiếng: 'Con liền thích nhìn ba ba xấu mặt như vậy!'
Dứt lời, lưu luyến liếc mắt nhìn Lục Tỉ ở bên cạnh, đi đến bên bàn giúp đỡ.
Trên mặt tiểu cô nương trắng nõn có đôi mắt vừa to vừa tròn đảo liên tục, một cái liếc mắt nhìn ba ba, một cái nhìn đến vị ca ca bạch bạch tịnh tịnh( trắng trong sạch sẽ) này.
'Em tên là Nguyệt Nguyệt.' Nàng như ông cụ non vỗ vỗ Lục Tỉ, 'Nguyệt là ánh trăng.'
Lục Tỉ quay đầu lại, ôn nhu sờ sờ đầu nàng.
Tất cả đồ ăn đều được bưng lên, Trịnh Yến ngồi ở vị trí đối diện với cửa ra vào: ' Hôm nay thật sự thực vui vẻ, nhà chúng ta bình thường rất ít người lui tới.

Vốn là Trần Đấu cùng ta giao hẹn đến dạy bọn nhỏ vẽ tranh, không nghĩ tới, hôm nay Trì Nhạc cũng đến.'
'Trì chim to ở đây cũng thật là nhiều con riêng a, hắn không thể không đến sao?' Trần Đấu cười.
'Những đứa nhỏ nơi này kỳ thật đều là cô nhi không cha không mẹ.' Trịnh Yến nói xong, từ ái sờ sờ đầu của một đứa nhỏ, 'Nhiều năm qua, thật sự phải cảm kích Trì Nhạc cùng phụ thân hắn Trì Thiên Hoa, chiếu cố chúng ta cho đến nay.'
'Trì gia cũng không phải đại môn thế gia gì, chẳng qua chỉ là góp phần sức lực, nói chuyện chiếu cố gì a.' Trì Nhạc múc một chén sủi cảo, đưa cho Trịnh Yến: 'Con cùng cha con nhiều nhất cũng chỉ cho chút tiền, muốn nói chiếu cố, phải nói hiệu trưởng chiếu cố mới đúng.'

Trịnh Yến tiếp nhận sủi cảo Trì Nhạc đưa qua: ' Ta trước kia, thời điểm ở Thượng Hải, luôn cảm thấy hoảng hốt, hiện tại ở nơi đây, chính là cảm thấy đặc biệt yên bình.

Kỳ thật ta a, ở nơi này nghỉ phép, cùng bọn nhóc đáng yêu này ở cùng nhau.'
Trần Đấu cùng Lục Tỉ cũng hỗ trợ múc sủi cảo cho bọn nhỏ.
Rất nhanh trước mặt mọi người đều có một phần sủi cảo nóng hầm hập, bọn nhỏ bắt đầu tự động ăn cơm, một ít đứa lớn tuổi hơn, đem sủi cảo thổi nguội, đút cho những đứa nhỏ tuổi hơn.
Một cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ này chính là cảnh tượng mà Trì Nhạc thường hay tưởng tượng.
Trần Đấu cùng một cái tiểu nam hài kháu khỉnh khỏe mạnh đang chơi đùa vui vẻ cùng nhau.
Trì Nhạc đẩy đẩy bên người Lục Tỉ: 'Cậu xem, Trần Đấu bị đứa nhỏ bám đến hữu mô hữu dạng.'
Lục Tỉ thản nhiên mở miệng: ' Trần Đấu vốn cũng rất biết cách chiếu cố người khác.'
Trì Nhạc cười mỉa một chút, đem một miếng bánh sủi cảo xấu xí vô cùng bỏ vào trong chén Lục Tỉ: ' Tôi cũng có thể chiếu cố người khác a, thử xem tay nghề của tôi đi!'
Lục Tỉ quay đầu lại, liếc mắt nhìn đến thần tình chờ mong của Trì Nhạc, môi khéo léo mấp máy.
'Ai! Ngươi cũng, đừng không tin tưởng như thế chứ, ta đây gói kém một chút, nhưng hương vị rất ngon a!' Trì Nhạc kiên trì khuyên nhủ.
'Ngươi vẫn là đừng ép Tiểu điểu nhi nhà ngươi đi, đây là thâm sơn cùng cốc, vạn nhất khi ăn xảy ra chuyện gì, có thể ngươi sẽ ân hận đó.' Trần Đấu một tay ôm tiểu hổ tử bên cạnh, hai người chính là một ngụm một chỗ ăn sủi cảo.
Trì Nhạc do dự.

Lục Tỉ gắp miếng sủi cảo trong chén lên, đang định bỏ vào miệng.
Mặt Trì chim to đột nhiên liền tiếp cận qua.
A ô một ngụm, sủi cảo mà Lục Tỉ đưa đến bên miệng, lại vào miệng của Trì chim to.
Trần Đấu vội àng che mắt tiểu hổ tử: 'Phi lễ chớ nhìn.

Phi lễ chớ nhìn.'
Sủi cảo có một chút nóng, Trì Nhạc một bên khó khăn nuốt xuống, một bên phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: 'Ly hải giống như, thứ cười giấu tróc đích ngón chân.'(*).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận