Cà phê Trần.
Sâu bên trong có những bàn dài ngăn cách, thích hợp cho việc đàm phán.
Emma cùng Lục Tỉ ngồi đối diện nhau, trước mặt Emma đặt một ly cà phê bên trên có một cái phin, trước mặt Lục Tỉ chỉ có một ly nước lọc.
'Thật ra tôi cũng không có ác ý.' Emma cười.
Lục Tỉ nhìn đến nữ nhân trang dung tinh xảo trước mặt này, thân thiện mở miệng: ' Chạy đến cửa nhà người khác, lại cười nói chính mình không có ác ý, ngươi là người thứ hai.'
Người thứ nhất, là Trình Thích Ý.
'Xem ra Lục tiên sinh rất được hoan nghênh.' Emma vuốt vuốt tay, đôi môi đỏ mọng uốn lên một đường cong xinh đẹp.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên thanh âm rất nhỏ.
Emma liếc mắt một cái.
Điện thoại của Lục Tỉ đặt ở vị trí bên trái, không nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại.
Thật sự là một người có tính phòng bị.
Lục Tỉ đứng lên tiếp điện thoại.
'Trần cà phê.' Thanh âm trầm thấp không có nhiều cảm xúc lắm.
'Nhà.' Hắn liếc qua chỗ Emma một cái, lơ đãng trong ánh mắt, tràn đầy phòng bị.
Lục Tỉ thực thông minh.
Một con tiểu hồ ly thông minh lại mẫn cảm.
Emma cười, một bên uống cà phê một bên đánh giá nam nhân trước mặt.
Ăn mặc đơn giản, dung mạo bình thường, trắng nõn cao gầy, dáng người phổ thông nhưng lại thật hoàn mỹ.
Nhưng nếu so sánh với tuấn nam mỹ nữ giao tiếp hàng ngày với nàng, thật sự không tính là có bao nhiêu xuất chúng.
Lục Tỉ không phải loại mỹ nam tử có nét đẹp đại chúng.
Nhưng trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt.
Giống như bạc hà, nhạt nhẽo, nâng cao tinh thần, dư vị vô cùng.
'Ngươi ở cùng Trì Nhạc?' Lục Tỉ trầm mặc trong giây lát.
Emma giương mắt nhìn hắn, khóe miệng ngậm miệng ly cà phê bất động thanh sắc cười cười.
Một đôi mắt đã nhìn thấu.
Nàng sớm đã điều tra qua bọn họ.
Chuyện sự cố giữa Trì Nhạc và Lục Tỉ ở the FIT, kể cả chuyện bát quái về bọn họ nàng đều biết.
Nam nhân làm cho Trì Nhạc cam nguyện mất đi tiền đồ của chính mình, nàng vẫn đều muốn gặp mặt một lần.
'Để hắn mang ngươi đến nhà ta lấy.' Lục Tỉ nói xong, cúp điện thoại.
Dường như nghĩ đến như thế.
'Ngươi cùng Trì Nhạc, coi như là thanh mai trúc mã đi, cảm tình thật tốt.' Emma không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê, trên miệng ly ấn hạ một dấu môi son hoàn mỹ.Thông minh như Emma, mặc dù Lục Tỉ đã cố sức đem tin tứng lộ ra đến mức ít nhất, nàng vẫn có thể tinh chuẩn nắm bắt được những thông tin trọng yếu nhất.
Đến nay Trì Nhạc còn giũ chìa khóa nhà Lục Tỉ.
Sự tình quả nhiên không đơn giản như trong báo cáo điều tra trước đây.
Hai người bạn tốt, thanh mai trúc mã lớn lên, một đường làm bạn học nghệ, đều tự mang theo một lý tưởng nghệ thuật, lại ở thời điểm chuẩn bị dự thi the FIT gặp phải biến cố, chỉ một bức tranh bị đốt, trong hỏa hoạn bảo toàn tác phẩm của chính mình, sau đó lại bởi vì lương tâm bất an, cuối cùng hủy diệt tác phẩm của chính mình, cự tuyệt đi triển lãm nước ngoài, do đó bị the FIT tẩy chay, đến tận về sau này, hai người trở thành người xa lạ.
Ít nhất, với Lục Tỉ có tính phòng bị nặng như vậy, sẽ không để người chân chính thành người lạ, đến nay còn nắm chìa khóa của nhà mình.
Hoặc là nói, nhiều năm như vậy, ngay cả khóa cửa nhà mình cũng không đổi qua một lần?
Có lẽ bọn họ trong lúc đó là có ngăn cách, hắn lại tại trong vòng ngăn cách này, để lại cho Trì Nhạc một phương thức cuối cùng có thể tiến vào.
Như vậy hiện tại, mặc kệ hai người là loại quan hệ gì, chỉ cần bọn họ còn có sự ràng buộc, đối với Emma mà nói, chính là có lợi thế hữu dụng.
Lợi thế này, chính là tình cảm dây dưa của Lục Tỉ đối với Trì Nhạc.
'Lục tiên sinh, tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, quá khứ của ai cũng không là cái gì, chẳng qua, con đường tương lai còn rất dài, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, bị mất đi cuộc sống nghệ thuật của hai người, ngươi không thấy là, có chút đáng tiếc hay sao?'
Lục Tỉ không nói tiếp.
Khẩ khí của Emma mềm đi vài phần: 'Kỳ thật, những năm gần đây, ta vẫn biết, hiện trang của Trì Nhạc không thể không vào Sâm Hải, nhưng đối với nghề người mẫu, là không có nửa phần hứng thú.
Chí hướng của hắn vẫn là nhà thiết kế thời trang.
Chính là Trì Nhạc hiện tại, đã làm không được nhà thiết kế thời trang, lại không cam lòng làm một người mẫu, công ty mặc dù có ý giúp hắn phát triển theo hướng nghệ sĩ, nhưng hắn dù sao cũng gần 30 tuổi, có thể cậu cũng không hiểu được, vòng lẩn quẩn này đối với chúng ta mà nói, 30 tuổi, là chuyện tàn khốc cỡ nào.
Ba mươi tuổi còn chưa làm được cái gì, đối Trì Nhạc mà nói, có thể là kết thúc.'
Lục Tỉ biểu tình như thường, thủy chung không có nửa phần buông lỏng.
Xem ra trong lòng Emma bàn tính gì, hắn sớm đã hiểu rõ.
Tung ra chiêu bài tình cảm, cũng không th được hiệu quả như mong muốn.
Emma đem thân mình dựa vào lưng ghế sô pha, chớp chớp đôi mắt, lợi thế của ván bài, lại nói thêm một chút: ' Chỉ cần cậu đáp ứng cùng Trì Nhạc đi triển lãm the FIT, sau khi trở về, ta còn có biện pháp cho các cậu ở lĩnh vực của chính mình thỏa sức vẫy vùng.'
Lục Tỉ giương mắt nhìn nàng.
Có phản ứng?
Tốt lắm.So với người trọng tình trọng nghĩa, nàng thật ra thích người ích kỷ hơn.
Dù sao người như vậy, mới dễ khống chế.
'Ta sẽ an bài cho cậu cùng Trì Nhạc làm khách quý đặc biệt, tham dự bữa tiệc này.
Sau khi trở về, Triều Bài ông chủ của tập đoàn lớn nhất trong nước Triều Tạp sẽ mở ra cho các cậu những đối tác trong giới nghệ thuật, đến lúc đó tác phẩm của cậu, sẽ trở thành tân phẩm cao cấp của bọn họ, mà Trì Nhạc, cũng sẽ nắm được cơ hội làm việc như một nhà thiết kế.'
Ánh mắt đi săn của Emma bắt được Lục Tỉ, đôi môi cười nhợt nhạt: ' Cho nên, có lý gì lại không làm đâu?'
Một phần hợp đồng được đẩy đến trước mặt Lục Tỉ, móng tay màu đỏ sẫm trên trang giấy trắng của hợp đồng đặc biệt chói mắt.
'Cậu không cần cho tôi câu trả lời ngay, nhưng tôi cảm thấy, cậu có thể xem qua hợp đồng một chút.'
Lục Tỉ đem mắt dán lên bản hợp đồng, nâng mắt lên nhìn nữ nhân mạnh mẽ vang dội trước mặt này, thật sự hoàn hoàn cùng khấu(không lộ sơ hở, chặt chẽ kín đáo), thận trọng, cẩn thận, thông minh lại có chút đáng sợ.
Hắn cười: 'Kế hoạch hoàn mỹ.'
Emma cũng đáp lễ bằng một nụ cười tươi: 'Cảm ơn.'
'Trì Nhạc sẽ không đi.' Lục Tỉ nói.
'Quyết định kia phụ thuộc vào cậu.' Trong nụ cười của Emma,có một sự ám chỉ rõ ràng.
'Cô không cần điều tra tôi.' Lục Tỉ miễn cưỡng thùy hạ mi mắt, 'Từ đầu đến cuối, người muốn đi Anh quốc, đều là Trì Nhạc, không phải tôi.
Cô có mục đích gì tôi không hứng thú, chuyện của cô và hắn tôi không có quan hệ.'
Lục Tỉ nói xong, đứng lên hướng phía ngoài đi ra.
Emma suy nghĩ trong chốc lát, cũng đi theo ra.
Lục Tỉ cùng Trì Nhạc giống nhau, rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rượu phạt.
Chỉ tiếc, nàng hôm nay có chuẩn bị mà đến.
Người không thể điều khiển bằng lợi ích, vậy dùng vết thương mà trói buộc.
'Lục tiên sinh, tôi cảm thấy có một số chuyện, nói điều kiện đều có thể giải quyết, sẽ không phải dùng đến mặt khác.
Tôi biết, cậu đối với chuyện riêng tư cá nhân có hơi mẫn cảm, dù sao,có một người mẹ bị nghiện ma túy phải ở trong trại cai nghiện, đối với một người thanh niên chuẩn bị trở thành một nghệ thuật gia mà nói, cũng không phải chyện tốt lành gì.'
Lục Tỉ đứng lại.
Thân thể mất tự nhiên cứng ngắc.
'Cậu có biết mẫu thân của cậu, là vì cái gì mà nghiện ma túy hay không?' Thợ săn giảo hoạt, bày một cái bẫy rập hoa lệ.
Lục Tỉ không có trả lời.
Emma lăn lộn trên đời mấy chục năm đã thành tay già đời, đối với Lục Tỉ mà nói, quả thực là sự tồn tại không thể tưởng tượng được.
Lục Tỉ tuy rằng thông minh, nhưng ở phương diện ngươi lừa ta đấu, thì không phải là đối thủ của Emma.Đôi môi đỏ mọng vẽ lên một đường cong nguy hiểm.
Hiện tại hắn cô đơn chiếc bóng, không chỗ trốn.
Nơi lối đi bộ đối diện đường cái người đến người đi, bất đồng giới tính bất đồng tuổi tác lướt qua hắn như nước chảy mây trôi, đôi môi hình dạng bất đồng, mơ hồ như nói xong điều gì.
Hắn có chút ngây người.
Lục Tỉ không thích địa phương có nhiều người, không thích tạp âm, đối đê-xi-ben của máy móc cự kỳ mẫn cảm.
Trong đầu hiện lại một vài mẩu chuyện vụn vặt, có vật gì bị ra sức đánh vỡ trên mặt đất, ghế nhựa ma sát với mặt đất tạo nên tạp âm bén nhọn chói tai.
Lục Tỉ sắc mặt tái nhợt.
Hắn nghĩ muốn che hai tai, cự tuyệt tạp âm trong đầu, hành động vì sợ hãi quá nhiều mà làm bại lộ cảm xúc trong nội tâm hắn.
Thân thể trắng lóa.
Thân thể trắng lóa bị ngã trên mặt đất.
Móng tay thật dài bấm sâu vào da thịt.
Nứt ra thanh âm như lụa.
Gương lạnh như băng.
Thanh âm mắng chửi cùng tiếng gầm rú tê tâm liệt phế trộn lẫn với nhau.
Bọn họ đang nói cái gì?
Đang nói cái gì?
Mồ hôi lạnh theo thái dương chảy ra, tứ chi lạnh lẽo lung lay sắp đổ.
'Ngươi nếu dám động vào hắn, ta nhất định sẽ làm ngươi hốn hận, EMMA.'
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Bị đám người tới lui ngăn lại.
Sự phập phồng trong lòng ngực dần dần thuận xuống.
Thanh âm Trì Nhạc trầm thấp đánh vào màng xương.
Hắn đến đây.
Trì Nhạc cao lớn bình tĩnh đứng bên người Lục Tỉ.
Giống như rất nhiều năm trước ở hành lang dài cũng đứng như vậy.
Thanh âm quen thuộc dán vào sườn tai hắn, môĩ một lời vô cùng rõ ràng.
Trì Nhạc thân thủ kéo tay hắn.
'Trì Nhạc, ngươi cảnh cáo ta? Ngươi có suy nghĩ rõ ràng không, ngươi dựa vào cái gì?' Emma cười lạnh.
'Ta suy nghĩ không rõ ràng lắm.' Thanh âm của Trì Nhạc trầm thấp hữu lực, 'Ta hiện tại không còn lý trí.'
Emma là lần đầu tiên nhìn thấy Trì Nhạc có biểu tình như vậy.
Nam nhân này đang tức giận.
Phẫn nộ của hắn tràn ngập ý muốn thiêu đốt mình tại đây.
Là không hề cố kỵ, lại không có lý trí.
Tựa như lời hắn nói.
Nếu giờ phút này chính mình lại có động tác gì, chỉ sợ nàng cùng Trì Nhạc đều không thể đoán được, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.Thật là thú vị, thế này không phải là một hồi đấu trí sao?
Sự coi trọng của Trì Nhạc đối với người nam nhân này, đã đến mức như thế này rồi.
Làm cho hắn ngay cả tâm cơ cùng sự thông minh cũng lười trang bị, cứ như vậy trắng trợn cùng chính mình nghênh chiến.
Người không sợ chết là người khó đối phó nhất.
Hợp đồng Emma cầm trong tay đem trở về trong bao.
Lục Tỉ cùng Trì Nhạc mặt hướng hai phương hướng mà chiến, không nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Giờ phút này tay Trì Nhạc chính là đang nắm tay hắn.
Hai tay này rất lớn, lại ấm áp.
Giống như ngày đó ở trong phòng chiếu phim nhỏ.
Hắn hiển nhiên là nghe được trong lời nói của Emma, nhưng vẫn như cũ lựa chọn cái gì cũng không hỏi, chính là cầm thật chặt tay hắn.
'Thời điểm tôi còn trẻ, chính là thật thích những ca khúc của mẹ ngươi.' Emma nói xong, liếc mắt nhìn đến Trì Nhạc đang cầm lấy tay Lục Tỉ, nở nụ cười đầy ý vị thâm trường: 'Chờ mong tin tức tốt của ngươi.'
Thân ảnh tao nhã quay đầu, biến mất trong đám người.
'Chúng ta về nhà.' Trì Nhạc xoay người lại, hương vị quen thuộc tiến vào xoang mũi của Lục Tỉ.
Đó là liều thuốc an ủi tốt nhất.
Nguyên lai ta vẫn cảm thấy, người có thể sống cô độc, cũng không phải là biểu hiện giả dối của sự yếu ớt.
Lục Tỉ ngồi chồm hổm té trên mặt đất, trong đầu là mẩu chuyện nhỏ gạt đi không được, sắc mặt hắn tái nhợt, quặn thắt nơi dạ dày bắt đầu nôn ra một trận.
Dạ dày không có ăn cơm nên cũng không nôn ra cái gì, chỉ có thể trống rỗng phun ra vài dịch mật.
Lục Tỉ hai tay chống trên mặt đất, môi dính nước bọt trong suốt, ánh mắt vô lực nhắm lại.
Trì Nhạc cái gì cũng không nói, ngồi xổm xuống che chở bên người hắn, ánh mắt nhìn hắn ôn hòa, lại thản nhiên.
Thẳng đến khi Lục Tỉ rốt cuộc phun không ra cái gì nữa.
Trì Nhạc thân thủ lâu đi dấu vết trên miệng hắn, dìu hắn hỏi: ' Thoải mái một chút nào không?'
Lục Tỉ mở to mắt nhìn thẳng hắn.
Này là nam tử bị bệnh ưa sạch sẽ trong truyền thuyết.
Lục Tỉ vẫn cảm thấy, rất nhiều thời điểm, Trì Nhạc thích làm cho hắn nhiều chuyện ngu đần lại không hề có ý nghĩa.
Kỳ thật hắn đối với những chuyện đó không có cảm giác quá lớn.
Dù sao hắn cũng là nam nhân, không cần thiết phải bảo hộ cẩn thận như vậy.
Nhưng là khi hắn chân chính yếu ớt, cũng là Trì Nhạc, có thể giống như bức tường cao đồ sộ bất động, đem hắn bảo hộ ở trong góc, cách ly tạp âm chán ghét này, vì hắn dựng lên một mảnh không gian không thể quấy rầy.
Hắn thật là tốt luôn ôn nhu như vậy, chu toàn như vậy, tiêu hết tâm tư.
Ngón tay của Lục Tỉ bắt lấy vạt áo khoác của Trì Nhạc, hé miệng, thở hổn hển nói một câu: 'Cảm ơn.'
Bốn giờ chiều, đúng là giờ cao điểm, đường về nhà, bọn họ đỗ ở ngã tư đường của khu phố trung tâm, đèn đỏ đang thong thả đếm ngược từng giây.
Lục Tỉ im lặng ngồi ở vị trí phó lái, đầu hơi hơi hướng bên ngoài cửa sổ.
Trong xe không có chút âm nhạc nào, dị thường im lặng, cửa kính xe cách ly thế giới hỗn loạn bên ngoài.
Sắc mặt Lục Tỉ so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều.
Trì Nhạc hai tay khoác lên trên tay lái, mắt nhìn về phía trước.
'Từ lúc tôi còn nhỏ, tôi đã có một nguyện vọng.' Hắn nhìn đến đèn đỏ nhảy lên, chậm rãi mở miệng.
Lục Tỉ hạ ánh mắt xuống dưới.
Nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: ' Ngươi muốn hỏi hay nói gì, thì liền hỏi đi.'
Trì Nhạc quay đầu qua, tầm mắt lưu luyến trên sườn mặt hắn.
'Tôi chỉ muốn,' Hắn tạm dừng một lúc, 'Đường đi sau này, đều cùng tôi bước đi, có được không?'
Thân thể Lục Tỉ chấn động một chút.
Ánh mắt xoay chuyển trở về.
Là nghi hoặc, là khó hiểu, sóng mắt lưu chuyển, trong mềm mại cất giấu đau xót.
Trì Nhạc bắt được tay hắn.
'Đừng để tôi rời xa cậu.
Tôi chỉ cầu như vậy.'.