Cửa văn phòng Sâm Hải.
Thường A vỗ vỗ ngực, nhuận nhuận một chút hô hấp.
Trong đầu, những điều Trần Đấu rõ ràng dặn dò.
'Nhớ kỹ, nếu muốn bảo vệ ông chủ của ngươi, phải đi đem tất cả ảnh chụp của nhân viên Sâm Hải chụp lại rồi đưa đến đây, 7 giờ 30 tối ta ở quán cà phê Trần chờ ngươi!'
Thường A cuối cùng thử gọi điện thoại cho Trì Nhạc, điện thoại vẫn như cũ không có người bắt.
Trì Nhạc hàng năm sẽ có một đoạn thời gian mất tích cố định.
Tuy rằng đối với người khác mà nói, cái này đại khái gọi là nghỉ đông, nhưng đối với Trì Nhạc mà nói, đó thật sự chính là mất tích cố định.
Tất cả hoạt động xã giao cùng công viêc tất cả đều đình chỉ, không trả lời tin nhắn điện thoại, thậm chí đến nhà cũng không tìm thấy người.
Không ai biết hắn đi đâu,làm gì, thời điểm hắn trở về, ngẫu nhiên sẽ mang một ít thổ sản nông thôn cho Thường A, chính là Trung Hoa lớn như vậy, nhiều thôn như vậy, bằng vào điểm ấy, biết đi đâu tìm người a.
Thường A cực kỳ bi thương, ông chủ ơi là ông chủ, cha của ta ơi, ngươi rốt cuộc đi nơi nào a.
Hiện tại nàng chỉ có thể cố gắng dùng chỉ số thông minh không cao lắm mà phán đoán tình huống phát sinh.
Mới sáng sớm bị một người suất khí bích đông ở trên tường, đối phương dùng thanh âm vô cùng hấp dẫn dáng vào mang tai nàng hỏi: 'Ngươi có quen Trì Nhạc không?'
Chính mình sửng sốt hai giây, trả lời: 'Ta là trợ lý của hắn.'
Đôi môi đỏ mọng của đối phương lãnh diễm vẻ nên một đường cong: 'Ta biết.'
'Ngươi làm sao biết?'
'Xem cô nương thập phần sửng sốt, thiên tính đơn thuần, vừa thấy liền biết chính là món ăn Trì Nhạc tuyển lựa.' Trần Đấu cười.
Gian xảo như Trì chim to, người có thể làm đại diện cho hắn, nhất định là người 'không giống người thường'.
Người này tuyệt không tính là mặt V-line, chân dài, bằng không thì sẽ cả ngày bám dính lấy hắn.
Cũng sẽ không giỏi về tùy mặt gửi lời, tính thương lượng rất cao, bằng không chẳng giống như để bản thân sống trong phạm vi giám thị của người khác sao?
Lấy hiểu biết của Trần Đấu đối với Trì Nhạc, người có thể trở thành trợ lý của Trì Nhạc, nhất định phải đủ ngốc, đủ an phận, đủ làm người qua đường.
Mà nàng mai phục hai tiếng đồng hồ ở Sâm Hải, đã qua cả giờ cơm, nhiều người lui tới như vậy, chỉ có Thường A ngây ngốc đáp ứng đúng ba yêu cầu này.
Trì chim to, ngươi thật sự là người có tâm cơ, Trần Đấu trong lòng có ý khinh thường.
'Ta cùng Trì Nhạc là huynh muội thần khiết!' Đại Thường vẻ mặt chính trực.
Thật sự là đủ rồi, cho dù đồng sự ở cùng văn phòng có nói này nói nọ, vì cái gì ngay cả người không quen biết cũng YY nàng với Trì Nhạc a! Tuy rằng nàng là mê trai chính là thích chân dài, chính là nàng đối với Trì Nhạc, thật sự là không có cảm giác!! Không! Có! Cảm! Giác! A! Khoảng cách dĩ nhiên phá hư hết thảy mỹ cảm, hơn nữaTrì Nhạc sớm đã đem hình dáng ngây thơ tùy hứng của hắn, bại lộ hoàn toàn trước mặt nàng, Please nàng là M a, thích bá đạo tổng tài tấn công a!!! Tổng tài ngây ngốc và vân vân thật sự không vực dậy cảm giác nổi a!!! Khóc thút thít!!!'Tốt lắm tốt lắm!' Trần Đấu nhìn thấy ảo tưởng trên đỉnh đầu Thường A sắp bùng nổ, nàng đem mặt cúi xuống, còn thực sự nói: ' Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
Ông chủ ngươi hiện tại đang gặp nguy hiểm, nếu ngươi là người trung thành, liền làm như lời ta nói.....'
Tuy rằng nói người có bộ dạng tuấn tú không phải là làng sói, nhưng mà làm theo lời nói của một người xa lạ như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Nội tâm Thường A có một chút lo âu.
'Ta làm sao có thể tin lời ngươi nói, ngươi có gì chứng minh, ngươi là bằng hữu của Trì Nhạc?'
'Ngươi nghĩ muốn ta như thế nào chứng minh?'
'Ta....!Có! Ta hỏi ngươi! Ngươi có cảm thấy Trì Nhạc là bá đạo tổng tài không?'
'Liền là một tổng tài ngu ngốc?' Trần Đấu chọn chọn mi.
Xong rồi, xem ra chỉ có quen biết, nhưng lại là quan hệ sâu sắc a!
Ngay cả vấn đề nan giải của thế kỷ cũng có thể nói ra đáp án!
Thường A đột nhiên cảm thấy được, hành tung thần bí như Trì Nhạc, muốn phân biệt quan hệ xã giao của hắn cũng rất dễ dàng............
Đơn giản mà nói, người không quen biết sẽ cảm thấy Trì Nhạc là một bá đạo tổng tài, mà người chân chính quen thuộc với hắn, hoặc được hắn tin cậy, mới có thể biết được hắn cùng lắm chỉ là một cái tổng tài ngu ngốc......
Phản ứng này của Trần Đấu, chỉ sợ hai người không chỉ có tình bằng hữu, nói không chừng còn có một đoạn tình cảm thắm thiết!
Tuy rằng chỉ số thông minh của Thường A không cao, nhưng lại có ăn ten bát quái trời sinh vô cùng mẫn cảm!
Trần Đấu vẻ mặt trong kinh bỉ mang theo không kiên nhẫn, trong không kiên nhẫn mang theo điểm hối hận cùng ghét bỏ, quả thực là có một câu chuyện xưa!!!
Chẳng qua.....Tổng tiến công trước mặt, nàng không dám lỗ mãng, cũng không dám YY Trần Đấu.
Trì Nhạc nhà nàng là tổng tài ngu ngốc, động lòng người như Trần Đấu, nhìn qua là bá đạo tổng tài chân chính a!
A......!Thật bất lực.....Làm sao bây giờ?
Mặc kệ! Đi một bước tính một bước! Dù sao làm gì có người xấu nào tuấn tú như vậy!( Bấy bi à, em đang hiểu chữ 'xấu' theo nghĩa đen đó có biết chưa, bấy bi đúng là không hiểu thế thái nhân tình mà)
Thường A làm tư thế tiến lên, sau đó cười run rẩy hết cả người mà chạy đi vào.
'Điện thoại tỷ muội bọn ta vừa mới mua siêu lợi hại, mọi người cùng nhau đến chụp đi.'
Cà phê Trần.
Bảy giờ rưỡi tối.
Thường A loạng choạng chạy vào, Trần Đấu một chân gác lên sô pha, một bên đem một miếng bánh điểm tâm ngọt hướng miệng bỏ vào.
Thường A đem điện thoại đặt lên bàn, kéo ghế ra, một bên còn đang thở gấp.
Trần Đấu đem điểm tâm nhét vào miệng, vỗ vỗ tay, không hề có hình tượng hất hàm hỏi: 'Sao rồi? Chụp hết rồi chứ?'Thường A gật đầu, 'Vâng, vâng! Tất cả nhân viên của Sâm Hải kể cả đại thẩm vệ sinh đều ở bên trong, không thiếu một người.'
'Ngươi vất vả rồi.' Trần Đấu nuốt xuống khối điểm tâm ngọt, vỗ vỗ bả vai Đại Thường, mở ra một file xem, 'Hắc, cằm V-line sâu nha, xem ngực này, xem vòng ba này, chậc chậc chậc chậc.'
Trần Đấu nhìn trong chốc lát, nhóm người mẫu này như thế nào bộ dạng lại giống nhau như vậy? Nàng đem điện thoại mở ra, lại nhìn Thường A, 'Sâm Hải các ngươi nhiều người như vậy, ngươi liền có thể liệt kê ra như vậy, tư chất không tồi ha!'
'Ngươi không phải nói, những ảnh chụp đó đối với Trì Nhạc rất quan trọng hay sao?' Thường A còn đang thở gấp.
'Chờ xem.' Trần Đấu đem cho nàng một chén nước, 'Chiếm hàng ghế VIP, xem, kịch, hay.'
Dứt lời, hướng Thường A nháy mắt mấy cái, lại cầm điện thoại bấm một dãy số.
'Lão Hồ phải không? Để làm chi a? Chơi mạt chược? Có thể a đại lão bản(ông chủ lớn), đang nhàn hạ thoải mái! Tìm ngươi đi uống cà phê.
Không phải chuyện triển lãm, ngay bên cạnh nhà ngươi, cho ta nhìn mặt một chút được không?'
Nửa giờ sau bạn cũ thời trung học Hồ Văn Hạo từ ngoài cửa đi đến.
Người này có dáng người bậc trung, hơi hơi mập, trên người là một chiếc áo khoác giá trị xa xỉ, phía dưới là một chiếc quần nhìn rất bình thường thật ra đường cắt may rất tinh tế, cầu kỳ, ẩn sau bộ mắt kính viền vàng là một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
Hồ Văn Hạo vào cửa hai mắt quét qua, nhìn thấy Trần Đấu, đẩy đẩy kính mắt, một bên chào hỏi môt bên bước tới: 'Trần Đại lão bản.'
'Hồ tổng.' Trần Đấu ngừng cười, gọi phục vụ, mang cho Hồ Văn Hạo một tách cà phê.
'Chuyện triển lãm, chuẩn bị thế nào rồi?' Hồ Văn Hạo quan tâm.
'Có Hồ tổng đây, còn có thể có chuyện sao?' Trần Đấu khen tặng hắn.
'Có chỗ nào cần ta hộ trợ, cứ việc nói, ta ở trong giới này, cũng quen biết nhiều người.' Hồ Văn Hạo thành khẩn nói.
Trần Đấu giơ lên di động trong tay, 'Người bất chính này ông chủ Hồ có quen thuộc không?' Dứt lời, đẩy chiếc di động đến chỗ Hồ Văn Hạo.
'Người này?' Hồ Văn Hạo có chút không hiểu hàm ý, Thường A thì càng không hiểu.
'Ngươi xem xem, trong đây có người nào ngươi quen hay không.'
Hồ Văn Hạo tiếp nhận di động, mở ra file, một bên nghi hoặc nói: 'Trần Đấu, trong đây toàn là mỹ nữ, cũng không có người ta quen a.'
Trần Đấu mí mắt cũng không nâng, 'Vậy ngươi coi như dưỡng mắt.'
Thường A ngồi bên cạnh sốt ruột nghiêng qua, nhìn thấy Hồ Văn Hạo mở ra file ảnh của nhân viên Sâm Hải.
Trần Đấu chính là muốn nàng hỗ trợ chụp tất cả người đại diện của Sâm Hải, vậy chụp mấy bức ảnh đó dùng vào việc gì, nàng đúng là sư chùa ng ngốc cái gì cũng không biết.'Này....' Hồ Văn Hạo dừng lại ở một bức ảnh.
'Như thế nào?'Ánh mắt Trần Đấu sáng lên.
'Người này có điều hơi nhỏ, không xác định có đúng hay không.....'Hồ Văn Hạo đưa đện thoại cho Trần Đấu.
Thường A nghiên đầu qua, 'Allen?'
Trong ảnh chụp, một nam nhân trăng trắng sạch sẽ, Thường A đang nghiên người hướng màn hình điện thoại xem, liền bay lên chín tầng mây.
'Ôi trời, hắn đã bao lâu không gặp ngươi?' Trần Đấu ở một bên cảm thán.
'Thật là Hàn Á Luân? ( nhớ Viêm Á Luân của F4 ghê a-một thời thiế nữ cuồng loạn) có điều hắn hơi nhỏ, còn tưởng rằng nhận sai người.' Hồ Văn Hạo đẩy đẩy mắt kính.
'Ngươi có ý gì? Có phải hay không chê mặt ta lớn!' Thường A vẻ mặt khó chịu.
Trên mặt bàn, hé ra ảnh một khuôn mặt chữ V cười siêu cấp sung sướng tự chụp, cùng phía sau là khuôn mặt tiểu sinh anh tuấn liếc mắt xem thường cùng tôn nhau lên vô cùng thú vị.
'Hàn Á Luân.' Trần Đấu một chân gác lên trên sô pha, một tay vuốt cằm, thầm thì nói ra tên này.
'Hắn cùng Emma có quan hệ gì?' Trần Đấu đá một cước lên ghế dựa của Thường A.
Thường A đang trừng Hồ Văn Hạo vội quay đầu lại: 'Ách......Từ Hy thái hậu, là nha hoàn bên người của cô ta?'
Ngón tay Trần Đấu mạnh mẽ hữu lực, đập trên màn hình đang hiện ảnh của Hàn Á Luân, đôi môi đỏ mọng nghiền ngẫm cong lên một đường tinh xảo.
'Lão Hồ, chúng ta nói về người này một chút?'
Cửa Sâm Hải.
Trần Đấu đem một tập tài liệu ném cho Trì Nhạc.
'Đã tra được tiểu dê con của Emma, là Allen Hàn Á Luân tổ quản lý nghệ nhân của các ngươi.'
Trì Nhạc tiếp nhận tài liệu, tùy tay lật qua vài trang: 'Công ty văn hóa hữu hạn Dương thị.
Chủ mưu đứng đằng sau quả nhiên là Emma.
'Ngươi có tính toán gì không?' Trần Đấu châm một điếu thuốc.
Trì Nhạc cười lạnh một chút, giơ giơ văn kiện trong tay: 'Cảm tạ.'
Liền tiêu sái bước đi không quay đầu lại.
Trần Đấu hí mắt nhìn phương hướng người nọ rời đi, chậm rãi thở ra một ngụm khói.
Trong văn phòng chủ quản Sâm Hải.
Trì Nhạc cúi thân xuống, hai tay chống trên mặt bàn, dùng một loại tư thế mang đên cảm giác áp bách đối Emma nói: 'Nước giếng, đừng phạm nước sông.'
Trì Nhạc từ chức.
Như Emma mong muốn, nhưng là một loại phương thức cô ta không mong đợi nhất.
Nàng lại một lần nữa xem nhẹ nam nhân này.
Vì cái gọi là người có tình, cái gọi là đạo nghĩa bằng hữu, hắn có cần làm đến bước này hay không?
Bỏ phí tiền đồ của chính mình, mất đi đường sống của chính mình,bỏ đi công việc hắn luôn ao ước, thậm chí không tiếc gánh vác một khoản tiền lớn để đền bù, một người 30 tuổi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm lại một lần nữa?Emma ra sức hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
'Trì Nhạc, năm năm trước ngươi ngây thơ như vậy, năm năm sau cư nhiên vẫn không hề tiến bộ!'
'Cùng ta đối nghịch, ngươi được lợi gì?'
Nàng không hiểu.
Ở trong thế giới của nàng, tất cả quy luật vận hành của sự vật chẳng qua là theo nhu cầu, mỗi người bảo vệ lợi ích của chính mình, trao đổi một ít điều kiện, để đạt thành mục đích của chính mình.
Giống như chuyện của mấy nhà liên thủ cùng có lợi, đổi lại là người khác, cố gắng phối hợp còn không kịp, tại vì sao đến phiên Trì Nhạc, còn có nhiều vật cản không thể bước qua, có nhiều tình cảm trong sạch chống lại nơi hiểm yếu như vậy? Thật sự là khác người!
Năm ngón tay thon dài, chậm rãi đem một tập văn kiện trên bàn vò nát ở trong tay.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Văn kiện viết tên Trịnh Diệc, bị ném vào thùng rác.
Con át chủ bài của nàng, tin tức nàng mất nhiều thời gian điều tra được, hiện tại, biến thành rác rưởi.
Tập tài liệu Trì nhạc ném ở trên bàn, giống như có sức nặng ngàn cân, ép nàng không còn dưỡng khí.
Emma hiện tại, còn chưa đủ cường đại để chống lại Tạ Ninh.
Trì Nhạc đúng là biết điểm này, cho nên mới năm lần bảy lượt lấy Tạ Ninh ra ép nàng.
Điều này đối với người tâm cao khí ngạo như Emma mà nói, quả thực là không hề dễ chịu.
'Trì Nhạc, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi trả giác gấp bội!'
Hàm răng trắn nõn cắn lên làn môi tiên diễm tạo nên dấu vết.
Emma nắm tay, hng hăng nện lên bàn làm việc trống không.
Di động bị vứt xuống đất bỗng nhiên rung lên.
Emma tức giận chưa nguôi, phẫn nộ mà thở hổn hển nghiêng đầu qua.
Di động được nhặt lên.
Một dãy số xa lạ.
Cũng không phải Nam Cực.
'Dương nữ sĩ.'
'Ngươi là ai?'
Thời điểm buổi tối, Trì Nhạc mang theo một chiếc vali đến nhà Trần Đấu.
Lục Tỉ đang ở ban công vẽ tranh, Trần Đấu mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình nằm ở sô pha xem TV, Thường A bận rộn trong nhà bếp, một bầu không khí gia đình hài hòa.
Trong nhà đã được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, hiển nhiên không phải là công lao của hai người làm biếng Trần Đấu hoặc Lục Tỉ.
Trì Nhạc mở cửa, đối với Thường A đang bưng một mâm đồ ăn đi ra hỏi: 'Ngươi như thế nào ở chỗ này?'
'Từ nay về sau, nàng là của ta.' Trần Đấu thảnh thơi bước lại, khều khều cằm của Thường A, ngang ngược biểu thị công khai.
Khuôn mặt Thường A đỏ bừng thẹ thùng----- 'Tổng công đại nhân!' 'Đây là bách hợp ta nhắm đã lâu a!!'
Trì Nhạc mỉm cười, không nói.
Lục Tỉ ngửi được mùi cơm, từ ban công đi đến.
Một bộ áo ngủ hoa văn giống nhau y đúc lọt vào trong mắt Trì Nhạc.
Trì Nhạc nhíu mày.
Trần Đấu một bên dfng cằm chỉa chỉa Lục Tỉ, một phen đem Thường A ôm vào trong ngực, hướng Trì Nhạc khiêu khích, ' Dù thế nào, Trì chim to, ngươi có phải hay không cảm thấy hậu cung của ngươi đều ở nhà ta hết cả rồi?'
Hai bộ áo ngủ có hoa văn giống nhau như đúc, sóng vai mà đứng, cứ như vậy đâm vào trong mắt Trì Nhạc.