'Trì chim to, hai ta xem như huề nhau.' Trần Đấu một tay tựa lên vai Lục Tỉ, đối với Trì Nhạc mỉm cười.
Trì nhạc nhìn thấy nàng nghiến nghiến răng.
Đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng hắn có thể làm gì bây giờ.
Hắn cả đời này cũng không thể lấy Trần Đấu thì làm sao đây.
Hắn nợ nàng nhiều lắm.
Trần Đấu vẻ mặt cười xấu xa, nàng đánh giá cục diện bây giờ của Trì Nhạc, khẳng định là cùng Emma chơi lật bài ngửa, hiện giờ hắn đã đánh mất công việc, còn phải bồi thường một số tiền lớn, lại gặp phải tiểu trợ lý vượt tường(ngoại tình), sau đó Tiểu điểu nhi nhà bọn họ lại trở thành đối tượng ở chung của bạn gái cũ của mình.
Thật sự là một trời bi tráng, ha ha ha ha.
Trì chim to ngươi cũng có ngày hôm nay.
Con mẹ nó mối thù cùng người ta đánh nhau lại bị đá lúc trước, cuối cùng cũng có thể trả.
Thần!! Thanh!! Khí!! Sảng!!
Trì Nhạc giờ phút này đang ngồi trên sô pha, trơ mắt nhìn Trần Đấu cùng Lục Tỉ ở đối diện châu đầu ghé tai tán tỉnh, một cảnh kia muốn bao nhiêu chói mắt có bấy nhiêu chói mắt, muốn bao nhiêu xã hội bất công về tay bọn phú cường có bấy nhiêu.
Hắn một tay ôm ngực, một bên gặm móng tay, một bên híp mắt, toàn thân tỏa ra tràn ngập mùi oán phụ nồng đậm.
Hừ, để xem ta như thế nào thu phục hai ngươi.
Trần Đấu cùng Lục Tỉ ghé đầu vào nhau, đang đứng đắn bàn chuyện triển lãm tranh.
Trên bàn đặt một tập ghi chép, ipad cùng một tập công văn, hoàn toàn chính là sắp xếp tiêu chuẩn của kỳ bổ sung khóa sau.
Trì Nhạc mặc kệ những thứ đó.Đàm công chuyện có nhất thiết phải ngồi gần như vậy không? Hai người có nhất thiết phải ngồi bên cạnh nhau không? Ngươi không thể cùng nàng đối diện, ngồi bên cạnh ta sao?
Thường A đem một nồi khoai từ cùng bắp để lên trên bàn, lau lau tay chuẩn bị đến phòng khách nghỉ ngơi một chút.
Trời ơi, ông chủ như thế nào cũng chuyên chở công năng phun tào? Phun tào trên đỉnh đầ thật dày, đều đang nói gì a?
Trì Nhạc giờ phút này càng xem bộ áo ngủ hoa văn giống nhau của Trần Đấu cùng Lục Tỉ càng cảm thấy khó coi, sai trái, không thích hợp!! Hắn rất muốn thuyết phục chính mình, Lục Tỉ ở nhờ nhà Trần Đấu, tất cả quần áo chính mình hôm nay mới mang đến, mượn một bộ đồ ngủ của Trần Đấu thì có làm sao a?
Làm sao vậy? Mấu chốt vấn đề là bộ áo ngủ này Trì Nhạc không phải lần đầu tiên trông thấy.
Lục Tỉ mặc nó rất nhiều năm, hắn cũng không nhớ rõ số năm cũng như thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ áo ngủ này.
Mà bộ áo ngr trên người Trần Đấu, nói về cũ mới, vừa lúc cùng bộ chính mình mang tới kia, bộ áo ngủ Lục Tỉ mặc rất nhiều năm, không sai biệt lắm, không sai biệt lắm!!
Cho nên, hai người get(mặc) áo ngủ giống nhau đã không phải chuyện một hai năm.
Chuyện này phải giải thích như thế nào!!! Hai người rốt cuộc sau lưng ta mặc đồ đôi mấy năm!!!Trì Nhạc ảo não đem ngón tay cắn đến phao.
Cảm giác đỉnh đầu chính mình biến thành một đại thảo nguyên xanh.
Trì Nhạc, ngươi phải bình tĩnh! Trần Đấu rõ ràng là cố ý kích ngươi.
Ngươi không được trúng chiêu của nàng.
Chết trong tay của bản gái cũ, rất mất mặt.
Nhưng sao hai người tiển nhiệm cùng đương nhiệm liên hợp diễn trò ân ái cho ta xem, cái này là chuyện gì a!!!
Thường A ở một bên phun tào: ' Ông chủ, tiền nhiệm chính là tiền nhiệm kia, nhưng đương nhiệm chưa chắc là đương nhiệm của ngươi đâu, ngươi có phải hay không đã suy nghĩ nhiều.....'
Câm điếc, tổng tài ngu ngốc, thật sự là không vực dậy được!
Thường A đỡ trán.
Thể chất làm M chỉ có thể rung động trước bá đạo tổng tài thực sự a!!!
Trì Nhạc thực xin lỗi, Đại Thường đối với ngươi thực không yêu nổi, khóc thút thít!!
Thường A đang ở trong lòng sám hối, phía bên kia Trì Nhạc có động tác mới.
'Vì cái gì lại yêu thiêu thân a?' Thường A khó hiểu.
Không bao lâu, chỉ thấy mây đen trên đỉnh đầu của Trì Nhạc tản ra.
Trì Nhạc mặt mày hớn hở, vui vẻ đem ống quần xắn lên, đá bay dép lê xuống dưới chân, hai chân gác lên trên bàn trà.
Một đôi tất nam có hoa văn trắng trợn bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Các ngươi có đồ đôi? Không phải chỉ là cái hoa văn thôi sao! Bình thường như vậy! Lão tử cũng có! Hừ (=.= ôi thằng công, đây không phải là công, đây là con nít)
Trì chim to hai tay ôm ngực, vẻ mặt đắc ý, khiêu khích nhìn Trần Đấu.
Trần Đấu biểu tình giống như bị ăn phân nhìn lại Trì Nhạc.
Không lời nào để nói.
Thường A đánh lên ót chính mình một cái.
Mẹ nó chướng mắt!
Trì Nhạc cũng không cảm thấy chính mình chướng mắt.
Lại quay trở về, là Trì chim to suất khí như ngày thường.
( ta cảm giác văn phong của ta hỏng hết rồi, thật sự là đủ rồi, ngươi đi đi Trì chim to)
Rốt cuộc tới giờ cơm.
Lục Tỉ cùng Trần Đấu hai người còn chưa có làm hết.
Trần Đấu đành phải mang máy tính tới bàn cơm, hai cái đầu vẫn như cũ ghé vào nhau, còn thực sự nghiêm túc thảo luận chi tiết vấn đề triển lãm tranh.
'Mở hai cái file chọn này ra đi.
Đề tài rất gần gũi, chúng ta cần ở mỗi chi tiết đều làm cho khán giả có cảm giác------bất ngờ, ngươi thấy sao?' Trần Đấu khoa chân múa tay, quay mặt nhìn Lục Tỉ.
Lục Tỉ gật gật đầu, thân thủ đem bút ấn lên máy tính: ' Ta thấy không bằng xóa file này đi.'
Hai người bốn mắt giao triền cùng một chỗ, thân thể dán lại gần nhau, như thế nào cảm thấy thật chướng mắt!'keng keng keng' Trì chim to ra sức gõ chén chính mình.
Trần Đấu cùng Lục Tỉ đều không nghe thấy, như cũ cùng nhau nghiên cứu bức tranh tham gia triển lãm.
Thường A từ nhà bếp mang ra một dĩa cá.
Cư nhiên, không có, bất luận kẻ nào, chú ý hắn!!
'keng keng keng keng!!!!' Trì chim to phẫn nộ đang tiếp tục gõ.
Thường A đem bàn ăn sắp xếp lại một chút, cở xuống tạp dề: ' Ăn cơm trước đi.'
'Ân.' Hai người đang làm việc không hẹn mà cùng lên tiếng.
Lục Tỉ gắp một đũa đồ ăn, cho vào bát Trần Đấu: 'Ăn cơm trước đi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xong ngay được.'
'Cám ơn.' Trần Đấ thuận miệng đá: ' Ta cảm thấy, dưới bức tranh dán một ít chữ cũng được lắm, ngươi xem là để sơ yếu lý lịch của tác giả, hay là đề nội dung bức tranh.'
'Để nội dung bức tranh đi, ta cũng không có lý lịch gì đáng nói.' Lục Tỉ nói xong, lại gắp một miếng thịt bỏ vào bát Trần Đấu: 'Ngươi mau ăn cơm.'
Trì Nhạc đem chiếc đũa cắn ở miệng, thật không biết mùi vị.
'Đại Thường ngươi nấu đồ ăn sao lại mặn như vậy!' Ông chủ Trì bắt đầu kén cá chọn canh.
'Có sao? Ta nếm thử, không mặn a!' Thường A vẻ mặt khó hiểu, không cho nhiều muối mà a.
'Như thế nào không mặn, đề mặn đến phát khổ!!' Ông chủ Trì thần tình không hờn không giận.
Thường A: '.....'
Được rồi, biết trong lòng ngươi khổ, tiếp tục.
'Được rồi, ta đem phương án tính toán gửi đi là được rồi.' Trần Đấu hưng phấn vỗ vỗ bả vai Lục Tỉ: 'Triển lãm tranh của chúng ta nhất định sẽ thành công!'
Lục Tỉ nhìn nàng cười: 'Ta đương nhiên tin tưởng năng lực của ngươi.'
Trì Nhạc mắt thấy Lục Tỉ sẽ gắp thêm đồ ăn cho Trần Đấu, vội vàng đem đũa qua ngăn cản nói: 'Nàng không thể ăn cá, cậu cho tôi đi!' Dứt lời, đem bát chính mình đi qua.
'Ta.....!thực rất dọa người!' Thường A giơ tay che khuất ánh mắt, máu ghen của tiểu hài tử Trì Nhạc này, thật sự là làm người ta không dám nhìn!
Lục Tỉ cùng Trần Đấu đồng thời giương mắt.
Trần Đấu vẻ mặt kinh ngạc: ' Ngươi còn nhớ rõ ta không ăn được cá?'
Lục Tỉ không nói gì thêm, ánh mắt buông xuống dưới, nhìn đến miếng thịt cá mình mang trong tay.
'Cho tôi nha! Thất thần làm gì!' Trên bàn ăn Trì Nhạc như quyết chiến, hắn gặp Lục Tỉ không phản ứng, thẳng thắn dùng đũa chính mình giằng co với chiếc đũa đang gắp cá ở trên bát Trần Đấu, cưỡng chế cho vào bát chính mình.
'Ân, Đại Thường! Đầy bàn chỉ có cá Tây Hồ dấm chua có thể ăn, khẩu vị chua ngọt thật kích thích.'
'Vậy sao, khai vị mà, chính là lúc nấu cho hơi nhiều đường, ngươi hiện tại có phải hay không còn cảm thấy một chút ngọt a?' Thường A vẻ mặt chân chó ứng phó Trì chim to.'Có một chút ngọt, bất quá ngọt một chút cũng rất ngon a.' Trì Nhạc nghe vậy, cẩn thận thổi thổi, lại tùy theo khen nói.
'Ngươi hiện tại đương nhiên ngọt, hầu tử ngươi được lắm.' Thường A vô lực phun tào.
'Cậu không phải thích ăn chua sao? Nếm thử, chút cá dấm chua nè.' Trì Nhạc nói, đũa gắp phần thịt ngon nhất của con cá, bỏ vào bát Lục Tỉ, còn không quên nịnh nọt thúc giục nói: 'Mau nếm thử, thật rất ngon đó.'
Lục Tỉ bất động thanh sắc thở dài một hơi, đem cá ở trong bát bỏ vào miệng.
Trì Nhạc trên mặt lúc này còn có ánh mắt sao? Đã sớm cười thành lưỡng đạo nếp nhăn.
Lục Tỉ ăn cơm chậm chạp nhai nuốt, đôi môi mở ra đóng lại, đầu lưỡi màu phấn hồng đi ra, nhẹ nhàng liếm môi một chút.
Trì Nhạc xem ngây người, Thường A cũng xem ngây người.
Này Tiểu Ca, ăn cơm!
Lục Tỉ quay đầu đối Thường A nói: ' Thật sự ăn rất ngon.'
'Vậy ngươi ăn nhiều một chút, kỳ thật xem ngươi ăn cảm giác rất ngon miệng.' Thường A vẻ mặt mê trai.
Trì Nhạc ở dưới bàn cho nàng một cước.
Thường A ăn đau, vẻ mặt bi phẫn, người si hán ngươi, cho ta mê trai một chút cũng không được QAQ.
Rượu đủ cơm no, trời cũng sập tối, Lục Tỉ kéo hành lý mà Trì Nhạc đóng gói mang cho hắn, đi vào phòng sắp xếp đồ đạc.
Trần Đấu cùng Trì Nhạc ở ban công hút thuốc.
Thanh âm thu thập chén đũa đinh đinh đang đang của Thường A cùng thanh âm ào ào của tiếng nước xối nghe ra thật hài hòa.
Đã lâu không có cảm giác gia đình ngày thường.
'Sau khi từ chức có tính toán gì?' Trần Đấu tựa lên ban công, miễn cưỡng hỏi.
Trì Nhạc không nói.
'Xem ra lần này cáo già là do kích động, chứ không phải là tính kế.' Trần Đấu cười nhạo hắn.
Trì Nhạc xoay người, thở ra một ngụm khói, hướng Trần Đấu cười cười.
Tươi cười này, tự tại lại thư thái khó gặp.
Trần Đấu đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm.
Nàng trở về lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được Trì Nhạc chân thật kia, không hoàn mỹ như vậy, không cường hãn như vậy, tuy rằng thích đem đau xót giấu sau nụ cười, nhưng là cũng sẽ khổ sở, sẽ kích động, sẽ liều lĩnh.
Rút đi ngụy trang thương nghiệp, hắn không còn là Trì Nhạc cẩn thận đóng gói chính mình, mà là Trì Nhạc thời trung học nàng quen thuộc.
'Nói thực ra, rất khó tưởng tượng, ngươi liền trải qua năm năm như vậy.
Bỏ phi tài hoa, sống uổng mấy năm, chẳng lẽ không cảm thấy sống một ngày như là một năm?' Trần Đấu nhìn Trì Nhạc, ngũ quan anh tuấn trong bóng chiều có chút thâm trầm.
'Trước khi ngươi đang làm chuyện mình thích, tổng yếu làm rất nhiều chuyện mình không thích, kiếm tiền, hoặc là trao đổi, trái lại ta cảm thấy, đây là một loại cân bằng.
So sánh với những chuyện trước kia, đều đến rất dễ dàng.' Trì Nhạc miệng ngậm thuốc, tóc mái không vuốt keo, bị gió chiều thổi tung lên.'Còn nhớ rõ ước định năm đó không?' Trần Đấu nhìn xa xa, hai tay gác trên ban công, ' Ngươi còn nợ ta một vé VIP.'
Trì Nhạc cúi đầu, trong làn khói lượn lờ, nói không rõ cảm xúc gì.
'Về triển lãm của Lục Tỉ, cấn ngươi giúp một tay.'
'Ta dự định tiến quân từ thị trường nghệ thuật đơn giản thành thị trường nghệ thuật có quy mô.'
'Ngươi tới giúp thiết kế xung quanh triển lãm tranh đi.'
Phòng của Lục Tỉ.
Giống như trước đây, có một chiếc giường đơn giản, một cái bàn, một cái ghế dựa.
Trần Đấu đem ghế dựa xích lại, gác chân ngồi lên, một bên nhét tép quýt vào miệng, một bên đối với Lục Tỉ nói: '
'Ăn không? Quýt nhập khẩu mua ở siêu thị đó, rất ngọt!'
Lục Tỉ lắc đầu, Trần Đấu đem tép quýt nuốt xuống, lại nói tiếp: ' Nói với ngươi chuyện này.
Ta lừa Trì Nhạc đến để làm thiết kế xung quanh triển lãm tranh của chúng ta, dù sao hắn đã từ chức, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.
Ta vẫn muốn là công việc biến thị trường nghệ thuật đơn giản thành thị trường nghệ thuật có quy mô, khó có được một nhà thiết kế tốt như vậy, không cần phí công.
Ngươi cũng đừng cảm thấy nợ Trì Nhạc, chúng ta chính là trao đổi đồng giá, ta cũng coi như dâng ra sáng tác quý giá của ta.' Trần Đấu nói xong,kéo kéo áo ngủ rộng thùng thình của chính mình.
Một giờ trước, nơi ban công.
Trì Nhạc cười đối với Trần Đấu nói: ' Giúp ngươi có thể, nhưng ta có một điều kiện.'
'Ta phải có một bộ áo ngủ giống y đúc bộ áo ngủ trên người ngươi.'(-.- tui không còn lời nào để nói với anh công, sao anh không bảo Trần Đấu tống cổ Lục Tỉ ra khỏi nhà để anh nhặt về anh nuôi luôn đi có phải gọn nhẹ hơn không?)
Lục Tỉ nằm trên giường, liếc mắt nhìn Trần Đấu một cái.
Giờ phút này hắn đã muốn lại áo ngủ chính mình mặc rất nhiều năm trước kia, mà bộ kia lúc trước Trần Đấu cho hắn, đã muốn bị thay thế xấp gọn ở một bên.
'Ngươi nói người này sao lòng dạ nhỏ nhen như vậy a?' Trần Đấu phê bình nói: 'Trước kia cũng không cảm thấy hắn ngây thơ như vậy.'
'Ngươi không phải xem thấu hắn chính là ngây thơ như vậy.' Lục Tỉ nhìn đến Trần Đấu.
Ván cờ hôm nay, là Trần Đấu sớm đã bố trí hoàn hảo, hai bộ áo ngủ giống nhau y đúc, một bình dấm chua ngâm Trì chim to.
Phỏng chừng chính Trì chim to cũng biết, thế nhưng Trần Đấu đoán chắc, Trì Nhạc biết rõ là cái bẫy, vẫn muốn hướng nó nhảy vào.
Muốn áo ngủ tình nhân? Vậy liền tới Đấu gia làm không công a.
Dù sao công ty mới thành lập không lâu, không có tiền đi mời nhà thiết kế nổi tiếng, mà thị trường xung quanh tác phẩm nghệ thuật quyết liệt như vậy, tiền bút này, không vớt vát thì không được rồi.
'Bị ngươi phát hiện rồi? Rõ ràng như vậy sao?' Trần Đấu sờ sờ mũi, huýt gió: ' Nói áo ngủ này của ngươi cũng mới mặc một lần, đừng giặt sạch, trực tiếp cho Trì Nhạc đi.'
Bà chủ Trần đang cố gắng giúp Trì chim to tranh thủ phúc lợi.
Một giờ trước, dùng khẩu khí không thể thương lượng đối nàng nói: ' Ta muốn bộ hắn đã mặc kia.'
Ai, thật sự là biến thái.
Trần Đấu ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ.
'Trì Nhạc có bệnh ưa sạch sẽ.' Lục Tỉ không nhanh không chậm nói.
'Đối với ngươi, liền tự động khỏi hẳn, ngươi chính là thuốc của hắn!' Trần Đấu nói xong, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy bộ áo ngủ trong tay Lục Tỉ kia, 'Liền cứ như vậy đi, ngày mai chúng ta đến công ty thực hành hợp đồng, ngươi cũng nghỉ sớm đi!' Nói xong, một cước tới cửa, rất nhanh liền đi ra ngoài.
'.................' Lục Tỉ không nói gì.
Hắn đột nhiên cảm thấy, trong hiệp định của chính mình cùng Trần Đấu, hẳn là nên bổ sung một điều.
Ta chỉ bán nghệ, chứ không bán thân a..