Mười ngày sau, hàng mẫu quần lót cho triển lãm lực trực cảm được đóng gói cẩn thận đặt trên bàn.
Lục Tỉ phi thường tán thưởng độ dệt tinh xảo ở trên góc bẹn của quần lót, có vẻ hết sức thời thượng, quả thật rất gợi cảm, đặc biệt có phong vị.
Như một cái lồng chim có một màu đen tinh khiết, nhìn qua màu đen cũng có một chút hương vị hài hước.
Dựa theo ý tứ của Trì Nhạc, thì túi bọc bên ngoài sẽ làm bằng tơ tằm, lồng chim, hình vuông màu đen sẽ được đóng gói nhiều tầng, làm cho chiếc quần lót nguyên bản đơn bạc, nháy mắt tạo nên cảm giác hoa lệ.
No brand no logo, toàn bộ được đóng gói trong màu đen tinh khiết, ngược lại từ trong khung để lộ ra một cỗ độc lập xuất hiện một làn điệu đến.
'Tất cả loại vải, in ấn, gia công, hết thảy đều là tốt nhất.
Cắt may, chỉ cần 2 mảnh vải đã đủ làm một cái quần lót, nhưng có thể cam đoan là thể nghiệm tốt nhất, toàn bộ đều được in ấn theo công nghệ nhập khẩu, màu sắc in ra lung linh tươi đẹp động lòng người, chất lượng cao còn bảo vệ môi trường; dùng công nhân tốt nhất, sư phó lão luyện nhất, thủ công cắt quần áo từng đường từng đường gia công mà thành.
Nhưng mà đáng quý nhất chính là, hết thảy những quy trình này, chỉ tốn 2 tuần.'
Thường A ở một bên thuộc như lòng bàn tay, tuy rằng hiện tại lão bản đã muốn đổi từ Trì Nhạc thành Trần Đấu cùng Trì Nhạc, nhưng sùng bái của nàng dành cho Trì Nhạc, có tăng chứ không giảm.
Trì Nhạc người này, khi cách xa, ngươi cảm thấy hắn chỉ được cái tốt mã dẻ cùi(hào nhoáng bên ngoài), cao phú soái bất cần đời, khi đi lại gần, mới phát hiện người này nội tâm mềm mại, đối nhân rộng lượng, tài hoa hơn người, tóm lại là không đếm được có bao nhiêu cái tốt.
'Quả thật là, tương đối phấn khích.' Trần Đấu cảm thán nói, 'Làm một cái đóng gói cũng tiêu của lão tử nhiều tiền như vậy.' Ngón tay thon dài một bên ở trên máy tính ấn một nước cờ, một bên nghiến nghiến răng, nàng cũng không đề cao nghệ thuật như vậy, tâm tình của một người tiểu thương chính là đau đớn vì phí tổn.
Thường A dẩu môi, nàng thật sự là không thể gật bừa, kiện quần lót vừa người như vậy, không chỉ lo lắng độ thời thượng, còn phải lo lắng rất nhiều về tính an toàn cùng tính thoải mái, vạn nhất có chì trong thuốc nhuộm, khó tránh khỏi tiểu đệ đệ sẽ trúng độc gây mẫn đỏ, nói không chừng đến lúc đó còn phải cắt đi, đệ đệ cũng khó bảo toàn!!! Vạn nhất dùng quần lót nhỏ hơn so với kích thước vật thể, khó tránh đệ đệ trường kì bị đè xuống sẽ biến thành cái hình dạng kỳ quặc gì a!!! Tuy Trì Nhạc dùng toàn đồ đắt giá, phí tổn cao một chút, nhưng là.....
Không được, thân là một trợ lý, nàng phải đem quan niệm sai lầm này của bà chủ chỉnh cho đúng mới được!
Thường A nghĩ vậy, cố gắng hắng hắng giọng, lại bắt đầu dẫn dắt từng bước lý do từ chối của nàng.
'Trần tổng, Nhạc của chúng ta trước kia cũng là nhân tài quốc tế, ngươi bảo hắn làm hàng kém chất lượng hắn cũng sẽ không làm a.
Hơn nữa số tiền đó, mỗi một phân đều tiêu ở chỗ đáng tiêu nhất, Trì Nhạc vì hàng đóng gói lần này, chính là vận dụng hết tất cả tài nguyên hắn có, ngươi đã nói đóng gói này, vốn là hàng quà tặng hẳn là phí tổn chiếm cao nhất, nhưng là chúng ta bỏ qua dùng đóng gói in ấn, chọn dùng sáng ý lồng chim, tiết kiệm phí in ấn, lại nỗ lực thực hiên bảo vệ môi trường.Được được được! Nhạc nhà ngươi làm gì cũng đúng hết! Tiết kiệm phí đóng gói, trả lại cho ta nhiều tầng đóng gói như vậy!' Trần Đấu một bên ấn nàng một bên từ trong túi lấy ra một cái máy tính hiệu Ba Vô mua từ chợ đồ cũ năm đồng tám, một bên nôn nóng khởi động.
Thanh âm 'đinh linh đinh linh đinh đinh đinh linh' bén nhọn buồn tẻ của máy tính như ma âm quanh quẩn trong cái văn phòng nho nhỏ.
Thường A còn đang tận tình khuyên bảo chứng minh sự trong sạch của Trì Nhạc.
'Nhạc nhà ta nói, đóng gói này, chủ ý thật sự là một loại khái niệm về quà tặng, người Trung Quốc chú ý lễ nghi tặng quà, đóng gói kia thể hiện chính là cần thiết, hơn nữa thiết kế mỗi tầng đóng gói của chúng ta, cũng không mang logo, có thể sử dụng lại, dây buộc túi có thể rút ra làm.................., lồng chim có thể làm trang sức, túi xách cầm tay có thể dùng để đựng đồ vật này nọ, ta cảm thấy rất tốt để bảo vệ môi trường, mỗi vật đều có giá trị a.'
'Ngươi chính là fan não tàn của Trì Nhạc, được rồi được rồi đừng thúc ép nữa, để ta suy nghĩ lại, làm thế nào đem phí tổn thất này của ta thu trở về.'
Trần Đấu khoát tay, lại bắt đầ tính toán nhỏ nhặt ở trong lòng.
Rốt cuộc cũng tới ngày triển lãm tranh lực trực cảm.
Trần Đấu sáng sớm đã ăn mặc đàng hoàng, một bên lỗ tai mang một vòng tai, vừa đi đến phòng khách, nhìn đến Trì Nhạc còn mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ ngẩn người, liền tiến đến hỏi: 'Ngươi như thế nào còn ăn mặc thế này, đã mấy giờ rồi?'
Trì Nhạc không có đáp lại, thân ảnh cao lớn vẫn không nhúc nhích.
Trần Đấu đi qua, cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ: 'Nhìn cái gì đấy?'
Ngoài cửa sổ, trong khung cảnh tiểu khu lịch sự tao nhã, một thân ảnh cao gầy quaen thuộc, vừa mới bước ra cửa chính, hướng bên phải đi đến.
'Lục Tỉ?'Trần Đấu thần tình nghi hoặc, 'Hắn đây là, đi chỗ nào nha.'
Trì Nhạc xoay người lại, hướng Trần Đấu cười cười: ' Ngươi như thế nào lại chọn ngày tiết thanh minh làm triển lãm tranh a?'
'Tiết cái gì mà thanh cái gì mà minh! Không gian đều là của người ta, đương nhiên là thời điểm nào trống thì dùng a, huống hồ loại ngày nghỉ này nhân tài nhiều, có cái gì không tốt.'
'Ân.' Trì Nhạc gật đầu, 'Rất tốt.'
'Hai người cái ngươi lại có tình huống gì? Cuộc sống X đêm qua không hài hòa? Cãi nhau? Chiến tranh lạnh? Ta nói các ngươi có thể hay không đừng ở đêm trước triển lãm tranh gây thêm phiền phức cho ta a, người Đấu gia ta có câu thế này, ai trở ngại ta kiếm tiền, người cản giết người, Phật cản trảm Phật!' Trần Đấu híp mắt hung hãn nhìn Trì Nhạc, làm động tác cắt cổ uy hiếp.
Trì Nhạc nở nụ cười: 'Ta thật tò mò, ngươi xuất ngoại mấy năm nay, rốt cuộc gặp phải cái gì?'
Trần Đấ mặc kệ hắn: 'Không phải ngươi tò mò.
Hắn đến tột cùng là đi đâu sao?'
Trì Nhạc thấy Trần Đấu chuyển đề tài, đành phải thẳng thắn trả lời: 'Tảo mộ.'
Hôm nay Lcj Tỉ từ rất sớm đã dậy, mặc một bộ áo khoác màu đen, một cái quần màu đen, đôi vớ màu đen, mở ra ngăn kéo bàn học, cầm vài thứ, liền mở cửa rồi đi ra ngoài.Trì Nhạc nằm trên giường thủy chung có không có động tĩnh gì.
Thằng đến khi cửa bên ngoài nhẹ nhàng khép lại.
Lại gặp thanh minh.
Những năm trước mỗi khi đến thời gian này, Lục Tỉ sẽ cố định mà mất tích.
Trì Nhạc đứng lên, ở ra cửa phòng ngủ, đi đến phòng khách.
Bên ngoài cựa sổ hiện ra thân ảnh cô độc của Lục Tỉ.
Tại nơi sương mờ của bổi sáng có vẻ có chút đơn bạc.
Hắn vẫn như vậy.
mặc quần áo đơn giả trắng trong thuần khiết, một đôi dép lê xỏ ngón, hai tay đút vào trong túi quần, biểu tình trên mặt không nói nên lời.
Thân ảnh cao gầy đi tới.
Giờ này trong tiểu khu, còn chưa có người nào.
Lục Tỉ nhẹ nhàng thổi ra một hơi, cư nhiên còn có sương trắng hơi mỏng, có phải hay không không khí lạnh lại đến, mùa này âm tình bất định.
Cũng có khả năng, là hôm nay dậy sớm quá chăng.
Hắn đi ra tiểu khu, một đường hướng nhà ga bên phải đi đến.
Trì Nhạc hẳn là cũng đã dậy, tuy rằng thẳng đến lúc hắn rời đi, Trì Nhạc đều không có mở mắt, cũng không có phát ra động tĩnh gì.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, một khắc hắn xốc lên góc chăn kia, Trì Nhạc cũng đã tỉnh.
Chuyến xe buýt buổi sớm từ từ chạy đến, người lái xe tiếp tục tay lái đánh ngáp một cái.
Lục Tỉ đem tiền xu ném vào trong máy soát vé, đi đến cuối đuôi xe không một bóng người, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, xe chạy,Lục Tỉ đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nhìn đám người thưa thớt trên đường.
Trước quán điểm tâm sáng, người địa phương mặc áo ngủ đang nói chuyện phím cùng trả tiền.
Nơi thành thị nhàn nhã này, đại đa số mọi người thích mặc áo ngủ đi loạn.
Lục Tỉ nhớ mang máng, chính mình lúc nhỏ, gần như đi đến nơi này đều nhìn thấy người mặc áo ngủ hóng mát chuyện phiếm.
Thời điểm kia, bà nội cũng thực thích mặc áo ngủ mát mẻ, dẫn hắn đến ghế đá bên bờ sông ngắm sao, hóng gió đêm.
Túi ao của Lục Tỉ chứa hai quả quýt, tay nhỏ ôm lấy bàn tay to của bà nội, chạy chạy nhảy nhảy đi tản bộ.
Chuyện xưa của bà ngoại lặp đi lặp lại chỉ có hai câu chuyện, nhưng hắn vĩnh viễn đều nghe không chán.
Lục Tỉ khi còn bé, liền so với bạn bè cùng trang lứa thành thục hơn rất nhiều, dùng lời bà nội mà nói, hắn từ nhỏ liền ngoan, vừa không ầm ĩ, cũng không nháo, cho tới bây giờ cũng không hề nóng nảy, ánh mắt luôn mở to trong suốt, im lặng đứng ở nơi đó.
Bà nội còn nói, có một lần, Lục Tỉ phát sốt, hai gò má đỏ bừng, mà không phát ra động tĩnh, sau đưa đến bệnh viện, truyền nước hai ngày, khiến bà nội rất đau lòng.
'Tiểu tử này, như thế nào lại không khóc a.' Bà nội dem Lục Tỉ ôm vào trong ngực, đau lòng muốn chết.
Kỳ thật lúc ấy, Lục Tỉ hãy còn quấn tã, căn bản cũng không thể nhớ được.
Lục Tỉ khi nhỏ đem một trái quýt bóc vỏ, nhét vào miệng bà nội.
Bà nội nhìn hắn, không nề hà mà lắc đầu: 'Tiểu hài tử của bà, đứa nhỏ hay khóc, mới có sữa uống a.'
Một trận chua xót xông lên xoang mũi, Lục Tỉ vùi đầu vào giữa hai lòng bàn tay, hắn không nghĩ muốn cho mọi người thấy ánh mắt chính mình phiếm hồng.
Thời điểm bà nội rời đi, hắn từng cảm thấy thật nghi hoặc.
Hắn tìm không thấy giá trị để chính mình tiếp tục tồn tại.
Thẳng đến, hắn gặp được Trì Nhạc.
Cùng bà nội Trì.
Tính cách bà nội Trì kém xa bà nội chính mình một vạn dặm, thời điểm lần đầu tiên gắp miếng cá bỏ vào bát chính mình, Lục Tỉ trong lòng như có hàng vạn cái châm nhọn đâm xuyên qua, nháy mắt đều hóa mềm mại như nước.
Trì Nhạc hồi nhỏ một phen ôm qua bờ vai hắn, tiến đến bên tai hắn, cao giọng nói,một lát nữa mang ngươi đi đến chỗ này chỗ này chơi.
Lễ vật tốt nhất mà Trì Nhạc cho hắn, chính là hai mươi năm làm bạn.
Hắn không thể không thừa nhận, thời điểm khi hắn hận Trì Nhạc nhất, thời điểm tuyệt vọn nhất, hắn vẫn là muốn Trì Nhạc ở bên cạnh hắn.
Hắn đem tất cả đồ vật đều ném vào thùng rác, lại duy nhất, cố tình vứt không được đó chidnh là nam nhân mang tên Trì Nhạc.
Hắn phân không rõ, tình cảm đặc thù như vậy tên là gì.
Thích sao?
Yêu sao?
Hắn không biết.
Hắn chưa từng thích qua ai, cũng chưa từng yêu ai.
Trong thế giới của hắn, một loại tình cảm có quan hệ cảm tình kia, là một mảnh đất màu xám chưa được khai phá.
Bởi vì sợ hãi, cho nên trước tiên bị phong ấn.
Hắn đối với nữ nhân, đối với nam nhân, đều không có dục vọng đặc biệt.
Hết thảy những điều này, có thể đều do lây truyền từ phụ thân thân sinh ra hắn.
Đi một quãng dài rồi cũng đến nơi.
Xe đến trạm.
Lục Tỉ bước xuống trạm xe buýt, một mình xuyên qua đường cái.
Hôm nay chưa phải là lễ thanh minh, cho nên người đi tảo mộ cũng không đặc biệt nhiều, hơn nữa, ngôi mộ cũng không phải trong vùng mới giải phóng, rất nhiều phần mộ tổ tiên của người ta, sớm đã được chuyển đi rồi, người tới cũng ít đi.
Lục Tỉ ở dưới chân núi mua đồ dùng cúng tế, một mình mang theo, chậm rãi hướng trên núi đi đến.
Không khí trên núi tốt lắm, dọc theo đường đi tiếng chim hót ríu rít, làm bạn cùng hắn.
Chuyển qua một khúc cua, cảnh sắc trước mặt àng ngày càng quen thuộc.
Một thân ảnh quen thuộc cũng xuất hiện ngay trước mắt.
Trì Nhạc cầm trong tay một cái khăn mặt, đang quỳ gối trước mộ của bà nội Lục Tỉ, còn thật sự quét tước bụi đất cùng lá rụng.
Một đống lớn đồ cúng tế, im lặng nằm ở bên chân hắn..